Yên Tử: " Nóng...nảy gì, em còn thấy lạnh muốn chết đây này. "
Cũng may lúc nãy Tô Hanh đổ cái thứ quỷ quái kia lên người mình không nhiều, nếu không là toang thật rồi, đối với đứa dục cầu bất mãn như mình, không chỉ là nóng nhẹ vậy thôi đâu.
Tô Hanh: " Nhưng...nhưng mà, sao chị lại thấy rất nóng nhỉ? "
Nàng rất khó hiểu, Yên Tử bảo lạnh, tại sao mình lại thấy nóng bức khó chịu như vậy đây? Có phải là bị bệnh rồi không?
Yên Tử: " Chắc là, chị phát sốt rồi, tới đó nằm ngủ một chút đi. "
Yên Tử chỉ vào đống cỏ cô vừa trải tốt. Tình hình bây giờ là giục Tô Hanh đi ngủ cho nhanh, đánh lạc hướng để chị ấy quên đi cái nóng gì gì đó.
Tô Hanh cũng nghĩ mình sốt rồi, nên gật đầu một cái liền đi qua, nằm xuống nghỉ ngơi một chút, hôm qua giờ nàng vẫn chưa được ngủ an ổn.
Chờ Tô Hanh nhắm mắt lại, Yên Tử mới thở phào nhẹ nhõm. Kiềm nén kiểu này hoài chắc sống không thọ quá. Chắc chắn là mấy thứ tốt lành của bọn lâm tặc kia, đã đi ăn trộm rồi mà còn đem theo thứ ' nhạy cảm ' đó làm gì không biết?
Tức giận ném cây củi vào trong đóng lửa, nhìn lửa cháy lạch tạch mà lòng cô hả hê làm sao.
Tô Hanh: " A..! "
Đột nhiên la lên, Yên Tử giật mình ngã ra đất. Hốt hoảng chạy qua nhìn xem có chuyện gì, mới phát hiện Tô Hanh mồ môi đầm đìa, nương theo ánh lửa, thấy mặt nàng đỏ ửng lên.
Cái này...
Chết mẹ, trúng kế!
Á...
Yên Tử: " Chị buông em ra..."
Người đáng lẽ đang nhắm mắt kêu la, lại đột nhiên tỉnh dậy. Chỉ một cái xoay người đã thành công áp đảo Yên Tử.
Tô Hanh: " Tử a~ chị nóng... "
Yên Tử: " Nhưng em lạnh, chị đè một hồi em nóng theo bây giờ. Buông em ra...a~ "
Yên Tử gấp muốn chết, chị đè thì đè, đừng có cắn lỗ tai em như vậy, chịu không có nổi...
Tô Hanh: " Người em rất mát..., Ân.. rất dễ chịu... "
Xin chị á, đừng có cọ qua cọ lại như vậy nữa. Chị dễ chịu nhưng em rất khó chịu, chị giết em đi...huhu
Yên Tử: " Chị...a ~ mau dừng..lại. ưm...đừng có liếm tai...á.. không được cắn...ô ô... "
Tô Hanh: " Tử....ngực chị khó chịu quá. Em có..thể~ "
Yên Tử: " Hả? Gì?...a...ô ~ "
Đột nhiên người ở trên xé cổ áo của mình ra, vén lên bra, bạo dạng đem một bên anh đào trực tiếp đặt vào miệng Yên Tử.
Yên Tử: " Ưm.., ô... " đây...đây..đây là sao? Chịu không nổi rồi, sét đánh tôi chết bây giờ đi....không thể làm chuyện này ở đây được...về nhà rồi tính mà...huhu
Tô Hanh: " Ahha, ưm..~ th..hoải mái quá...a~ "
Tô Hanh bây giờ không biết gì nữa, chỉ cảm thấy toàn thân khó nhịn, nóng đến bức người. Nhưng khi chạm vào Yên Tử lại giống như dòng nước mát được chảy qua. Nàng rất muốn dán sát vào người trước mặt, nàng đang rất..khó chịu a.
Một bên anh đào nằm trong miệng, Yên Tử theo bản năng liếm mút. Trong đầu thì khinh bỉ mình thừa nước đục thả câu, nhưng hành động lại trái ngược một trời một vực.
Tô Hanh trực tiếng xé áo Yên Tử ra, bỏ qua giai đoạn đầu, trực tiếp cắn mút quả anh đào tròn trịa của cô.
Yên Tử: " Ưm...không được..aaa "
Cô cũng không phải là bị trúng xuân dược, vì sao cô phải bị áp chứ hả? Không công bằng, chị đây là công, suốt đời không làm thụ...!!!
Yên Tử quyết chí đánh bại Tô Hanh, gồng hết sức áp đảo ngược lại.
Là do chị quyến rũ em, không phải em đục nước béo cò. Khi tỉnh lại chị phải chịu tránh nhiệm với em.
Tô Hanh: " Chị...khó chịu.., chị muốn..aa.. "
Mẹ kiếp, như vậy ai mà tu cho nổi!
Thôi thì thiên thời địa lợi nhân hoà, hôm nay động phòng trước, sau này thành thân sau vậy.
Yên Tử cắn cắn quả ảnh đào đến say mê, một tay xoa nắn bên còn lại đến không nhìn ra hình dạng gì. Làm cho Tô Hanh cắn môi chịu đựng sự giày vò sung sướng này.
Hôn hôn, một tấc rồi một tấc, Yên Tử phải ganh tị với vóc dáng của nàng. Cùng ăn cơm để sống mà sao dáng Tô Hanh lại đẹp như vậy, điện nước đầy đủ như vậy, còn mình thì.....làm mất mặt dòng họ Tôn.
Lúc tìm xuống hang động thần bí, Yên Tử nhịn không được đảo một vòng lưỡi làm Tô Hanh rên rỉ ra tiếng.
Mùi thơm mà vị cũng ngọt, mỹ nữ nào cũng như vậy sao? Aaii..ganh tị chết mất.
Yên Tử càng ganh tị, càng dùng sức hành hạ Tô lão sư của chúng ta. Khiến nàng rên rỉ muốn hụt hơi, tay không biết nắm vào đâu, đành bấu vào vai của Yên Tử để không cho mình bị chết chìm trong dục vọng.
Tô Hanh: " aa, Tử....ưm~ nhanh..nhanh lên, nhanh v..ào...đi... ô..a.. "
Được sự cho phép, Yên Tử thử đưa tay thăm dò vào trong. Bên trong ấm nóng, mền mại, có thể cảm nhận rõ được vách tường hai bên hơi cứng lại.
Yên Tử vươn người lên, hôn lên môi Tô Hanh, hai chiếc lưỡi cuốn lấy nhau, đẩy đưa qua lại, mút lấy, liếm nhẹ, truyền cho nhau thứ ngọt ngào nhất của mình.
Tô Hanh: " Aaaahh....!! "
Một tầng ngăn cách bị xuyên qua, Tô Hanh la đau đớn, vô tình cắn luôn môi của Yên Tử, mùi máu tươi tràn ra, chảy xuống khoé môi trông rất bắt mắt, lại gợi lên sự thèm thuồng trong đáy mắt người nhìn.
Tô Hanh: " Ô...aaah...chậm lại, không được aaa...ưm....đừng làm..như vậ..y...aaa.... "
Nàng càng rên rỉ, Yên Tử càng điên cuồng, tay phải hoạt động liên tục, ra vào không theo tiếp tấu, miệng ngậm một quả anh đào, tay còn lại xoa bóp quả bên cạnh. Giống như bị cấm dục đã lâu, hôm nay Yên Tử được thả về rừng, quyết định ăn cho thoả thích.
Tô Hanh: " Aahh...nhanh..nhanh nữa....đúng rồi, aaahhh....ưm...aahh... nhanh nữa đi....aaahh, aahh...không..được..chịu không được...chị...chị...AAAAA.....AAHHHH...MM..."
Sau tiếng la thất thanh của Tô Hanh, một dòng nước trong suốt được bắn ra ngoài, văng lên khắp người Yên Tử. Cô rút tay ra, trên tay còn vươn vết máu, còn có nước màu trắng trộn lẫn lộn.
Tô Hanh uể oải nằm thở dốc, chân tay bây giờ không còn là của nàng nữa, bủn rủn thiếu sức lực. Bên dưới còn dư âm của đợt cao triều ban nãy.
Yên Tử : " Tô lão sư, tiếp tục nào... chúng ta đổi tư thế khác nha..."
Tô Hanh: " Kh..ông..khô..ng, chị không chịu...được nữa....aaa~ đừng..mà, ưm...đừng chạm vào đó....aaahhh...."
____
Ba giờ sáng.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
2. Kẹo Sữa Bò
3. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
4. Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật Độc Ác
=====================================
- " Aaaa....hỗn đãn, tha cho tôi đi~......ưm.ô...không m..uốn nữa mà..., Aaa..hhh...đừng làm v..ậy...hức....aaa..tôi xin em...aaaahhh...không được....đừng cắn... KHÔ..NGGGG....!!!AAAAHHH!!! "
____
Chút chuyện sau rèm.....
Tiều phu: Bà lão, bà có nghe thấy tiếng gì không? Hình như ở bên núi bên kia á bà.
Vợ tiều phu: Chắc là chó mèo gì nó la ấy mà..
Tiều phu: Cái này giống như rên rỉ oai oán lắm á bà
Vợ tiều phu: Thì nghe đâu ngọn núi bên kia có ma, chắc lại lộng hành rồi chứ gì.
Tiều phu: Ma quỷ bây giờ thiệt là...aaii..