Vô Tiên

Chương 477 : Thăng Long Quyết




Cái nhẫn này nếu nhìn bên ngoài quả là một cái nhẫn xấu xí. Mang theo mình đã bao lâu nay, nhưng thủy chung không phân biệt được. Nếu không phải theo lời lão Long, chẳng bao giờ Lâm Nhất tin đó là nhẫn Càn Khôn.

'Hừ, có được vật ấy không phải là một việc đáng vui ư?' - lão Long 'hừ' một tiếng.

Lâm Nhất mơ hồ hỏi:'Lão Long, có thể chỉ giáo ta một chút không?'

'Chỉ giáo cái rắm! Việc đơn giản vậy ta không có tâm tư chỉ bảo' - lão Long xem thường. Chỉ giáo cái thứ đơn giản như thế thì quả là mất mặt lão. Lâm Nhất chưa biết nói gì, lão đã lại tiếp lời: 'Ngươi còn không đem tế luyện??'

Buồn bực thở ra một hơi, Lâm Nhất lắc đầu. Không khác cách tế luyện pháp bảo, thật không ngờ cái nhẫn này lại dùng cách ấy! Hắn không hỏi thêm, đưa tay đánh ra pháp quyết.

Giới tử lơ lửng trước mặt, Lâm Nhất dùng một giọt máu phủ lên, giống như tế luyện linh khí. Chốc lát sau, trên mặt nhẫn chợt hiện lên quang mang chớp động, những cáu bẩn theo đó cũng biến mất, hiện ra trước mặt Lâm Nhất là một chiếc nhẫn trắng trong suốt.

Thần sắc kinh ngạc, Lâm Nhất thầm nghĩ, bản thân mình đúng là tên ngốc!! Trước vốn đã hiểu cách dùng thần thức tra cứu chiếc nhẫn này, lại không nghĩ ra việc thử tế luyện một phen, nào có mất gì đâu chứ?

Tâm niệm khẽ động, chiếc nhẫn đột nhiên bay đến đeo lên ngón giữa tay phải, thoáng cái liền chìm vào da thịt như không hề có mặt ở đó. Lâm Nhất chưa hết kinh nghi, chiếc nhẫn lại tự hiện ra.

Thử đem thần thức nhập vào nhẫn Càn Khôn, Lâm Nhất ngẩn người, một mảng trời đất chừng trăm trượng cao hiện ra. Đây quả thực là mô phỏng một mảng đất trời, hèn gì lão Long chướng mắt với mấy cái túi Càn Khôn. Lâm Nhất hiểu, nhận thức của hắn so với lão Long là cách biệt trời đất không thể so sánh.

Lâm Nhất tại nhẫn Càn Khôn xem xét một vòng, thán phục mãi. Địa phương kia không chỉ có một, nó có từng mảng, từng mảng ghép lại vòng tròn hình dáng nhẫn chừng ba bốn trăm trượng cao thấp.

'Chà, ghê gớm gì chứ!!' - Nghe lão Long nói, Lâm Nhất giật mình. Không gian trong này đã như thế lại chưa đáng gì sao? Hắn làm sao cảm giác được không gian nhẫn Càn Khôn? Lão Long lơ đễnh: 'Ngạc nhiên cái gì, chớ quên ta đang ở đâu..'

Lão Long ký thân nơi thức hải, bản thân thần thức mình thấy gì, tự nhiên lão cũng thấy. Thế nhưng hắn khó hiểu là một không gian to lớn kỳ dị thế này vẫn chưa được lão coi vào đâu, vậy thì..

'Lão Long, ta từ trước cũng chỉ biết có túi Càn Khôn, nào đâu biết đến vật dụng mà cao nhân sử dụng' - Lâm Nhất mang theo ý tò mò mà nói.

'Hừ, ta biết rõ tiểu tử ngươi ấm ức' - Nói toạc móng heo ý nghĩ trong lòng Lâm Nhất, lão Long tiếp: 'Chân chính cao nhân ai cũng không dùng nhẫn này, nhẫn Càn Khôn cũng chỉ là một trận pháp nhỏ bé, phất tay có thể tạo ra. Ngươi không lẽ chưa từng nghe thấy có 'tụ lý càn khôn' sao?'

'Ngươi từ lâu đã biết ta có nhẫn Càn Khôn, sao không nhắc ta một tiếng?' - Lâm Nhất nói ra nghi hoặc trong lòng. Ai ngờ lão Long 'hừ' một tiếng: 'Vì sao ta phải nhắc ngươi? Ai đoán được ngươi thành dạng gì?'

Lão Long một mực vẫn là không cho đối phương một chút cảm tình lẫn thể diện, bộ dáng lão cứ như là 'sống chết mặc bay' vậy. Lâm Nhất đành âm thầm kêu khổ, hắn chẳng có biện pháp nào. Dù sao có người nói cho biết một chút sự việc, cũng còn hơn là không có.

'Kia còn có cái gì, ngươi cầm đến xem..' - theo lời lão Long, một quả ngọc giản rơi vào trong tay Lâm Nhất. Đây là vật duy nhất còn xót lại trong nhẫn Càn Khôn, không biết là do cố tình hay vô ý tại đó.

Thần thức chìm vào ngọc giản, Lâm Nhất nghe thấy lão Long kinh nghi: ''Thăng Long Quyết'? Làm sao trong nhẫn Càn Khôn lại còn có công pháp này?'

Trong ngọc giản, đúng là có tên 'Thăng Long quyết'. Lâm Nhất cũng rất tò mò hỏi: 'ngươi biết bộ công pháp này?'.

Lão Long cả nửa ngày sau cũng không lên tiếng, chẳng biết hắn đang suy nghĩ cái gì.

Bình thường tính tình kiêu ngạo, ngang ngược. Lai lịch lại bí ẩn, chính là lão Long trong nhận thức của Lâm Nhất. Vậy mà lúc này đây lại không thể hé một tiếng, khiến Lâm Nhất càng tò mò đưa thần thức vào ngọc giản muốn tìm hiểu bên trong 'Thăng Long Quyết' có gì bí ẩn. Lão Long bên kia bất chợt lên tiếng: 'Tên ngốc, ngươi đúng lơ ngớ mà vớ được tiền..'

Chưa bao giờ cho rằng mình may mắn, cũng chẳng bao giờ dám nghĩ đến phúc phần của bản thân. Thế nhưng Lâm Nhất cũng không phản ứng, hắn lẳng lặng nghe lão Long: 'Sinh mệnh quý không, sao hết người này đến người khác vì ngươi hy sinh tính mạng, đến cả lão Long ta cũng bất chấp tất cứu ngươi sinh mệnh, ngươi lại tỉnh tỉnh mê mê chẳng biết cái gì không đúng, đây có lẽ cũng là phúc của những kẻ ngờ nghệch. Cưỡng thu công pháp chịu Kim Đan vỡ vụn, liều mạng thôi động linh lực chạy trốn, sau đó có thể bảo trì tu vi Trúc Cơ, lại là may mắn. Giờ đây một 'Thăng Long Quyết' lại như thế vào tay ngươi, đây không phải là mệnh ngươi quá tốt thì là tại sao?'

Dừng lại một chút, lão Long tiếp:'Ta đem Long đan vào trong thức hải của ngươi, vốn định giúp ngươi sống qua một kiếp, vốn là ngươi đã có thể nhận đượng muôn vàn điều tốt. Nếu có thể đem tất cả biến thành của bản thân, trời đất này, ai dám cùng ngươi tranh đấu? Nhưng vì ngươi tu vi quá yếu, không thể khiến nó vì ngươi mà tận lực. Ai ngờ đâu tiểu tử ngươi vận mệnh lại tốt đến vậy. Tu tập 'Thăng Long Quyết', có thể sử dụng lực lượng hóa long đan. Hơn thế, đem bản thân tu vi của ngươi gắn kết tại nó chỉ là không được quá cấp bách... Ta rất mệt mỏi, mấy vạn năm tích góp khí lực đều đã tiêu hao trên người tiểu tử ngươi, không hợp được Kim Đan, chớ gọi ta...'

Dứt lời, lão Long lặng im. Rõ ràng lão nắm được xâu xa vận dụng 'Thăng Long Quyết', nhưng lời nói lại hàm hồ quá. Lâm Nhất chỉ hiểu được là bộ công pháp này với hắn có tác dụng. Trong thức hải, Kim Long kiếm lặng im, kim quang cũng ảm đạm rất nhiều.

Đại đạo xa xăm, gấp gáp tránh sao được. Thông hiểu thêm một chuyện cũng là tốt hơn rất nhiều. Âm thầm lắc đầu, thu lại hỗn tạp trong lòng, Lâm Nhất bỏ tất cả vật dụng tại hai túi Càn Khôn vào nhẫn. Thanh phi kiếm của Tiển Phong hắn chẳng thiết tha gì. Đạp trên Kim Long kiếm phi hành, không phải càng sảng khoái hay sao?

Người không còn, thuyền còn giữ làm chi? Lâm Nhất đánh chìm hai chiếc thuyền nhỏ, bởi cũng sợ có tu sĩ bay ngang qua. Hắn muốn ở lại đây một đoạn thời gian, không muốn bị ai làm phiền. Huống hồ trên đảo này còn Vũ nhi nữa...

Sâu trong lòng Nguyệt đảo chừng 30 trượng, Lâm Nhất mở ra một mật thất, bày ra tụ linh trận, chú ý dưỡng thương.. Biết đâu đây, có Lâm đại ca làm bạn, Vũ nhi sẽ bớt đi ít nhiều tịch mịch chăng?

...

Trong mật thất rộng chừng một trượng, Lâm Nhất nhíu mày, vết thương nơi hông không đáng ngại, nhưng trong khí hải, tình hình lại khiến hắn lo lắng. Kim đan vỡ lúc chưa thành giống quả trứng nhỏ một bên, màu vàng óng trong suốt theo các vết nứt đang chậm rãi hoá thành linh dịch. Viên châu kia, hôm nay gọi là Long đan, dường như đang ngủ, yên tĩnh dị thường.

Cứ như thế, tu vi sẽ hạ xuống, có thể nào lại trở về Luyện Khí kỳ? Lâm Nhất khẽ hít vào một hơi, cảm thấy khí tức loạn, hắn vội thu liễm tinh thần, tập trung hành công..

Ba tháng sau, Lâm Nhất từ trong nhập định tỉnh lại, thần sắc trầm trọng. Kim Đan tan rã đã chậm hơn, cũng là chuyển biến tốt đẹp. Cố gắng tu luyện, tu vi lại cứ thế sút giảm, dù ai ở hoàn cảnh ấy cũng chẳng hề thoải mái. Lần trước Kết Đan, đúng thời khắc quan trọng, lại buộc phải thu công, là tai họa lớn thứ nhất. Liều mạng thi triển 'Phong Độn thuật' chạy trốn, là tai họa thứ hai. Bảo trì được tu vi đã là may mắn, nếu không kết quả chết cũng là không sai. Vết thương trên thân thể đã đã lành rồi, cứ như biện pháp lão Long nói, có lẽ nên thử một lần.

Nghĩ đến đây, Lâm Nhất lấy ra ngọc giản, chính là 'Thăng Long Quyết'. Hắn cẩn cẩn nghiên cứu hai ngày, vẫn là mơ hồ. Công pháp này không bình thường, chỉ có chín đoạn khẩu quyết. phân biệt: 'Linh Long'; 'Đoán Long'; 'Đấu Long'; 'Ma Long'; 'Giải Long'; 'Ẩn Long'; 'Phá Long'; 'Đằng Long'; 'Thăng Long'. Cũng tách biệt: rèn linh lực, rèn thân thể, cô đọng sát khí, dĩ phát đấu chí, đả phá thiên địa, ẩn hình, phá toái hư không, độn ngũ hành, chân long tại thiên..

Đây chẳng biết có phải là công pháp dùng để tu luyện? Mấy khẩu quyết đầu nói ra còn dễ tin, thoát khỏi trời đất giam cầm cũng không khó tưởng tượng. Nhưng những khẩu quyết đằng sau là siêu việt không thể tưởng tượng. Phá toái hư không, độn ngũ hành, không biết sẽ như thế nào đây?

Mỗi một đoạn khẩu quyết trong 'Thăng Long Quyết' cũng không dài, thủ pháp không nhiều, đơn giản dễ học, chính vậy lại làm cho Lâm Nhất thêm nghi ngại. Đơn giản như thế thì uy lực của nó làm sao có thể có?

Nghĩ nhiều vô ích, Lâm Nhất đem 'Thăng Long Quyết' ghi nhớ toàn bộ. Lúc này hắn mới thử tu luyện khẩu quyết đầu tiên: 'Linh Long Quyết'.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.