Vô Thượng Tiên Đế

Chương 197-200




Chương 197: Một mất một còn

Tạ Bá Ngọc chân giẫm 2 người, vừa quay sang Trịnh Sở, vẻ mặt hung thần ác sát liền biến mất, ngữ khí thêm vài phần cung kính: “Cậu Trịnh, 2 tên này đã báo động, ước chừng không lâu nữa Tạ Bá Kim sẽ đến đây”.

“Loại tép riu thôi, tôi đợi ông ta mau đến”.

Hai tên bảo vệ nghe giọng điệu của Trịnh Sở, mặc dù không dám ho he, nhưng trong lòng thầm nghĩ anh quá tự đại.

Tạ Bá Kim bế quan đã lâu, thực lực tiến bộ hơn nhiều, nào phải người ngang đẳng cấp bọn chúng.

Trịnh Sở lại dám nói Tạ Bá Kim là tôm tép, nếu để Tạ Bá Kim nghe được, không biết sẽ tức giận đến mức nào.

Trong lúc chúng đang suy nghĩ, 1 giọng nói quen thuộc vang lên: “Anh trai, đã lâu không gặp”.

Một người đàn ông trung niên ngoài 30 xuất hiện, phía sau có hơn 10 võ giả đi cùng.

Những võ giả này đều là thủ hạ trước đây của Tạ Bá Ngọc, hiện đã trở thành người của Tạ Bá Kim.

Tạ Bá Ngọc nhìn em trai ruột, nghĩ tới đứa con trai và con dâu bị giết hại của mình, 2 tay bất giác siết chặt lại.

“Tạ Bá Kim, mấy năm không gặp, thực lực tăng lên không ít, càng ngày càng trẻ ra”, Tạ Bá Ngọc lạnh lùng nhìn Tạ Bá Kim.

Tuổi thật Tạ Bá Kim không cách Tạ Bá Ngọc là bao, nhờ tu luyện công pháp đặc biệt, tướng mạo ngày một trẻ lại.

Tạ Bá Kim đón nhận ánh mắt lạnh lẽo của Tạ Bá Ngọc, giữ nguyên nụ cười giả tạo trên mặt, đáp: “Anh trai tốt của tôi, con trai tôi bị giết, tôi còn chưa gây chuyện với anh, anh lại chủ động tìm tới, không phải quá đáng rồi ư”.

Tạ Bá Ngọc nghe vậy, 2 tay càng siết chặt hơn, tiếng khớp kêu răng rắc.

“Tạ Bá Kim, con trai con dâu tôi đang sống yên lành ở Giang Nam, tại sao phải giết hại chúng”, tiếng quát của Tạ Bá Ngọc rúng động cả ngọn núi.

Tạ Bá Kim dần tắt nụ cười, thở dài: “Anh trai ơi, ai bảo bố thương anh hơn cơ chứ”.

Nói xong, ông ta lại bật cười: “Nếu bố không yêu thương anh, tôi có lẽ đã để 1 nhà bọn họ yên bình sống tại Giang Nam, nhưng tiếc là, bất kì lúc nào bố cũng muốn đưa anh trở về Thanh Châu, kế thừa chức vị chủ nhà”.

“Chuyện như vậy tôi không cách nào nhẫn nhịn nữa, chỉ đành ra tay trước”.

Tạ Bá Ngọc lúc này mới biết, tại sao Tạ Bá Kim làm vậy.

Ông ta nhìn Tạ Bá Kim, giọng điệu lạnh lẽo: “Cho dù bố muốn truyền cho tôi, cậu muốn vị trí đó, tôi đều có thể cho cậu, cậu hà cớ giết hại con trai con dâu tôi, bọn họ vô tội”.

“Chỉ cần liên quan đến anh, đều không vô tội”, Tạ Bá Kim lạnh giọng, ánh mắt trở nên ác độc, nói tiếp: “Giờ anh đã chủ động tìm đến, chỉ có đường chết”.

Dứt lời, ông ta phất tay, hơn 10 võ giả phía sau lần lượt đứng ra, lạnh lẽo nhìn Tạ Bá Ngọc.

Chỉ cần một câu “giết” của Tạ Bá Kim, bọn họ sẽ lập tức tấn công Tạ Bá Ngọc. Đến lúc đó Tạ Bá Kim lên chức chủ nhà, rất nhiều lợi ích đang đợi họ.

Còn nếu đi theo Tạ Bá Ngọc, tương lai chẳng có lợi lộc gì.

“Các người giỏi lắm, giờ đều thành chó của Tạ Bá Kim”, Tạ Bá Ngọc tức đến bật cười: “Cũng được, hôm nay tôi sẽ giết hết một thể”.

Vừa nghe lời này, tất cả đều lộ ra vẻ chế giễu, trong kí ức của chúng, Tạ Bá Ngọc chỉ là kẻ bị Thủy Nguyệt Thiên đánh bại, thực lực không quá minh kình.

Còn bọn chúng ai nấy đều là tinh anh cảnh giới hóa huyền.

Tùy ý chọn 1 người cũng có thể đánh Tạ Bá Ngọc sống dở chết dở.

Vậy mà Tạ Bá Ngọc lại dám phát ngôn ngông cuồng đến thế, đúng là nực cười.

Tạ Bá Kim lạnh lùng ra lệnh: “Giết”.

Đám võ giả nhà họ Tạ nghe lệnh, lập tức xuất chiêu, lao về phía Tạ Bá Ngọc.

Bọn chúng đều muốn trở thành người đầu tiên giết hạ Tạ Bá Ngọc. Bởi chỉ có như vậy, chúng mới có được lợi ích cực lớn từ Tạ Bá Kim.

Đùng đùng đùng.

Ầm ầm ầm.

Trong chớp mắt, hàng loạt nguồn khí lực bắn ra khắp khu vực bán địa sơn.

Tạ Bá Ngọc đứng giữa trận công kích, không hề dễ dàng bị hạ gục như chúng tưởng tượng, ngược lại còn có thể phản đòn.

“Chuyện gì thế này?”

“Chẳng phải Tạ Bá Ngọc phế rồi ư?”

“Không lẽ tu vi tăng lên?”

Đám võ giả căng thẳng tự hỏi.

Phải biết rằng chúng đều là tinh anh trong võ đạo tông sư, nhiều người như vậy đối phó với 1 người mà còn bị phản đòn, nếu 1 đấu 1, e là đã bị Tạ Bá Ngọc giết chết.

Tạ Bá Kim bật cười lớn, khen ngợi: “Anh trai, không ngờ Giang Nam nuôi dưỡng con người rất tốt, tu vi của anh ngày càng cao cường”.

Dứt lời, ông ta lại vỗ tay.

Bộp bộp bộp.

Cùng với tiếng vỗ tay, 1 người đàn ông với nước da ngăm đen, cao chỉ nửa mét, tướng mạo kì dị, sát khí u ám xuất hiện phía trước Tạ Bá Kim.

Người đàn ông kì dị cung kính chào Tạ Bá Kim: “Chủ nhân”.

“Giết ông ta cho tôi”, Tạ Bá Kim lạnh lùng ra lệnh.

Hôm nay ông ta nhất định phải giải quyết Tạ Bá Ngọc, chỉ có như vậy, ông ta mới có thể yên tâm chờ lão tổ tông nhà họ Tạ qua đời, tiếp quản vị trí chủ nhà.

Chương 198: Làm thuộc hạ của ta nhé

Người đàn ông thấp bé nghe thấy lời của Tạ Bá Kim, gật đầu và nói: “Tôi biết rồi, chủ nhân”.

Hắn ta vừa dứt lời liền cầm một cây búa sắt nhỏ màu đen, bước từng bước chậm rãi đi giết Tạ Bá Ngọc.

Hàng chục võ sư từng giao đấu với Tạ Bá Ngọc khi nhìn thấy chiếc búa sắt nhỏ trong tay người đàn ông thấp bé, nét mặt liền thay đổi.

Bọn họ không muốn giao đấu với Tạ Bá Ngọc nữa, chỉ muốn nhanh chóng thoát thân, nếu không thì người đàn ông thấp bé kia có thể sẽ giết cả bọn họ.

Tạ Bá Ngọc biết chiếc búa nhỏ màu đen mà người đàn ông thấp bé Cát Húc đang cầm có sức mạnh như thế nào.

Đó là một pháp bảo có linh khí, tuy chỉ là một pháp khí thông thường nhưng sức mạnh của nó thật đáng kinh ngạc.

Ở nhà họ Tạ ở Thanh Châu, ngoài linh khí pháp bảo của tổ tiên thì chỉ có chiếc búa nhỏ màu đen của Cát Húc.

Tạ Bá Ngọc nhanh chóng lùi về, không muốn giao đấu với chiếc búa trong tay Cát Húc.

Dù sao thì cây búa sắt nhỏ này cũng có uy lực vô cùng, mạnh như võ sư ở cảnh giới huyền hóa khi bị chiếc búa sắt nhỏ này đánh vào, xương cốt toàn thân sẽ mềm nhũn ra, không còn khả năng chiến đấu.

Đấy là đối với võ sư ở cảnh giới huyền hóa, nếu thực lực tương đối yếu, bị búa sắt đánh vào thì một võ sư bình thường có thể bị đánh nát nhừ.

Vì vậy, Cát Húc trở thành cao thủ lợi hại nhất ở nhà họ Tạ, không ai muốn giao đấu với hắn ta.

Cát Húc nhìn bộ dạng hoảng sợ rút lui của Tạ Bá Ngọc, vẻ mặt hắn ta nghiêm túc, sải bước trầm ổn về phía Tạ Bá Ngọc.

Có vẻ như bất kể Tạ Bá Ngọc đi nhanh đến đâu, Cát Húc đều chắc chắn rằng hắn ta sẽ giết được Tạ Bá Ngọc.

Hàng chục võ sư từng giao đấu kịch liệt với Tạ Bá Ngọc trước kia nhìn thấy bộ dạng hoảng sợ của Tạ Bá Ngọc lúc này liền nhếch mép trào phúng.

Bọn họ cảm thấy Tạ Bá Ngọc thật kém cỏi, đến dũng khí đối mặt với Cát Húc cũng không có.

Thật không ngờ, vừa rồi mười mấy người bọn họ liên thủ vào cũng không đánh bại được Tạ Bá Ngọc, chỉ miễn cưỡng xem như cầm hòa.

Tạ Bá Kim nhìn bộ dạng thối lui thảm hại của Tạ Bá Ngọc, cười haha và nói: “Anh trai tốt của tôi, sao anh lại bỏ chạy thế? Không phải anh rất uy phong sao?”

Tuy rằng thân thể của Tạ Bá Ngọc đang thối lui nhưng ánh mắt của ông ta vẫn rất hung dữ.

Tạ Bá Kim là hung thủ giết con trai và con dâu của ông ta, giờ đây còn muốn giết cả nhà ông ta.

Không một thứ gì có thể hóa giải mối thù này.

Bây giờ lại nghe thấy lời của Tạ Bá Kim, ông ta cười và nói: “Tạ Bá Kim, đừng tưởng rằng có được Cát Húc thì mày có thể bất khả chiến bại, cậu Trịnh ở phía sau tao còn mạnh hơn Cát Húc vô số lần”.

Tuy rằng ngoài miệng ông ta nói vậy nhưng trong lòng không có bao nhiêu chắc chắn rằng Trịnh Sở có thể đánh bại Cát Húc.

Nếu trong tay Cát Húc không có pháp khí là cây búa sắt nhỏ thì Tạ Bá Ngọc vẫn cho rằng Trịnh Sở có thể thắng.

Hiện tại xuất hiện thứ vũ khí khiến người ta mất khả năng chiến đấu này, Tạ Bá Ngọc thật sự không có nhiều tự tin.

Tạ Bá Kim nhìn sắc mặt của Tạ Bá Ngọc, ánh mắt lộ ra vẻ không tự tin, ông ta cười haha và nói: “Đừng cố tỏ ra mạnh mẽ, ánh mắt của anh đã bán đứng anh”.

Tạ Bá Ngọc hừ lạnh rồi nói: “Tạ Bá Kim, có giỏi thì chúng ta đơn độc quyết chiến một trận, cho dù phải chết tao cũng cam lòng”.

“Anh trai tốt của tôi, trí nhớ của anh không tốt lắm thì phải?”, Tạ Bá Kim nói xong câu này thì ngừng một chút rồi nói tiếp với ánh mắt dữ tợn: “Anh có tư cách gì quyết chiến với tôi?”

Tạ Bá Kim nói với giọng lạnh lùng: “Cát Húc, đừng kéo dài thời gian nữa, mau giết chết ông ta đi”.

“Vâng, chủ nhân”, Cát Húc nghe thấy lời của Tạ Bá Kim, di chuyển thân thể nhanh như một cơn gió, đánh về phía Tạ Bá Ngọc.

Trước đây, tốc độ di chuyển của Cát Húc rất chậm, như một con ốc sên, nhưng Cát Húc bây giờ giống như biến thành một người khác, thân thể nhanh như tia chớp, hướng về phía Tạ Bá Ngọc truy sát.

Bang bang bang.

Tốc độ của Cát Húc rất nhanh, mỗi bước di chuyển của hắn ta đều có dư ảnh để lại, không chỉ có vậy, thậm chí trong dư ảnh còn có thể thấy những tia lửa điện, còn có âm thanh xì xèo vang lên.

Tạ Bá Ngọc tái mặt, nhìn Trịnh Sở và nói: “Cậu Trịnh, chúng ta không phải là đối thủ của hắn ta, mau đi thôi”.

Cát Húc vẫn luôn giữ một vẻ mặt nghiêm nghị, khi nghe thấy Tạ Bá Ngọc nói, trên mặt hắn ta hiện lên nụ cười giễu cợt, trên tay là cây búa nhỏ màu đen, xung quanh là những tia lửa điện.

Cát Húc cầm chiếc búa nhỏ, hướng phía sau Tạ Bá Ngọc tấn công.

Bịch.

Một tiếng sét xé trời vang lên làm chấn động màng nhĩ của tất cả những người có mặt.

Mọi người vội vàng bịt tai, kinh ngạc nhìn.

Bọn họ cho rằng Tạ Bá Ngọc chết chắc rồi, bị Cát Húc dễ dàng đánh gục, kể cả thanh niên trẻ tuổi phía sau Tạ Bá Ngọc cũng chết theo.

Trong khi mọi người đang đắc ý thì phát hiện mọi việc lại không như họ nghĩ.

Lúc này, trong tay phải của Trịnh Sở cầm một chiếc bút lông làm bằng ngọc đỏ đang va chạm với chiếc búa nhỏ màu đen của Cát Húc.

Nhìn cảnh tượng này, tất cả mọi người có mặt đều vô cùng ngạc nhiên, không thể tin được những gì đang xảy ra trước mắt.

Theo lý mà nói, khi ngọc va chạm với búa sắt thì sẽ bị vỡ thành nhiều mảnh, huống hồ chiếc búa sắt này còn là một pháp khí, kết quả là cây búa sắt bị bút lông trong tay Trịnh Sở cản lại.

Tạ Bá Ngọc nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, vô cùng kinh ngạc, trong lòng lại rất kích động.

Nếu Trịnh Sở không kịp thời ra tay, ông ta đã trở thành vong hồn dưới cây búa sắt kia rồi.

“Cậu nhóc, thực lực không tệ nha, làm thuộc hạ của tôi nhé”, người ít khi mở miệng như Cát Húc lại đột ngột lên tiếng, giọng nói đầy nham hiểm.

Từ khi hắn ta đến nhà họ Tạ ở Thanh Châu, rất ít khi gặp được đối thủ, đây là lần đầu tiên.

Chương 199: Cậu Trịnh, hắn là võ giả cảnh giới bán thần

Sâu trong nội tâm tràn đầy lửa giận, bởi vì Trịnh Sở đã khiến hắn ta cảm giác mất thể diện.

Trịnh Sở nghe Cát Húc nói vậy, giọng anh bình thản: “Cút”.

Lời nói vừa dứt, tay phải Trịnh Sở cầm bút lông hồng ngọc nhẹ nhàng hất một cái, một tiếng bùm vang lên, búa sắt màu đen từ trong tay Cát Húc bay lên, liên tục đập xuống đất.

Đập ra một hố sâu trên mặt đất, khói dày đặc cuồn cuộn.

Cát Húc nhìn thấy thủ đoạn của Trịnh Sở, vẻ mặt hắn ta cứng ngắc, lòng bàn chân bốc lên một luồng khí lạnh.

Hắn ta còn tưởng rằng thực lực giữa Trịnh Sở và hắn ta vô cùng chênh lệch.

Nhưng liên quan đến trở ngại về tuổi tác, kinh nghiệm tác chiến của Trịnh Sở tuyệt đối không đầy đủ bằng hắn ta, muốn giải quyết Trịnh Sở cũng chỉ là chuyện trong vài phút.

Bây giờ linh khí pháp bảo trong tay mình đều bị Trịnh Sở đánh bay, hắn ta còn có tư cách gì đánh nhau với Trịnh Sở nữa.

Không còn cây búa sắt nhỏ màu đen nữa, sức chiến đấu của Cát Húc ít nhất đã giảm xuống năm mươi phần trăm.

Tạ Bá Kim há hốc mồm thành hình chứ O, khó có thể tin nổi trước cảnh tượng xảy ra trước mắt.

Cao thủ mạnh nhất nhà họ Tạ ở Thanh Châu có linh khí pháp bảo trong tay cứ như vậy bị Trịnh Sở đánh bại.

Mọi người ở đây chỉ cảm thấy sau lưng đổ mồ hôi lạnh, quần áo bị mồ hôi thấm ướt, nhỏ giọt xuống đất, phát ra tiếng vang tí tách.

Duy chỉ có Tạ Bá Ngọc trên mặt mang theo nụ cười mừng rỡ, ông ta vỗ tay khen ngời: “Cậu Trịnh thực lực phi phàm, thiên hạ không ai có thể ngăn cản”.

Vẻ mặt Trịnh Sở bình tĩnh, anh cảm thấy rất bình thường với phản ứng của mọi người tại đây.

Giống loại người, giết chết một con mèo nhỏ rồi liệu sẽ quan tâm đến ánh mắt sùng bái của một con chuột sao?

Cái búa sắt nhỏ màu đen của Cát Húc bị đập bay, vẻ mặt cứng ngắc trong nháy mắt, rất nhanh lại khôi phục lại bình thường.

Kinh khí trong cơ thể hắn ta nhanh chóng lưu chuyển, hai quả đấm dâng lên trùm ánh sáng màu đen, theo sát thân hình đánh về phía Trịnh Sở với tốc độ cực nhanh.

Cát Húc tin rằng chỉ cần quyền này của mình đánh trúng Trịnh Sở, dù thực lực Trịnh Sở cường hãn, cuối cùng vẫn phải chết dưới hai quả đấm của mình.

Quyền của hắn ta cách ngực Trịnh Sở ngày càng gần, biểu cảm hưng phấn trên mặt cũng ngày càng mãnh liệt.

Khi chỉ còn cách quả đấm của trịnh Sở 5cm, một trận đau thấu xương khiến cho Cát Húc không nhịn được phát ra tiếng kêu rên giống như giết heo.

Tiếng kêu thảm thiết khổ sở này khiến mọi người ở đây phát run, hai chân như xụi lơ, cử động cũng không cử động nổi.

Xương cốt hai tay Cát Húc bây giờ đã vỡ vụn, hai cánh tay giống như để trưng bày, lắc lư một cách bất lực.

Vẻ mặt hắn ta kinh hoàng, nhìn Trịnh Sở giống như ma quỷ đến từ địa ngục, trong lòng sợ hãi tột cùng.

Cát Húc là ai? Đây chính là cao thủ mạnh nhất nhà họ Tạ ở Thanh Châu, không ai sánh bằng.

Từ trước đến giờ chỉ có hắn ta phế người khác, nào có người khác phế được hắn ta.

Trịnh Sở nhìn ánh mắt sợ hãi của Cát Húc, tay phải anh cầm bút lông màu đó, nhẹ nhàng phất về phía trước.

Vù.

Một quả cầu sáng màu đỏ lớn chừng ngón tay cái, bắn về phía mi tâm Cát Húc với tốc độ cực nhanh.

Phụt.

Cát Húc bị quả cầu sáng màu đỏ còn cứng hơn sắt thép đâm xuyên thủng, máu tươi không ngừng xảy ra từ chỗ vết thương.

Bịch.

Cơ thể Cát Húc ngã trên mặt đất, bắn tung tóe bụi mù.

Hơn mười vị võ đạo tông sư nhà họ Tạ ở Thanh Châu đều rớt cằm.

Đùa cái gì vậy? Chàng thanh niên trước mặt chỉ mới có bao nhiêu tuổi, nhưng thực lực lại rất mạnh.

Mạnh đến mức nhẹ nhàng dùng mấy chiêu công phu đã đánh chết Cát Húc.

Mặc dù mọi người khiếp sợ, nhưng không tới mức kinh hoàng đến cuống cuồng.

Chỉ cần Tạ Bá Kim vẫn còn ở nơi này, vậy thì cuộc tỷ thí ngày hôm nay thắng bại vẫn chưa phân.

Tất cả mọi người ở đây đều tin rằng, với thực lực của Tạ Bá Kim thì cũng đủ để đánh bại Trịnh Sở.

Nếu không thì cao thủ mạnh nhất nhà họ Tạ làm sao có thể nguyện trung thành với Tạ Bá Kim, cũng không phải do bị Tạ Bá Kim đánh cho khuất phục.

“Aiz, anh trai tốt của tôi, không ngờ hai anh em chúng ta cuối cùng vẫn phải chém giết lẫn nhau”, Tạ Bá Kim thở dài, mặt đầy đau thương, giống như đang làm một chuyện hết sức không tình nguyện.

Tạ Bá Ngọc nghe Tạ Bá Kim nói vậy, giọng điệu nghiêm túc, trong ánh mắt mang theo ngọn lửa tức giận: “Tạ Bá Kim, mày đừng hận tao, hôm nay mày phải chết trong tay cậu Trịnh”.

“Thực lực cậu Trịnh rất mạnh, nhưng dù mạnh hơn nữa thì có thể mạnh đến đâu?”, Tạ Bá Kim cười ha ha, kình khí trong cơ thể không ngừng tản ra bên ngoài, tạo thành một cái lồng bảo hộ dày đặc.

Sau khi Tạ Bá Kim thi triển ra kình khí hình thành lồng bảo hộ, trong ánh mắt mang theo ý cười nhìn Tạ Bá Ngọc: “Anh trai tốt của tôi, bây giờ anh xác nhận cậu Trịnh trong miệng của anh có thể giết chết tôi?”

Lúc này vẻ mặt Tạ Bá Ngọc cứng ngắc, sắc mặt rất khó coi.

Ông ta nhìn ra được hôm nay chiêu thức Tạ Bá Kim thi triển là cái gì.

Đây chính là chiêu thức chỉ võ giả cảnh giới cấp Thần mới có thể thi triển ra kình khí hộ thể.

Tạ Bá Ngọc hoàn toàn không ngờ Tạ Bá Kim lại đạt đến cảnh giới bán thần.

Chỉ cách cảnh giới thần võ đạo đỉnh phong một chút xíu.

Ánh mắt Tạ Bá Ngọc nóng nảy, cơ thể khẽ run rẩy.

Ông ta không sợ chết, nhưng khi cảm thấy Tạ Bá Kim tản ra khí tức, cơ thể không nghe theo sai bảo, run rẩy dữ dội.

Đây chính là sức mạnh của võ giả cảnh giới bán thần, cách thủ đoạn thông huyền chỉ kém một chút.

“Cậu Trịnh, hắn là võ giả cảnh giới bán thần, cậu không phải đối thủ của hắn, mau rời đi”, Tạ Bá Ngọc muốn bảo Trịnh Sở rời đi.

Với tốc độ của Trịnh Sở, rời khỏi Thanh Châu trở lại thành phố Giang Nam, giấu cháu trai của mình cũng đủ thời gian.

Còn ông ta sau khi đến Thanh Châu đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết.

Lần này không phải ông ta chết, thì là Tạ Bá Kim chết.

Giữa hai anh em chỉ có một người sống.

Mọi người ở đây nhìn thấy trong mắt Tạ Bá Ngọc toát ra vẻ kinh hoảng, cùng với cơ thể không thể tự chủ mà run rẩy, bọn họ hoàn toàn lộ ra vẻ châm biếm.

“Tạ Bá Ngọc, tôi khuyên ông vẫn nên ngoan ngoãn quỳ xuống cầu xin gia chủ tha thứ đi”.

Chương 200: Cẩn thận đằng sau

“Tạ Bá Ngọc, ông không biết sống chết, dám đến tìm gia chủ gây phiền toái, hôm nay có kết quả này là do ông tự tìm đến”.

Cơ thể Tạ Bá Ngọc chịu đựng khí tức hùng mạnh Tạ Bá Kim tản ra, giọng điệu nghiêm túc nói: “Dù tao có chết cũng không thể quỳ xuống cầu xin tha thứ cái tên không bằng súc sinh này”.

Ông ta nói xong, ánh mắt nhìn về phía Trịnh Sở, cầu khẩn nói: “Cậu Trịnh, tôi van xin cậu mau đi nhanh lên, bảo vệ cháu tôi thật tốt, được không?”

Tạ Bá Ngọc không sợ chết, ông ta chỉ sợ mình chết rồi, cháu trai cũng chết.

Nhất mạch này của ông ta hoàn toàn tuyệt hậu.

Tạ Bá Kim nghe Tạ Bá Ngọc nói vậy, ông ta cười ha ha nói: “Anh trai tốt à, anh tưởng rằng chỗ này đến lượt anh nói sao?”

Hôm nay ông ta không chỉ muốn giết chết Tạ Bá Ngọc, mà còn muốn giết cả Trịnh Sở.

Còn về hai người Tạ Tiểu Mẫn và Tạ Mẫn Phong ở thành phố Giang Nam kia, đương nhiên cũng phải bị tru diệt sạch sẽ.

Nếu không thì ông ta sẽ cảm thấy có lỗi với bản thân, có lỗi với con trai mình.

Trịnh Sở nghe Tạ Bá Kim nói vậy, giọng điệu ông ta bình thản: “Ông tưởng ông là ai mà dám nói như vậy?”

Anh nói xong, quanh thân dâng lên ánh sáng màu trắng.

Ánh sáng màu trắng giống như áo giáp quấn thật chặt trên người Trịnh Sở.

Những thứ ánh sáng màu trắng này chính là linh khí trong cơ thể Trịnh Sở tản ra.

Đông đảo cao thủ nhà họ Tạ ở Thanh Châu khi nhìn thấy Trịnh Sở tản ra linh lực màu trắng, hai chân hoàn toàn xụi lơ, bọn họ quỳ sụp xuống đất, không thể động đậy.

Quần áo trên người bọn họ lúc này đã ướt không ra hình dạng gì, dính nhớp một mảng.

Những cao thủ tông sư nhà họ Tạ ở Thanh Châu trong lòng cũng rất kỳ quái, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, tại sao Trịnh Sở có thể giải phóng ra kình khí mạnh mẽ như vậy.

Tạ Bá Kim nhìn thấy ánh sáng màu trắng tỏa ra trên người Trịnh Sở ẩn chứa sức mạnh đáng sợ.

Ông ta giận dữ gào rống, tay phải tung ra một trảo giữa hư không, kình khí lớn chừng một quả bóng rổ được hoàn tất.

Trên mặt Tạ Bá Kim mang theo một nụ cười thâm độc: “Thằng nhãi, mày đang đâm đầu vào chỗ chết đấy, hiểu không?”

Ông ta không cho phép có người mạnh hơn mình, cũng không cho phép có người khiêu khích uy tín của mình.

Trịnh Sở làm như vậy chính là đang khiêu khích uy hiếp của ông ta.

Lời Tạ Bá Kim vừa dứt, thân hình như điện, lưu lại từng đường tàn ảnh.

Chớp mắt một cái, cơ thể Tạ Bá Kim đã tới sau lưng Trịnh Sở, tay phải giống như có mấy chục ngàn cân sức lực đánh về phía sau gáy Trịnh Sở.

Tạ Bá Ngọc nhìn thấy cảnh này, ông ta mở miệng hét lớn: “Cậu Trịnh, cẩn thận phía sau lưng”.

Vẻ mặt Trịnh Sở bình thản, giống như không hề nghe thấy, anh vẫn đứng yên tại chỗ.

Tạ Bá Kim nghe vậy, ông ta chỉ cho rằng năng lực phản ứng của Trịnh Sở quá chậm.

Sắc mặt ông ta dữ tợn, cười ha ha nói: “Thực lực pháp sư dù có mạnh, một khi bị đến gần cũng chỉ có bị hủy diệt”.

Hai quả đấm của Tạ Bá Kim hàm chứa sức mạnh mấy chục ngàn cân, mang theo từng trận phá không đánh về phía gáy Trịnh Sở.

Một kích này hạ xuống, trong đầu Tạ Bá Kim đã bắt đầu suy nghĩ đến kết cục đầu Trịnh Sở bị đánh bể.

Tạ Bá Ngọc thấy cảnh này, ông ta vô cùng khẩn trương nói: “Cậu Trịnh, cậu Trịnh”.

Ông ta cho rằng Trịnh Sở đã không có cách nào tránh được, quả đấm đáng sợ kia của Tạ Bá Kim đã hung hăng đập xuống.

Dù lúc này Trịnh Sở có phản ứng, muốn chạy trốn cũng khống có hy vọng và cơ hội nữa.

“Dám đấu với tao, đây chính là kết quả!”, Tạ Bá Kim gầm thét một tiếng, hai quả đấm ầm ầm đập xuống.

Bụp.

Một tiếng sấm rền cực lớn vang lên khắp vùng đất này.

Vù.

Mọi người ở đây bao gồm cả Tạ Bá Kim, lỗ tai bọn họ bị uy lực sóng âm cực mạnh chấn động đến khó chịu, màng nhĩ như sắp nứt ra, biến thành người điếc.

Tạ Bá Kim mang theo thế tấn công vô cùng ác liệt, đánh về phía đầu Trịnh Sở.

Vốn tưởng rằng có thể đánh nát đầu Trịnh Sở.

Hoàn toàn không ngờ rằng một quyền này của mình hạ xuống, không chỉ không gây một chút xíu tổn thương cho Trịnh Sở, mà hai quả đấm của mình giống như thả vào cối xay thịt.

Cũng may Tạ Bá Kim là võ giả cảnh giới bán thần, thân xác đủ mạnh, đổi lại là võ đạo tông sư khác chắc chắn sẽ trở thành một bãi thịt vụn.

“Giỏi lắm nhóc con, vậy mà lại ngăn được một quyền của tao”, biểu cảm Tạ Bá Kim nghiêm túc, ánh mắt tàn bạo.

“Nói nhảm thì đừng nhiều lời”, Trịnh Sở cũng không phí lời với Tạ Bá Kim, thân hình nhanh như điện chớp, đánh về phía Tạ Bá Kim.

Tốc độ của anh quả thực quá nhanh, trong chớp mắt đã đánh đến trước mặt Tạ Bá Kim, tay phải hiện lên ánh sáng màu trắng, đánh về phía ngực Tạ Bá Kim.

Ầm.

Cơ thể Tạ Bá Kim bay ngược ra, miệng phun máu tươi, nội tạng giống như sắp vỡ vụn.

Ông ta đang tức miệng muốn chửi ầm Trịnh Sở, đột nhiên lại nhìn thấy sau khi đánh xong một quyền, Trịnh Sở lại một lần nữa đánh tới.

Tạ Bá Kim vội vàng lợi dụng kình khí của bản thân, lướt đi trên không.

Bây giờ ông ta là võ giả cảnh giới bán thần, thời gian bay trên không trung có thể đạt tới hai mươi phút.

Hai mươi phút này đủ cho Tạ Bá Kim đánh chết Trịnh Sở.

Tạ Bá Kim chân đạp hư không, quần áo trên người không gió cũng tự tung bay, vang lên tiếng vù vù.

Hai tay ông ta tung ra hai quả cầu màu xanh.

Quả cầu mới đầu rất nhỏ, chỉ lớn bằng viên đạn.

Cùng với kình khí trong cơ thể Tạ Bá Kim không ngừng tràn ra, quả cầu màu xanh da trời dần trở nên lớn hơn, cuối cùng biến ảo thành hai con hổ hung mãnh uy võ, phát ra từng tiếng gầm gừ dọa người ta chết khiếp.

Trịnh Sở nhìn Tạ Bá Kim chân đạp hư không, giọng điệu bình thản: “Đây chính là thực lực cảnh giới bán thần?”

Anh cảm thấy cảnh giới bán thần cũng chỉ có như vậy thôi, thời gian chân đạp hư không rất dài, thân thể có sức chống chọi cao hơn võ giả bình thường.

Tạ Bá Kim cũng không biết suy nghĩ trong lòng Trịnh Sở, sau khi nghe thấy lời nói trong miệng anh, trên mặt ông ta lộ ra nụ cười đắc ý.

Ông ta cảm thấy chắc Trịnh Sở đã nhận thức được thực lực đáng sợ của mình, trong lòng cũng sợ hãi, cuối cùng nói ra lời xúc động này.

“Thằng nhãi, có thể chết dưới pháo hình hổ của tao cũng là vinh hạnh của mày đấy”, Tạ Bá Kim cười ha ha: “Người bình thường không có tư cách đâu”.

Lời nói vừa dứt, hai con hổ hung dữ hình thành từ kình khí thoát ra khỏi hai tay Tạ Bá Kim, nhào về phía Trịnh Sở.

Đùng đoàng.

Đùng đoàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.