Vô Thượng Thần

Chương 32: Kí ức




“Sắp chết? “

Hàn Băng hai mắt đen lại, ngồi phịch xuống ghế liền thất thần.

“Khi ngươi đánh quyền a, khí huyết toàn thân sẽ sôi trào, cảm giác lực lượng mười phần, nhưng tại sao lực đánh ra lại chỉ có chín trăm cân? “

“ Là chín trăm mười hai cân”

Hàn Băng vô thức phản bác.

“ Ừ thì chín trăm mười hai. Bây giờ làm theo ta nói, đánh lại một lần bài quyền vừa xong, đến đoạn tay phải móc lên thì chuyển thành tay trái, lúc khí huyết cảm thấy sôi trào liền kệ nó, động tác phải càng ngày càng chậm lại. Lúc đánh vào Lực kim thì bước bằng chân phải, nhưng xuất quyền tay trái… nhớ kĩ lúc ra quyền dùng ba phần lực thôi, ừ thử lại đi “

Vinh vẫn bộ dáng đó, chỉ nói đôi ba câu. Hàn Băng nghe vậy liền đứng dậy lại lần nữa, đánh thêm một lần. Lần này cậu làm theo đúng như lời Vinh nói, mặc dù động tác hơi trái quy luật, nhưng Hàn Băng vốn thông minh, suy diễn một hồi liền có thể thao tác ra thành công. Đến lúc chuẩn bị đấm một quyền vào Lực kim liền theo lời Vinh nói, chỉ đấm ra ba thành lực lượng, nhưng dù sao Hàn Băng cũng chỉ là một thiếu niên, không thể thu xuất tự nhiên, nên lực đánh vào vẫn còn hơn ba thành.

Rầm!

Một tiếng thanh thúy từ Lực kim phát ra, Hàn Băng vội vã nhìn vào màn hình đo lực. Chỉ thấy màn hình hiện lên một con số.

8900 kg!

“Tám… tám ngàn chín trăm cân?”

Hàn Băng sắp hỏng mất, chỉ thay đổi mấy động tác, khí lực cậu dùng ra cũng chỉ có ba mươi phần trăm. Không, lớn hơn một thành, phải tới bốn mươi phần trăm. Mà lực lượng đo được gấp gần mười lần lực lượng cậu phát huy ra lúc trước đó. Nếu phát huy ra toàn lực, chẳng phải, chẳng phải cũng đạt tới gần hai vạn cân sao?

Há hốc mồm, Hàn Băng có cảm giác hoài nghi bấy lâu nay cậu vẫn luyện công pháp được coi là đỉnh cao nhất của đội ba liệu có thật rác rưởi không.

“Thiếu… thiếu… thiếu gia, chuyện này, chuyện này là như thế nào? “

Không để ý tới vẻ mặt thất thố của Hàn Băng, Vinh lại ném vào trong miệng một quả nho, nhẹ nhàng đáp.

“Cái võ kĩ này của ngươi thực sự cũng không có vấn đề gì, có vấn đề chính là ngươi. Tám tuổi ngươi đã bắt đầu luyện, nếu ta đoán không sai, năm mười tuổi ngươi đã có cảm giác như vai phải gánh một cái gì đó nặng nề đi. “

“Cái này… cái này, làm sao thiếu gia biết? “

Hàn Băng bị dọa tí nữa thì ngất đi, không phải Vinh nói không đúng, mà là nói quá đúng. Năm lên mười cậu quả thật có cảm giác như lúc nào trên vai phải cũng phải gánh một cục tạ cả trăm cân vậy. Cứ nghĩ là do tu luyện khắc khổ nên lúc đó cũng không để ý. Dùng một vài loại cao bôi, cuối cùng sau một năm mới đỡ. Chuyện này cậu không hề nói với bất kỳ ai, nhưng thật không ngờ lại bị vị thiếu gia này một lời nói thẳng ra.

Sao có thể nhìn ra được cơ chứ?

“Cái quyền pháp rác rưởi đó, với lực lượng của ngươi dù không luyện chính xác nhưng ít nhất cũng phải đánh được chí ít hơn hai ngàn cân, cái này ta cũng từng lãnh giáo qua con dao ngươi từng đâm ta. Lực lượng lúc đó có lẽ qua bộ giáp được tăng gấp ba lần nhưng cũng đạt tới sáu nghìn cân. Vậy lực tay toàn lực của ngươi lúc đó phải đạt xấp xỉ hai ngàn. Mà ngươi xem lúc nãy, ngươi đấm toàn lực một quyền chỉ đạt được chín trăm cân… “

“Là chín trăm mười hai. “

Hàn Băng sắc mặt nghiêm túc nói. Suýt chút nữa Vinh tặng cho Hàn Băng cả một đĩa hoa quả vào mặt. Trừng mắt, Vinh nói.

“ Đừng bao giờ ngắt lời ta! “

“Vậy nguyên do là cái gì? “

“Do ngươi yếu mà cứ thích ra gió, năm tám tuổi nếu ngươi chịu khó tập quyền pháp cơ sở hai ba năm rồi mới tập Phi gì gì kia quyền rác rưởi kia thì bây giờ cũng không tới nỗi này”

“Là Phi Hổ quyền”

Hàn Băng lầm bầm, lần này cậu cũng không dám nói to nữa, lại tiếp tục nghe Vinh nói.

“Do ngươi không có cơ sở, xương cốt còn yếu kém lại trực tiếp tập luyện Quyền pháp so với ngươi cao cấp. Phi Hổ quyền, quyền như phi hổ, nhanh chóng cùng cương mãnh. Nếu ngươi luyện qua khí công, khí thấm nhuần vào từng gân, cơ, bắp thịt thì khi tu luyện mới không có bất kỳ ảnh hưởng gì. Nhưng ngươi quá mức vội vàng cầu tiến, thân thể quá yếu,gượng ép tu luyện loại quyền pháp cương mãnh này sẽ chỉ làm cho thân thể trọng thương. Trải qua thời gian dài, thương thế sẽ càng ngày càng nặng. Nếu như tiếp tục tập luyện, ta có thể đảm bảo với ngươi, không tới hai năm, toàn bộ cánh tay phải của ngươi sẽ phế hoàn toàn, các bắp thịt sẽ hoại tử trăm phần trăm, từ đó gân sẽ bị rút lại, sau nửa năm nữa sẽ liệt nửa người sống không bằng chết a. “

Vinh nói hơi nhiều, miệng có chút khô, không để ý tới sắc mặt Hàn Băng đang tái mét, tự rót cho mình một cốc nước rồi uống ngon lành.

Chẹp chẹp hai tiếng. Vinh nhàn nhạt lên tiếng.

“ Thế nào? Ta nói không phải? Chắc không cần hai năm đâu, ta có thể đoán, mỗi đêm lúc ngủ, ngươi sẽ cảm thấy nửa người bên phải không còn một chút cảm giác nào đi.”

“Tôi… “

Hàn Băng run rẩy, quả thật có chuyện như vậy, lúc đó Hàn Băng chỉ cho là tập luyện quá mệt mỏi nên không để ý tới điều đó. Có nằm mơ cũng không ngờ được là do bản thân tập luyện Phi Hổ quyền pháp.

“Thiếu… thiếu gia… có… có cách nào cứu tôi không? “

Lúc này thì Hàn Băng cũng hiểu rõ, vị thiếu gia trước mặt này, nhìn bề ngoài trông nhỏ tuổi, nhưng tuyệt đối là cao nhân trong cao nhân.

Bởi vì mọi điều thiếu gia nói ra đều hoàn toàn trùng khớp với tình trạng của bản thân. Chưa nói ra thì chẳng mấy chú ý, bây giờ vừa nói ra thì mình đã hiểu ngay, tất cả đều đúng!

“Đầu tiên là hạn chế luyện tập Phi Hổ quyền, có tập thì tập những động tác ta vừa chỉ cho ngươi. Thứ hai là tập thêm một loại khí công có tác dụng ôn dưỡng thân thể, còn về ám thương của ngươi, đợi về gia tộc ta sẽ nghĩ cách giải quyết. “

“Được… “

Hàn Băng gật đầu, cũng không dám nhiều lời.

Vinh cũng không nói gì nhiều, nằm trên ghế salon từ từ nhắm mắt lại. Nhìn bề ngoài như là cậu đang thiếp đi vậy, nhưng thực tế bên trong lại đang thu xếp lại một số mảnh kí ức của thân thể này. Thân thể này là một thiếu gia thuộc một gia tộc bá chủ, thông tin biết được rất nhiều nên Vinh muốn dành thời gian sắp xếp một chút.

Cái vũ trụ này được thống nhất gọi là Nam Minh. Các thế lực mọc lên vô số, nhất là sau cái thời kỳ Tân Thế Giới. Tân thế giới là cách gọi cách đây hơn ba nghìn năm, khi có một đám người từ thời không khác xé rách một đạo không gian, đi tới vùng không gian này. Bọn họ được gọi là tu sĩ Đại Hòa giới, bởi vì bọn họ, từng người từng người đều mang theo năng lực không tưởng tượng nổi. Nào là phi hành, nào là phép thuật, nào là luyện đan… Trong cái thời buổi công nghệ phát triển, thần phật đã không còn nằm trong tín ngưỡng của loài người, thì một đám người kia đã phá vỡ mọi quy tắc vật lý đi tới nơi này.

Không chỉ có bọn họ, theo sau còn có một đám Kaiju khủng bố vô cùng. Trong chiến dịch đầu tiên tiếp đón những người tới từ Đại Hòa giới, Tổng tư lệnh Phạm Văn Minh, người được coi là huyền thoại cho tới tận bây giờ. Chỉ huy toàn bộ hạm đội, tiêu diệt hoàn toàn một đám Kaiju, thậm chí trong đó còn có hai con cấp bảy. Uy vọng của ông trong quân đội càng cao được người dân trong toàn bộ liên bang vô cùng kính trọng. Tuy nhiên, sau chiến dịch đó, ông lại từ chức tổng tư lệnh, tuyên bố ra bên ngoài là nhận một cô con gái nuôi rồi từ đó lập nên Phạm gia.

Những cao tầng của Đại Hòa giới cũng từ đó quy ẩn, phó mặc toàn bộ người cho Liên Bang. Nhưng cũng chính vì lý do đó, dẫn tới một cuộc chiến tranh thảm liệt nhất trong lịch sử Nam Minh.

Con người, ai cũng có lòng tham, dục vọng. Không chỉ có ở người Liên Bang, mà còn có ở người Đại Hòa. Một đám người vì tham muốn thọ mệnh dài, tham muốn sức mạnh mà bất chấp tất cả, từ ngoài sáng trong tối bắt giữ nhiều người Đại Hòa hòng tra hỏi ra thứ gọi là công pháp tu tiên. Người Đại Hòa, cũng vì quen tự do tự tại, không muốn bị ước thúc. Một phần cũng không có coi mấy “con kiến hôi “ này vào mắt. Một phần có dã tâm muốn nô dịch đám kiến hôi này,nên khắp nơi phát động chinh phạt, thực lực của họ thông thiên, súng đạn gần như không hề có một chút tác dụng nào. Thậm chí tên lửa hay pháo cao xạ cũng chỉ có tác dụng không đáng kể chút nào. Từ đó rất nhiều nơi chiến tranh, nô dịch, bắt người. Hỗn loạn từ đó bắt đầu.

Dần đà, chính phủ đã không còn có thể khống chế được cục diện nữa. Cái gì tới cũng phải tới, chiến tranh Vũ Trụ bắt đầu.

Một cuộc chiến thảm liệt vô cùng giữa tu sĩ cùng thường nhân. Giữa chân khí cùng súng đạn. Giữa Siêu nhiên và Công nghệ cao.

Cuộc chiến đã không thể kiểm soát được, thương vong vô cùng lớn. Con số đã đạt tới hàng tỷ tỷ nhân mạng. Một trận chiến cuối cùng cực kỳ kinh khủng. Chín trăm quả Hạt cùng lúc phát nổ, thương vong lúc đó cũng đã không thể đo đếm được. Cả sáu tinh hệ đồng loạt bị xóa bỏ, cùng lúc đó tai nạn cũng bắt đầu đối với nhân loại.

Từ chỗ chín trăm quả Hạt phát nổ. Luồng năng lượng cuồng bạo vô cùng đã tạo nên một hố đen khổng lồ. Hố đen đó không ngờ lại là một cánh cổng. Một cánh cổng không gian vô cùng lớn.

Hố đen tạo ra một cánh cổng không gian hình thành cũng không có gì ngạc nhiên. Vì sau một thời gian, nó sẽ tự đóng lại. Cái hố đen này cũng vậy, chỉ cần một thời gian nó sẽ tự động đóng lại. Chuyện cũng không có gì, cho đến khi, một cái móng vuốt cực kỳ khổng lồ, to tới nỗi phải bằng cả nửa cái tinh hệ. Trực tiếp chọc thủng cái hố đó, một luồng khí tức cực kỳ kinh khủng từ nó phát ra. Mang theo sự cuồng bạo cùng hủy diệt vô tận, tỏa ra khắp bốn phía. Luồng khí tức đó mang theo một loại sức mạnh không gian kì quái vô cùng. Không ngờ định trụ lại hố đen, tạo ra một cánh cửa không gian chân chính.

Rồi từ trong cánh cổng đó chui ra một đầu, hình thể khổng lồ, bộ dáng dữ tợn. Không phải cái khác, chính là thứ đã hủy diệt Đại Hòa giới, thứ đã làm cho Liên Bang cũ khốn đốn.

Kaiju!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.