Vô Thượng Thần

Chương 20: Giết Chóc - 2




Tiếng súng nhẹ nhàng vang lên, luồng năng lượng mang theo khí tức tử vong ập tới.

Trong nháy mắt đó, đôi mắt Vinh lóe lên một tia lãnh khốc, Chân khí trong người như phá tan thêm một tầng vách ngăn nào đó, tụ tập ở đôi tay, cơ thể bị bó chặt vào ghế bắt đầu run lên bần bật.

Két!... Két!

Hai tiếng gãy vỡ vang lên giòn giã. Chiếc còng hợp kim trên tay Vinh vỡ đôi, sợi dây xích hợp kim đang khóa giữa hai tay cậu dơ ngang giữa trán.

Choang!

Một tiếng trầm đ-c vang lên, chiếc xích bị luồng năng lượng từ súng laser phun ra cắt đứt, từng tia năng lượng nóng rát đập vào mặt cậu, chiếc xích bằng hợp kim theo quán tính gãy đôi, thân mật với cái trán của cậu, làm cái trán máu me be bét.

Không để ý tới vết thương, trong chớp mắt, một nửa chiếc xích được Vinh vung ra, nhanh chóng quấn lấy cổ tên lính bên cạnh. Một nửa còn lại tung ra, quấn lấy thanh kiếm hợp kim ngay gần đó.

Chiếc còng chân nhanh chóng cũng vỡ đôi, đôi chân đầy xích hợp kim nặng nề đạp thẳng vào đầu gối tên thiếu tá trước mặt đang ngây người.

Răng rắc, răng rắc…

Một loạt tiếng xương vỡ vang lên, cổ tên lính trong thoáng chốc bị xiết gãy, không kịp kêu thảm đã tắt thở. Đầu gối tên thiếu tá bị đôi chân nặng nề của Vinh đạp trúng, lập tức xương đầu gối bị vỡ vụn, hai chân bị gãy một góc chín mươi độ về phía trước. Cơn đau đớn quá mãnh liệt, lập tức làm dây thần kinh não tê dại, làm mắt tên thiếu tá hai mắt tối sầm, lập tức hôn mê.

Hắn tới lúc hôn mê cũng không nghĩ được dưới những lần tra tấn thần kinh cùng thể xác một cách kinh khủng như vậy, một người thở còn không ra hơi như Nguyễn Vinh lại còn có thể thực hiện một cú đạp mạnh khủng khiếp đến thế.

Hắn còn không nghĩ tới, năm nay cậu mới mười hai tuổi.

Đám quân nhân xung quanh chứng kiến cảnh này từ đầu đến cuối, cả đám người đờ đẫn, định dùng súng bắn chết Vinh, nhưng bọn họ lại không có ngờ tới, thanh kiếm hợp kim nằm trên đống hình cụ đã được Vinh bắt tới tay.

Khi tay bắt được thanh kiếm, cái cảm giác hưng phấn lại xuất hiện trong lòng Vinh, khiến tay cậu cầm kiếm hơi run rẩy. Cái cảnh tượng thanh kiếm hợp kim nặng nề của quân đội được một cậu nhóc mười hai tuổi một tay nắm lấy liền run rẩy liền quá bình thường. Nhưng với Vinh, dù thanh kiếm này có nặng gấp mười lần, trăm lần, trên tay cậu cũng không khác kiếm gỗ là bao.

Cử trọng nhược khinh.

Đây chính là cảnh giới cử trọng nhược khinh, cảnh giới nhập môn ở kiếm đạo. Đối với Vinh, một Kiếm xưng Đế ở Thần Giới, cử trọng nhược khinh chỉ là một cảnh giới nhập môn mà thôi.

Nắm thanh kiếm trên tay, Vinh liếc mắt nhìn xung quanh một vòng, từng tên quân nhân đang luống cuống rút ra khẩu súng laser. Nhưng làm sao Vinh lại có thể để bọn họ như ý, tia lãnh khốc trong mắt ngày càng đậm, đạp mạnh chân đầy xích hợp kim xuống nền nhà, mặc dù bị xích nhưng Vinh vẫn phóng đi với tốc độ kinh người.

Xoạt!

Nhẹ nhàng một đường kiếm, cổ họng tên quân nhân trước mặt Vinh lập tức bị xé mở, máu tươi chưa bị tràn ra, tên này hai tay còn đang đưa lên cổ cầm máu trong tuyệt vọng, thì tên thứ hai, tên thứ ba, một đường kiếm là một tên quân nhân mất mạng, một kiếm chí mạng. Trong phút chốc sáu tên quân nhân đã ngã xuống, từ cổ họng bọn họ, máu tươi theo bọn họ ngã xuống mới bắt đầu chảy ra. Tốc độ của Vinh đã nhanh tới tột cùng.

Thở dốc ra một hơi, Vinh lắc đầu, thân thể này quá yếu, nếu không, một tia hỗn độn khí của mình có thể đả thông nhiều kinh mạch hơn, tốc độ cùng lực lượng cậu phát huy ra còn hoàn mỹ hơn nhiều.

Không để ý tới chuyện đó nữa, thoát ra khỏi chỗ này mới là việc quan trọng. Nhưng vừa bước đi chợt dừng lại, Vinh quay sang liếc tên thiếu tá đang hôn mê chỗ đó thì thầm.

“Ta đã nói ngươi sẽ chết rất khó coi… Nhưng nhiều lúc sống còn khó coi hơn chết nhiều lắm… “

Không nhiều lời, Vinh đạp qua xác mấy tên quân nhân rồi bước ra ngoài.

...

Lê thanh kiếm hợp kim dưới sàn nhà tạo ra tiếng ken két chói tai, Vinh từ từ bước ra khỏi một căn phòng, đi trên dãy hành lang bên ngoài. Trên lưỡi kiếm máu vẫn nhỏ xuống tí tách, nhìn lại vào căn phòng đang có ba thi thể đang ôm cổ họng, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi mà chết.

Vinh đã giết tổng cộng mười chín người trong căn nhà này, mỗi người đều giống nhau, một kiếm mà mất mạng. Vinh đã tìm từng phòng, giết sạch những tên quân nhân trong này nhưng cậu vẫn không cách nào thoát ra khỏi khu nhà này. Đứng trước một cánh cửa bằng thép nguội to lớn, Vinh cười khổ. Cánh cửa này dù Vinh vận toàn bộ chân khí trong người chém ra một kiếm cũng chỉ làm thanh kiếm đâm sâu vào trong cánh cửa, không tạo nên thương tổn gì lớn. Cánh cửa mở ra cần quét võng mạc của tên thiếu tá kia, nhưng hắn vừa thức tỉnh đã lập tức tự sát.

Đang lúc chán nản, bỗng Vinh trở nên cảnh giác. Linh giác nhạy bén giúp Vinh cảm nhận được có thứ gì đó đang lao mạnh về phía này. Chân đạp mạnh vào cánh cửa, thân hình Vinh nhanh chóng lui lại.

Ầm!... Ầm!

Một tiếng trầm đ-c vang vọng trong khu nhà, khiến Vinh cảm giác cả khu nhà run lên một cái. Cậu chỉ nhìn thấy từ chỗ cánh cửa bằng thép bị thủng một lỗ khá lớn, đang có một cái chân đanh nhanh chóng thu lại, rồi trong thoáng chốc một thân ảnh theo cái lỗ đó chui vào.

Ánh mắt Vinh lóe lên, tiên hạ thủ vi cường, Vinh vung thanh kiếm nặng nề mà sắc bén lên, phi thân với tốc độ cực nhanh, đâm một kiếm vào cổ họng tên mới đánh vào kia. Nhưng thật không ngờ, thanh kiếm sắc bén như vậy, lại mang theo chân khí của Vinh, đâm tới cổ họng của tên kia lại bị chặn lại, lưỡi kiếm chém sượt qua cổ họng hắn văng ra những tia lửa li ti.

Vinh có chút ngạc nhiên, cậu biết một kiếm của mình có thể đâm thủng một lỗ ở cánh cửa bằng thép kia,nhưng lại không có đâm thủng được bộ giáp này. Lợi dụng lúc đối phương đang thất thần trong thoáng chốc, Vinh lập tức thu kiếm, nhanh chóng lui lại sau. Lúc này Vinh mới nhìn rõ đối phương, một bộ giáp cao tầm mét tám, cao hơn cậu hơn cả cái đầu. Dáng vẻ thiết kế đặc biệt, nhất là chất liệu bị lộ ra khỏi lớp sơn mạ titan bên ngoài. Vinh hoàn toàn không xa lạ gì với chất liệu kim loại đó, trong trí nhớ của cậu, đó là kim loại đặc thù, độc nhất vô nhị ở Tinh hệ X. Một loại kim loại bị Nguyễn gia lũng đoạn ở Ngân Hà này - Carbytnium.

Carbytnium, ông hoàng của các kim loại trong Ngân Hà này, được toàn bộ các nhà khoa học chứng nhận. Không một ai trong ngân hà này nghi ngờ khả năng nhẹ cùng cứng của nó. Có nhà khoa học thậm chí còn nêu ra một quan điểm, nếu có đủ Carbytnium có thể cứng rắn va chạm vào một hành tinh to gấp nó ba trăm ngàn lần. Làm hành tinh đó nổ tung mà khối Carbytnium thậm chí không hề có một vết xước.

Đủ thấy Carbytnium cứng rắn tới mức độ nào, nhưng mỏ Carbytnium được Nguyễn Gia độc chiếm ngàn vạn năm nay. Dù Liên Hợp Quốc hay tứ đại gia độc dùng mọi thủ đoạn cứng mềm, ngoài sáng và trong tối đều không có chút chỗ tốt nào. Nên một khối Carbytnium dù nhỏ tới móng tay thôi bên ngoài cũng có giá trên trời.

Vinh liếc mắt liền nhận ra, cả một bộ giáp này đều được làm bằng Carbytnium. Thủ bút như thế, dù một tên dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết đó là của Nguyễn gia.

Cậu thở phào một hơi nhẹ nhõm, đang định lộ ra thân phận thì thấy, tên phi công mặc bộ giáp đó như phát điên. Lập tức phi thân tới, sát khí tỏa ra làm Vinh nhíu mày. Huơ thanh kiếm hợp kim lên, cậu biết đối với bên ngoài, tên phi công này ở trong bộ giáp, vào một mức độ nào đó đã đứng vào phía bất bại. Nhưng trong mắt cậu, đó cũng chỉ là cái mai rùa hơi phiền phức một tí thôi.

Không chút lưu tình, dù là người mình nhưng nếu dám ra tay với cậu, cậu sẵn sàng giáo huấn hắn một bài học.

Kiếm pháp của tên trước mắt này, đối với Vinh, chả khác nào một đứa con nít ba tuổi cầm kiếm nhựa mà múa may cả. Một kiếm đâm vào chỗ yếu hại nhất của bộ giáp, chính là các khớp nối giữa các mảnh Carbytnium. Cậu biết bằng cái thanh kiếm hợp kim này không đủ để đâm thủng dù chỉ là một lỗ nhỏ trên bộ giáp này, mục tiêu thực sự của cậu là các khớp nối. Vinh muốn tháo từng mảnh của cái mai rùa này, và không làm Vinh thất vọng, một mảnh giáp vai của bộ giáp đã bị chém bay.

Rồi từng miếng, từng miếng, thậm chí ngay cả giáp ngực cũng bị Vinh chém vào các khớp nối làm xé mở ra một đường dài.

Đang muốn đánh một kích cuối cùng rồi dừng tay, bỗng Vinh thấy tên phi công gầm lên một tiếng quái dị, lách mình một cái liền luồn qua dưới tay trái cậu. Trên tay hắn không biết lúc nào xuất hiện con dao găm, đâm về phía mang tai cậu. Không chút do dự, Vinh lập tức cúi đầu, tay trái vận lên Hỗn độn chân khí, một đấm hướng cánh tay của tên phi công kia đấm tới, phát ra một thanh âm “Keng” cực mạnh. Lực phản chấn trong nháy mắt làm gân, xương tay trái như muốn đứt lìa.

Tên phi công từng đòn sát thủ tung ra làm Vinh có một chút tức giận. Không để ý nhiều tới vật khác, Vinh muốn một quyền dứt khoát trận đấu này.

Chân khí vận dụng toàn bộ vào lòng bàn tay trái, một quyền hướng thẳng ngực tên phi công đấm tới. Nhưng Vinh bất chợt có cảm giác nguy hiểm vô cùng, tay trái tên phi công cũng nắm lại thành quyền, một đấm hướng thái dương Vinh đấm tới. Con dao găm đâm đằng sau cũng làm Vinh dựng tóc gáy.

Thật không ngờ tên phi công này trong lúc nguy cấp đã phản ứng một cách kinh ngạc như vậy. Khiến Vinh cũng thầm khen trong lòng, nhưng với người khác sẽ là tuyệt cảnh, nhưng với Vinh, độ nguy hiểm cỡ này chưa đủ để cậu đặt trong lòng. Nắm đấm vẫn đấm tới ngực tên phi công kia, tay phải cậu vung kiếm lên sau gáy mình.

Keng!...Bịch!...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.