Vô Thượng Tiên Đế

Chương 175-177




Chương 175: Hoàn thành nhiệm vụ

Kỳ Phong Đạo Nhân là pháp sư nhập đạo đỉnh phong, không có nghĩa là ông ta không sợ đau.

Giờ bị Tạ Phi Phi véo một cái, đau đến mức khó chịu.

“Ai sai các người đến”, Kỳ Phong Đạo Nhân nhẫn nhịn nỗi đau ở cánh tay do bị Tạ Phi Phi véo, nhìn đám người trong cửa hàng.

Nguyên Tu nghe thấy lời này, cười ha ha nói: “Lão già, muốn sống thì mau chóng cút ra ngoài, nếu không đừng trách tôi đánh ông tàn phế.

Kỳ Phong Đạo Nhân nghe lời của Nguyên Tu, cười ha ha nói: “To gan thật đấy, dám ăn nói với tôi như vậy”.

“Ông là đồ chó gì”, Nguyên Tu nhìn Kỳ Phong Đạo Nhân như đang nhìn một ông lão đần độn.

Tạ Phi Phi đứng bên cạnh Kỳ Phong Đạo Nhân, lên tiếng nói: “Lão đạo sĩ, đối phương đã nói ông như vậy, ông còn không mau chóng thể hiện đi”.

Kỳ Phong Đạo Nhân nhìn gã lực lưỡng cao lớn đi về phía ông ta, cười ha ha nói: “Muốn chết mà”.

Vừa dứt lời, trong tay ông ta xuất hiện ba quả cầu lửa to bằng nắm đấm trẻ con.

Ba quả cầu lửa này vừa xuất hiện, lập tức đánh lên người gã lực lưỡng.

Bành bành bành.

Gã lực lưỡng cao lớn vẫn chưa lại gần đến Kỳ Phong Đạo Nhân, đã bị quả cầu lửa đánh cho bay ngược đi, ngọn lửa trên người bùng cháy một cách vô tình.

Bọn họ lăn lộn trên mặt đất, muốn dập tắt ngọn lửa.

Nhưng ngọn lửa rất mạnh, mặc cho bọn họ dập lửa thế nào cũng không dập được hết, chỉ lát sau đã bị thiêu chết.

“Ông…”, Nguyên Tu nhìn thấy thủ đoạn mà Kỳ Phong Đạo Nhân thi triển ra, cơ thể cũng phải lùi về sau mấy bước.

Ông ta cảm thấy Kỳ Phong Đạo Nhân có chút tà dị, đến quá gần sẽ rất không an toàn với mình.

Ngay cả cao thủ của Vương Thành Nhân phái đi cho mình cũng bị đánh bại dễ dàng, mình xông lên chắc chắn sẽ chết.

Năm gã lực lưỡng cao lớn còn lại lộ ra vẻ kinh hãi, không ngờ thực lực của ông lão này mạnh như vậy.

Chớp mắt đã giải quyết năm đồng đội thực lực tương đương nhau.

Sau khi Nguyên Tu cảm thấy mình đã lùi lại một khoảng cách an toàn, nhìn Kỳ Phong Đạo Nhân với khuôn mặt tức giận nói: “Lão già, chúng tôi phụng lệnh Vương Đại Sư, ông dám ngăn cản chúng tôi làm việc?”

Khi Nguyên Tu nhắc đến Vương Thành Nhân, trong lòng rất tự tin, cho rằng Kỳ Phong Đạo Nhân chắc hẳn không dám tiếp tục xuống tay với ông ta.

Kỳ Phong Đạo Nhân nghe thấy lời của Nguyên Tu, cười ha ha, hỏi: “Vương đại sư mà cậu nói là ai?”

“Đương nhiên là Vương Thành Nhân, Vương đại sư rồi”, Nguyên Tu không ngờ, Kỳ Phong Đạo Nhân lại không biết Vương Thành Nhân.

Như vậy lần này ông ta gặp nguy hiểm rồi.

Kỳ Phong Đạo Nhân cười ha ha nói: “Vương Thành Nhân sai cậu đến đây gây chuyện với Trịnh Sở?”

Ông ta không biết ân oán giữa Trịnh Sở và Vương Thành Nhân.

Nguyên Tu gật đầu nói: “Nếu không, chúng tôi đến đây làm gì? Ở đây cũng chẳng có thứ gì ngon”.

Ông ta nói ra câu này, rồi lại nói: “Nếu biết điều tôi khuyên ông ngoan ngoãn tránh ra, để tôi đưa cô gái này đi”.

Tạ Phi Phi đứng bên cạnh Kỳ Phong Đạo Nhân, thấy ông ta cau mày, nghi hoặc nói: “Ông ta rất lợi hại sao?”

Kỳ Phong Đạo Nhân nghe thấy lời của Tạ Phi Phi, gật đầu nói: “Ừm, rất lợi hại”.

Trong nước Hoa Hạ rộng lớn, đa số đều biết đến uy danh của Vương Thành Nhân, biết sự tích dũng mãnh thời trẻ của ông ta.

Kỳ Phong Đạo Nhân cũng không dám đắc tội với ông ta, bởi vì một khi đắc tội, bản thân lập tức sẽ bị Vương Thành Nhân giết dễ dàng.

Nhưng ông ta cũng không hiểu, chẳng phải Vương Thành Nhân vẫn luôn bế quan tu luyện trong rừng sâu núi cao sao, tại sao bỗng xuống núi, lại đột nhiên xuống tay với Trịnh Sở.

Nguyên Tu nhìn thấy Kỳ Phong Đạo Nhân lộ ra vẻ mặt kinh sợ, lập tức đắc ý, cười nói: “Đã biết Vương đạo sư lợi hại, thì mau chóng dập đầu tạ lỗi với tôi đi, tôi có thể suy nghĩ tha cho ông một mạng”.

Sau khi ông ta được lợi, lại càng tấn tới, nhận định Kỳ Phong Đạo Nhân không dám làm gì ông ta.

Kỳ Phong Đạo Nhân nghe thấy lời của Nguyên Tu, cười ha ha nói: “Kể cả là Vương đại sư cũng không dám sỉ nhục tôi, cậu là cái thá gì?”

Ông ta vừa dứt lời, tay phải đập vào trong hư không.

Bốp một tiếng vang lên, trên khuôn mặt Nguyên Tu xuất hiện một dấu bàn tay đỏ bừng, miệng có máu tươi rỉ ra.

“Tôi dẫn cô ấy đến gặp đại sư”, Kỳ Phong Đạo Nhân cất giọng rất lạnh lùng, không cho phép đám người Nguyên Tu phản đối.

Chủ yếu là ông ta vốn không đánh lại được Vương Thành Nhân, thà đưa Hứa Thanh Vân cùng đến gặp Vương Thành Nhân còn hơn là bỏ chạy rồi bị truy giết, xem xem rốt cuộc ông ta muốn thế nào.

Nói không chừng còn có thể khuyên được Vương Thành Nhân, thả Hứa Thanh Vân.

Cho dù không thể khuyên thành công, thì có mình ở đó, ít nhất Hứa Thanh Vân cũng không có nguy hiểm đến tính mạng.

Nguyên Tu nghe thấy lời của Kỳ Phong Đạo Nhân, sắc mặt cứng đờ, thất thần nói: “Ông thực sự muốn dẫn Hứa Thanh Vân đi gặp Vương đại sư?”

Sau khi ông ta chịu một phát tát của Kỳ Phong Đạo Nhân, còn tưởng nhiệm vụ lần này của mình thất bại chắc rồi.

Không chừng còn sẽ bị lão đạo sĩ trước mặt giết chết.

Tuyệt đối không ngờ rằng, lão đạo sĩ trước mắt lại chủ động đến tìm Vương Thành Nhân.

Nguyên Tu không biết Kỳ Phong Đạo Nhân rốt cuộc muốn làm gì, nhưng có thể dẫn Hứa Thanh Vân, vợ của Trịnh Sở đến trước mặt Vương Thành Nhân, coi như đã hoàn thành một nửa nhiệm vụ.

“Được”, Nguyên Tu quả quyết gật đầu đồng ý.

Sự thực là ông ta có đồng ý hay không cũng chẳng có gì khác biệt, cùng lắm Kỳ Phong Đạo Nhân đích thân dẫn Hứa Thanh Vân đi tìm Vương Thành Nhân.

Tạ Phi Phi đứng bên cạnh Kỳ Phong Đạo Nhân, thấy Kỳ Phong Đạo Nhân chủ dộng dẫn chị họ của mình đến chỗ kẻ địch, tức giận nói: “Lão đạo sĩ, ông muốn làm gì?”

“Tôi đang bảo vệ sư mẫu”, Kỳ Phong Đạo Nhân cất giọng rất bình thản, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Lúc này Hứa Thanh Vân đến bên cạnh Kỳ Phong Đạo Nhân, nhìn Tạ Phi Phi đỏ bừng mặt vì tức giận, nói: “Phi Phi, bây giờ em rời khỏi đây đi”.

Tạ Phi Phi cúi đầu, trên mặt đầy buồn bã, đau lòng vì Hứa Thanh Vân xảy ra chuyện.

Hứa Thanh Vân thấy Tạ Phi Phi vẫn chưa đi, quát nói: “Mau chóng rời khỏi đây cho chị”.

Tạ Phi Phi vẫn không chịu đi, yên lặng đứng ở đó.

Hứa Thanh Vân không tiếp tục để ý đến Tạ Phi Phi, nhìn Kỳ Phong Đạo Nhân nói: “Chúng ta đi thôi”.

Cô không muốn ở lại đây quá lâu, lo sợ Tạ Phi Phi sẽ bị liên lụy.

Kỳ Phong Đạo Nhân làm sao không biết suy nghĩ trong lòng Hứa Thanh Vân, gật đầu, dẫn theo Hứa Thanh Vân rời khỏi quán ăn.

Nguyên Tu ở phía sau, nhìn thấy Hứa Thanh Vân và Kỳ Phong Đạo Nhân cùng rời khỏi đây.

Trong lòng ông ta vô cùng vui mừng, còn về Tạ Phi Phi, cũng chẳng phải là gì của Trịnh Sở, không cần bắt cô ta.

Trước đó Nguyên Tu muốn bắt cô ta, nhưng nhìn thấy nhan sắc không tệ, có thể bắt về hưởng thụ.

Bên ngoài cửa phòng VIP 001 khách sạn Thiên Quan.

Lúc này đã có không ít nhân vật quyền quý đứng ở đó.

Chương 176: Cho một tuần

Mặc dù bọn họ không có được nhiệm vụ của Nguyên Tu, nhưng vẫn chờ đợi, lỡ như Vương Thành Nhân đột nhiên giao nhiệm vụ cho mình thì sao.

Huống hồ nếu mình bỏ đi, há chẳng phải sẽ gây ra rắc rối không cần thiết ư.

Nói không chừng còn bị tên đáng chết đó lấy lý do này, ăn nói lung tung trước mặt Vương Thành Nhân, khiến mình rơi vào tình thế nguy hiểm.

Cạch cạch cạch.

Trong hành lang khách sạn vang lên tiếng bước chân.

Mọi người bên ngoài cửa nghe thấy tiếng bước chân cạch cạch cạch, liền biết là Nguyên Tu trở về.

Sắc mặt bọn họ nghiêm túc, trong lòng phức tạp, không muốn Nguyên Tu có thể hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ quay về, như vậy sẽ bị Nguyên Tu lấy hết lợi ích.

Nguyên Tu nở nụ cười thản nhiên, ánh mắt cao ngạo, dẫn theo Kỳ Phong Đạo Nhân và Hứa Thanh Vân đi về phía phòng VIP, đưa tay phải ra gõ nhẹ cửa phòng.

Thịch thịch thịch.

Trong phòng VIP.

Vương Thành Nhân ngồi trên chiếc giường lớn êm ái, nhắm mắt, cảm nhận viên ngọc ba màu mà Nguyên Tu mang đến cho ông ta.

Đã có viên ngọc ba màu, tuổi thọ của ông ta lại có thể kéo dài thêm hàng chục năm.

Đương nhiên, hiện giờ, viên ngọc ba màu này vẫn không đủ để khiến ông ta kéo dài tuổi thọ, phải trải qua quá trình gia công mới có thể phát huy hiệu quả.

Vương Thành Nhân nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài, chậm rãi mở mắt, nói: “Vào đi”.

Vừa dứt lời, cửa phòng VIP tự động mở ra.

Nguyên Tu thu lại nụ cười trên môi và ánh mắt cao ngạo, đến trước mặt Vương Thành Nhân, cất giọng cung kính nói: “Vương đại sư, tên nhóc Trịnh Sở chạy rồi, nhưng tôi đã bắt được vợ của hắn đến”.

Vương Thành Nhân nghe lời của Nguyên Tu, nhìn Kỳ Phong Đạo Nhân và Hứa Thanh Vân phía sau Nguyên Tu, cười ha ha nói: “Nhan sắc của vợ Trịnh Sở cũng rất đẹp đấy”.

Nguyên Tu nghe thấy lời của Vương Thành Nhân, lập tức nói: “Nếu Vương đại sư thích, bây giờ chúng tôi sẽ lui ra ngoài, để ông hưởng thụ”.

“Cút”, vẻ mặt Vương Thành Nhân lập tức trở nên nghiêm túc, bảo Nguyên Tu mau chóng cút ra ngoài.

Nguyên Tu đâu dám nói gì, lập tức vội vàng chạy ra khỏi phòng.

Hứa Thanh Vân cảm nhận ánh mắt ẩn chứa sức mạnh kinh người của Vương Thành Nhân, tim thình thịch thình thịch đập vô cùng nhanh.

Cô cảm thấy nỗi sợ hãi khó hiểu bao trùm toàn thân, khiến cả người cô cứng đờ, ngay cả dũng khí động đậy cũng không có.

Kỳ Phong Đạo Nhân thấy Vương Thành Nhân cứ mãi ngắm nghía sư mẫu của mình, lên tiếng nói: “Vương đại sư, mấy năm nay ông đều ở trong núi cao rừng sâu, sao vừa xuống núi đã đột ngột đến gây chuyện với sư phụ tôi?”

Vương Thành Nhân nghe thấy lời của Kỳ Phong Đạo Nhân, thu hồi ánh mắt từ trên người Hứa Thanh Vân, nhìn Kỳ Phong Đạo Nhân: “Kỳ Phong Đạo Nhân của núi Long Hổ, không ngờ ông đã già như vậy rồi”.

“Tôi nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, ông còn là tiểu đạo sĩ 15 tuổi”.

Kỳ Phong Đạo Nhân thấy Vương Thành Nhân không trả lời câu hỏi của mình, cũng không truy hỏi tiếp, cười ha ha nói: “Ngày tháng như thoi đưa, chớp mắt tôi đã là đạo sĩ già hơn năm mươi tuổi rồi”.

Vương Thành Nhân cười ha ha nói: “Qua năm mươi năm nữa, ông cảm thấy mình còn có thể sống tiếp không?”

“Sống chết có số, chết thì chết, chẳng lẽ tôi còn có thể theo đuổi trường sinh?”, Kỳ Phong Đạo Nhân cất giọng nghiêm túc, không thể hiện nỗi sợ trước mặt Vương Thành Nhân.

Vương Thành Nhân cười ha ha nói: “Có thể theo đuổi trường sinh như tôi, tại sao không theo đuổi chứ?”

Ông ta nói xong câu này, ánh mắt nhìn sang Hứa Thanh Vân, lạnh giọng nói: “Trịnh Sở đang ở đâu? Không nói đừng trách tôi giết cô”.

Khi Hứa Thanh Vân đối diện với Vương Thành Nhân, cơ thể run lên dữ dội, dường như có một tòa núi đè lên người.

Cô nhỏ giọng lên tiếng: “Tôi không biết anh ấy đi đâu”.

Mặc dù Hứa Thanh Vân biết, cũng tuyệt đối không nói ra.

Vương Thành Nhân nghe xong lời của Hứa Thanh Vân, tay phải vung lên tấn công vào hư không.

Hứa Thanh Vân đã không biết Trịnh Sở ở đâu, thì không cần thiết sống tiếp.

Khi một quyền của Vương Thành Nhân chỉ cách Hứa Thanh Vân nửa mét, Kỳ Phong Đạo Nhân tung người nhảy lên chặn phía trước Hứa Thanh Vân.

Ầm ầm.

Kỳ Phong Đạo Nhân chịu một quyền của Vương Thành Nhân thi triển ra, miệng phun ra một ngụm máu tươi, nhuốm đỏ cả nền nhà.

Vương Thành Nhân thấy hành vi của Kỳ Phong Đạo Nhân, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lùng: “Kỳ Phong Đạo Nhân, chẳng lẽ ông thích cô gái này?”

Kỳ Phong Đạo Nhân nghe thấy lời của Vương Thành Nhân, cất giọng nghiêm túc nói: “Đây là sư mẫu của tôi, làm sao tôi có thể để ông giết hại tại đây”.

“Sư mẫu của ông?”, Vương Thành Nhân nghe thấy Kỳ Phong Đạo Nhân nói vậy, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Kỳ Phong Đạo Nhân thấy Vương Thành Nhân ngẩn người, lên tiếng giải thích: “Trịnh Sở là sư phụ của tôi, Hứa Thanh Vân là sư mẫu của tôi”.

“Kỳ Phong, ông đã từng này tuổi rồi lại nhận một tên nhóc làm sư phụ, có phải ông già rồi nên hồ đồ không?”, Vương Thành Nhân nhìn Kỳ Phong Đạo Nhân nói, như đang nghe một chuyện cười lớn.

Kỳ Phong Đạo Nhân không để ý đến điệu cười chế giễu của Vương Thành Nhân, nghiêm túc nói: “Tôi có hồ đồ hay không cũng không liên quan đến ông, ông chỉ cần biết, ông giết sư mẫu tôi, sẽ không có lợi cho ông, chỉ có giữ cô ấy lại, mới có thể khiến sư phụ tôi xuất hiện, không phải sao?”

Ông ta thực sự lo sợ Vương Thành Nhân xuống tay với Hứa Thanh Vân, nếu Vương Thành Nhân thực sự ra tay giết Hứa Thanh Vân.

Cho dù Kỳ Phong Đạo Nhân liều mạng dốc toàn lực cũng không thể cứu Hứa Thanh Vân, mà mình cũng chết ở đây.

Vương Thành Nhân nghe xong lời giải thích của Kỳ Phong Đạo Nhân, cảm thấy Kỳ Phong Đạo Nhân nói rất đúng.

Nếu giết Hứa Thanh Vân, thì sao Trịnh Sở có thể xuất hiện, chắc đã phải chạy thật xa rồi.

Cho dù Vương Thành Nhân có lòng tin sẽ bắt được Trịnh Sở, cũng phải tốn rất nhiều thời gian.

Vương Thành Nhân cười ha ha nói: “Đã như vậy, thì tôi sẽ bắt cô ta, đợi tên nhóc Trịnh Sở xuất hiện”.

Ông ta nói xong, lại nói: “Tôi chỉ cho hắn một tuần, đến lúc đó vẫn chưa xuất hiện, tôi sẽ cho cô ta chết nhục trước mặt mọi người”.

Vừa dứt lời, liền có một võ giả áo đen đi vào, ra ý bảo Hứa Thanh Vân và Kỳ Phong Đạo Nhân đi theo hắn.

Chương 177: Tìm kiếm

Đợi khi Hứa Thanh Vân và Kỳ Phong Đạo Nhân bị võ giả áo đen đưa đến phòng VIP bên cạnh phòng của Vương Thành Nhân.

Kỳ Phong Đạo Nhân nghiêm túc nhìn Hứa Thanh Vân, lên tiếng hỏi: “Sư mẫu, sư phụ đi đâu rồi?”

Ông ta hỏi xong câu này, thấy Hứa Thanh Vân không nói gì, vẻ mặt thẫn thờ.

Kỳ Phong Đạo Nhân tiếp tục truy hỏi: “Sư mẫu, sư mẫu không gọi sư phụ đến, mấy ngày nữa sẽ chết ở đây thật đấy”.

Hứa Thanh Vân nghe thấy chữ chết, mới hoàn hồn lại.

Cô nhìn Kỳ Phong Đạo Nhân, biết lần này nếu không có Kỳ Phong Đạo Nhân giúp đỡ, thì cô đã chết rồi.

“Tôi không biết Trịnh Sở đang ở đâu, ông bảo tôi đi đâu tìm?”, giọng Hứa Thanh Vân rất bình thản, dáng vẻ như xem thường sống chết.

Cô thực sự không biết bây giờ Trịnh Sở đang ở đâu, kể cả biết thì cô cũng không thể nào gọi Trịnh Sở đến.

Dù sao Hứa Thanh Vân cũng cảm nhận được thực lực của Vương Thành Nhân rất cường mạnh.

Kể cả mạnh như Kỳ Phong Đạo Nhân, khi đối diện với Vương Thành Nhân, cũng bị ông ta chèn ép.

Kỳ Phong Đạo Nhân tỏ vẻ nghiêm túc, nhìn Hứa Thanh Vân: “Sư mẫu, sư mẫu nghỉ ngơi cho khỏe đi”.

Ông ta nói xong câu này, định đứng lên rời đi, vừa mở cửa, đã bị một đám võ giả áo đen chặn lại, ra ý bảo ông ta không được đi lại tự do.

Kỳ Phong Đạo Nhân không coi đám người này ra gì, nhưng nghĩ đến Vương Thành Nhân, chỉ đành đóng cửa lại.

Biệt thự nhà họ Tạ ở thành phố Giang Nam.

Tạ Bá Ngọc được biết Vương Thành Nhân xuất hiện, còn bắt Hứa Thanh Vân để ép Trịnh Sở xuất hiện.

Ông ta lo lắng, ra lệnh cho võ giả nhà họ Tạ đi khắp nơi tìm kiếm tung tích của Trịnh Sở.

Bởi vì không gọi được đến số điện thoại của Trịnh Sở.

Nếu không cũng sẽ không phái người tìm kiếm.

Tâm trạng Tạ Bá Ngọc rất nặng nề, kẻ mạnh như Vương Thành Nhân quá mức đáng sợ.

Hai người Trần Hổ và Cổ Thế Tuyệt chỉ là đồ đệ của ông ta thôi.

Nhưng uy danh của hai người này khá lớn.

Nghe nói Cổ Thế Tuyệt chỉ có một phần năm thực lực của Vương Thành Nhân.

Chỉ một phần năm thực lực thôi đã có thể là kẻ mạnh nhất cả một vùng, vậy thì thực lực thực sự của Vương Thành Nhân phải mạnh đến mức nào.

Tạ Bá Ngọc cảm thấy lần này Trịnh Sở gặp phải kẻ địch mạnh rồi.

Lúc này hai người Tạ Mẫn Phong và Tạ Tiểu Mẫn nối đuôi nhau từ ngoài biệt thự đi vào.

Hai người bọn họ cũng làm theo lời dặn của Tạ Bá Ngọc, phái người đi khắp nơi tìm kiếm tung tích của Trịnh Sở.

Kết quả tìm kiếm hồi lâu vẫn không biết Trịnh Sở đang ở đâu.

Tạ Mẫn Phong cau mày nghi hoặc, nói: “Ông nội, liệu có phải anh Trịnh biết Vương đại sự đến, không quan tâm đến cả an nguy của vợ, bỏ chạy rồi không?”

Tạ Tiểu Mẫn nghe lời nói của Tạ Mẫn Phong, cau chặt mày: “Mẫn Phong, anh nói vậy là có gì ý? Làm sao anh Trịnh có thể làm ra việc như vậy”.

Cô ta cảm thấy Trịnh Sở không thể nào làm ra chuyện như không quan tâm đến an nguy của vợ, bỏ chạy một mình.

Tạ Mẫn Phong nghe thấy lời của Tạ Tiểu Mẫn, cười ha ha nói: “Em tưởng em là con sâu trong bụng anh Trịnh chắc? Anh ta nghĩ gì em cũng biết?”

Tuy anh ta không biết Trịnh Sở có thực lực cường mạnh, nhưng khi đối diện với kẻ mạnh hơn, chắc chắn sẽ bỏ chạy, đây là bản năng của con người, càng là nhân vật nắm quyền thế thì càng như vậy.

Tạ Bá Ngọc nghe thấy lời của hai người Tạ Mẫn Phong, Tạ Tiểu Mẫn, nghiêm giọng quát: “Đủ rồi, hai cháu cứ tranh cãi chuyện này thì có ý nghĩa gì”.

Ông ta nói xong, dừng lại rồi lại nói: “Thành phố Giang Nam còn chỗ nào chưa tìm kiếm?”

Trong lòng Tạ Bá Ngọc kiên định cho rằng, Trịnh Sở không thể nào rời khỏi thành phố Giang Nam, bây giờ chắc chắn vẫn ở trong thành phố”.

Tạ Tiểu Mẫn nghe thấy lời của Tạ Bá Ngọc, nhỏ giọng lên tiếng nói: “Núi Cổ Lâm sương mù dày đặc, đi vào sẽ mất phương hướng, không ai dám vào đó tìm kiếm”.

Trước đó khi đi tìm kiếm, Tạ Tiểu Mẫn định đến núi Cổ Lâm tìm, những đám người dưới quyền vừa đi vào đã không tìm được phương hướng.

Cuối cùng tốn rất nhiều sức lực mới đi ra khỏi được núi Cổ Lâm.

Tạ Bá Ngọc nghe thấy lời của Tạ Tiểu Mẫn, trực tiếp đứng lên từ trên sofa da thật, không nói nhiều, rời khỏi biệt thự.

Tạ Tiểu Mẫn, Tạ Mẫn Phong nhìn bóng dáng Tạ Bá Ngọc rời đi, hét lên phía sau: “Ông nội, ông muốn đi đâu?”

Tạ Bá Ngọc nghe thấy tiếng của hai người, cất giọng nghiêm túc nói: “Các cháu ở yên trong nhà, không được đi đâu hết”.

Vừa dứt lời, ông ta lái chiếc Land Rover màu đen đi về phía núi Cổ Lâm.

Tạ Bá Ngọc lái thẳng một mạch, phải dốc hết sức mới đến được biệt thự trên núi Cổ Lâm trước khi trời tối.

Đến trước biệt thự, ông ta thấy trong biệt thự vẫn sáng đèn, còn có một bóng người đứng ở trong đó.

Trong lòng Tạ Bá Ngọc kích động, cho rằng Trịnh Sở đang ở trong đó, người khác vốn không có chìa khóa của biệt thự.

Ông ta vui mừng phấn khởi đến trước biệt thự, mở cửa đi vào trong.

Lúc Tạ Bá Ngọc mở cửa, đang định gọi một tiếng cậu Trịnh, có chuyện lớn rồi.

Kết quả vẫn chưa lên tiếng, đã nhìn thấy một cô gái gợi cảm yêu mị đứng bên ngoài phòng, ánh mắt đờ đẫn, tràn đầy lực sát thương.

Đây là lần đầu tiên Tạ Bá Ngọc gặp Trần Anh, ánh mắt nghi hoặc, nói: “Cô là ai? Tại sao lại ở trong biệt thự của cậu Trịnh?”

Ánh mắt đờ đẫn của Trần Anh nhìn Tạ Bá Ngọc mấy cái, không nói gì, lập tức phát động tấn công dũng mãnh về phía Tạ Bá Ngọc.

Tạ Bá Ngọc thấy Trần Anh không nói gì mà đã tấn công hùng hổ, vẻ mặt nghiêm túc, thầm than không ổn, lần này cậu Trịnh có thể gặp nguy hiểm khắp nơi thật rồi.

Trong căn biệt thự mà mình tặng cho Trịnh Sở còn có một võ đạo tông sư cảnh giới Hóa Huyền thực lực cường mạnh như này đang dợi Trịnh Sở.

Cũng không biết những nơi khác có bao nhiêu cường giả đang truy tìm tung tích của Trịnh Sở.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.