Vô Thượng Thần

Chương 15: Đạo Hữu Tình




Bên ngoài thiên khung.

Một đạo bóng trắng phá không mà xuất hiện, từng đạo khí lưu hỗn độn khiến ngay cả Thần Đế cũng biến sắc, khi gặp lão giả này như chuột gặp mèo, nhao nhao tránh ra.

Lão giả này thoạt nhìn già nua nhưng khí tức trên người hắn thật quỷ dị, tựa như già nua chỉ là vẻ bên ngoài bao bọc một cơ thể khí huyết cực kỳ sung mãn, một khi tản ra liền có thể hủy diệt hết thảy.

Trên người lão giả chỉ mặc một bộ trường bào trắng mộc mạc nhưng nếu ai biết được thân phận lão giả chắc chắn sẽ nhảy dựng.

Lão giả bay ra thiên ngoại, cứ thế bay. Khí lưu hỗn độn càng ngày càng dày đặc, nhưng không còn sợ hãi, mà là vui mừng như gặp được người thân, rối rít bay xung quanh lão già.

Không biết qua bao lâu, từng khí lưu hỗn độn tách ra một không gian, lão giả cứ thế đạp không mà bay vào. Dần dần, khung cảnh hiện ra, một con đường nhỏ xuất hiện.

Lão già bước trên con đường nhỏ, bước rất chậm rãi. Hai bên cỏ dại tươi tốt, hoa dại lay động, các loại cây cối thẳng tắp sừng sững, xếp thành từng dãy, gốc nào gốc nấy đều cao lớn chọc trời, đường kính phải mấy người ôm mới hết, cành lá xum xuê, bên trên không ngờ còn có rất nhiều tổ chim. Trên mặt đất vương đầy lá rụng, rải thành một tầng thật dày, đi bên trên còn phát ra tiếng xoạt xoạt, cũng không biết đã bao nhiêu năm không quét dọn rồi.

Đi trên con đường nhỏ hoang vắng này, khiến cho người ta tự nhiên sinh ra một loại cảm giác siêu nhiên, tựa như mọi thanh âm đều biến mất, rời xa hồng trần thế tục. Nhưng mà, thế tục mà biết tại nơi này, tiên dược mọc như cỏ dại, thần hoa tuyệt thế cũng chỉ tiện tay trồng bên đường, thần thụ, tiên cầm đảo mắt có thể thấy nhất định sẽ cực kì điên cuồng.

Trong loại cảm giác kỳ diệu này, lão giả không lên tiếng, một đường trầm mặc tiến tới, chỉ nghe thấy tiếng tiếng lá khô xoàn xoạt vang lên… Lão giả cứ thế đi, nhìn lão giả đi, làm cho người ta một loại cảm giác, nếu cứ đi như vậy, nhất định có thể đi tới tận cùng thiên địa.

Đi tới cuối con đường, chỉ có một căn tiểu viện nho nhỏ, rất đơn sơ. Trên tường vây bốn phía, mọc đầy cỏ khô, từng tầng từng tầng, có vàng có xanh, dày đặc đến nỗi không thể nhìn thấy mặt tường bùn đất đâu nữa. Vô số khe nứt bị rễ cỏ tạo ra, thoạt nhìn tựa như bức tướng sắp sập vậy. Trên đầu tường cỏ lại càng tươi tốt, không ngờ cao tới gần một mét, đón gió lay động.

Hai cánh cửa gỗ, rõ ràng là làm từ tùng mộc ức năm, tùng mộc cứng rắn nhất thiên địa như vậy mà cũng không chịu được phong sương, xuất hiện dấu vết mục nát. Cánh cửa kia có thể mục nát đạt tới mức độ như vậy... cũng đủ thấy năm tháng dài thế nào.

Lão giả đẩy cửa đi vào, trong tiểu viện, có ba gian nhà tranh. Cửa gỗ mở rộng, trên thềm đá trước cửa, rêu xanh mọc đầy khắp khe hở. Bên trái có một tảng đá lớn, mọc đầu rêu. Bên trong tràn ngập cỏ cây thơm ngát, không ngờ thập phần sạch sẽ. Trong phòng có một giường, một bàn, một ghế tựa, một bức họa. Hiển nhiên, lão giả này cũng không đãi khách ở nơi này bao giờ. Cho nên một chỗ để ngồi cũng không có.

Nơi này chính là thiên địa của một mình lão.

Lão giả phất tay, Vô Tình Kiếm Đế xuất hiện trên chiếc giường trúc. Hai tay lão giả bắt quyết, từng luồng nguyên khí hỗn độn bao bọc lấy Vô Tình Kiếm Đế. Dần dần, hỗn độn khí thu nhỏ lại, Vô Tình Kiếm Đế biến mất, chỉ còn lại một ngọn hồn hỏa. Nhìn kĩ có thể thấy đó là linh hồn của Vô Tình Kiếm Đế, nó đang được một quang cầu bao lại.

Lão giả nhìn quang cầu, động dung không thôi.

“Thệ Ước a… thứ thần kì nhất, bí ẩn nhất, hiếm có nhất trong vũ trụ… “

Tay lão giả không ngừng huy động, dần dần tách được linh hồn Vô Tình Kiếm Đế ra khỏi quang cầu. Linh hồn Vô Tình Kiếm Đế bị tách ra, sau một lúc mờ mịt cũng dần dần tỉnh táo lại. Nhìn xung quanh một vòng, thấy lão giả đang mỉm cười nhìn mình, Vô Tình Kiếm Đế phức tạp, khom người, nói:

“Sư tôn… “

“Gọi ta được một tiếng sư tôn, xem ra con đã nhìn thấu không ít a.”

Lão giả mỉm cười, gật đầu nói. Vô Tình Kiếm Đế thở dài một tiếng thật sâu.

"Lẻ loi hiu quạnh, cô độc phiêu linh, tứ hải như một, không bạn bè, không tri kỉ. Ngày tháng như bèo không rễ, một lời khó nói hết."

Lão giả không lên tiếng, Vô Tình Kiếm Đế lại thở dài.

“Lúc trước con từng nghĩ, nơi này của sư tôn mới là nơi cường giả nên ở. Rời xa phù hoa, rời xa ồn ào náo nhiệt, lẻ loi một mình, làm bạn với thiên địa, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, một lòng tìm hiểu nhân sinh, võ đạo thiên đạo, cho tới khi huyết nhục của mình cùng hoa cỏ cây cối tàn lụi, hóa thành bùn đất gió mát, trở về với đại địa...."

"Thế nhân đều biết cường giả tung hoành thiên địa, phiên vân phúc vũ,, bễ nghễ tung hoành, không thể địch nổi, uy phong khí phách bậc nào. Có ai nghĩ tới, phía sau vẻ uy vũ khí phách đó, lại ẩn giấu ngàn vạn năm cô độc, tịch mịch..."

Trong lòng Vô Tình Kiếm Đế lại dâng lên một cảm giác chua xót, buồn bã, khẽ nói.

“Hồng nhan… bạn đời,cảm tình khắc cốt ghi tâm...rồi cũng giống như lá rụng trên mặt đất này, tan biến trong hư vô …”

“Cho nên con chọn vô tình đạo. Trảm tình, tới vô tình. Bởi vì, con sợ, nếu cứ chấp nhất chuyện này, trải qua bao nhiêu năm tháng đằng đẵng, hồng nhan mất đi, chỉ còn lại thâm tình thề non hẹn biển. Bằng hữu rời đi, chỉ còn lại chút kí ức... Cũng đủ bức người phát điên rồi, làm sao có thể vượt qua năm tháng vĩnh cửu chứ?"

“Cùng phu cùng thê đạt tới đỉnh phong liệu có mấy người? “ Lão giả thì thào.

Vô Tình Kiếm Đế lắc đầu, tâm trạng cực kì rối loạn, hồn hỏa đong đưa như sắp tắt.

“Nhưng không ngờ phút cuối của sinh mệnh, con cũng thấu được cái gọi là vô tình. Thiên đạo vô tình, ta không phải thiên, ta là nhân, mà nhân đạo hữu tình. Chúng ta là tu sĩ, tu luyện vốn đã là nghịch thiên mà đi. Vô tình đạo vốn cũng không sai, chỉ là con đường này quá tịch mịch. Năm tháng đằng đẵng, một mình vượt qua, cô độc tịch mịch, lạnh lẽo một mình, làm bạn bản thân, chỉ có thời gian và những hồi ức khắc vào trong tim. Con phát hiện ra, mình không làm được. “

“Hữu tình đạo… Trọng tình trọng nghĩa, mặc thế gian ngàn nan vạn khổ, con muốn ở cùng người yêu con, huynh đệ con. Cho dù cuối cùng con sẽ như sư tôn hoặc có thể đạt cảnh giới cao không thể với tới, nhưng chỉ cần người yêu mất đi... Con sẽ luân hồi cùng nàng...nhưng điều đó còn có thể sao? “

Lão giả nhìn chằm chằm Vô Tình Kiếm Đế, sau đó bật cười ha hả. Đã lâu lắm rồi, từ khi đồ nhi của ông trảm tình theo vô tình đạo, ông không ngăn cản. Nay thấy đồ nhi lại phản đạo, từ vô tình sang hữu tình, đã nhìn sắp thấu hữu tình đạo, đặt nửa bước lên Chứng Đạo làm ông vui mừng không thôi. Chỉ tay vào bức họa trên tường, ông nói.

“Nhìn bức họa này, con nhìn ra điều gì? “

Vô Tình Kiếm Đế liếc sang nhìn bức họa, bức họa vẽ một người thiếu nữ rất đẹp, rất thật, nhìn như thiếu nữ đang múa. So với Phương Luân Hồi, thiếu nữ lại trưởng thành, bình tĩnh hơn.

Thiếu nữ làm mắt người sáng lên, bộ đồ xanh nhạt tựa như nàng đến từ vùng sông nước phía nam, toàn thân tràn ngập linh khí núi sông.

Thiếu nữ đoan trang nho nhã, nhìn là biết nàng xuất thân cao quý. Khí chất của thiếu nữ không cao cao tại thượng, khí thế khiếp người. Thiếu nữ trang nhã cao quý, nhìn là biết rất có lễ phép, phong độ tiểu thư khuê các.

Thiếu nữ toát ra linh khí vùng sông nước, khuôn mặt nhu mì, mày liễu cong cong, mắt hạnh quyến rũ. Thiếu nữ như nữ nhi đầm nước, nhu tình như nước, xinh đẹp động lòng người.

“Chẳng nhẽ đây là sư mẫu? Tại sao ta đến đây nhiều lần, chỉ thấy tranh là một mảnh mông lung lại không thấy thiếu nữ? Giờ lại xuất hiện… sư tôn hỏi vậy là có dụng ý gì? “

Nghĩ một lát, Vô Tình Kiếm Đế cân nhắc nói:

"Người trong bức họa... chính là người trong lòng, cũng là người vương vấn trong tim, không quên được. Cho dù ngàn vạn năm, cho dù hồng nhan năm đó đã già đi, nhưng trong lòng vẫn nhớ mãi không quên, thường xuyên gặp gỡ trong mộng, vẫn là cái thủa trẻ tuổi lúc trước, thiếu nữ mơn mởn, vẫn là cái năm đó, vui buồn hờn giận lẫn nhau, phong tình vạn chủng...."

"Cho dù năm tháng trôi qua, cho dù bạch cốt thành tro, nhưng trí nhớ vẫn còn y nguyên, lại áp súc cả ngàn năm vạn năm, trở thành một bức họa trong lòng...Tuyệt không phai màu...Con không biết người trong bức họa là ai. Nhưng con thấy bức họa này, là tâm."

Ánh mắt lão giả lóe lên quang mang, thần sắc lộ ra một vẻ buồn bã. Vô Tình Kiếm Đế rõ ràng có thể nhìn ra, ở trên mặt hắn, giờ khắc này đang biến đổi không ngừng, tựa hồ ngàn vạn năm qua, đang hóa thành bạch vân sương mù, lẳng lặng trôi qua trên mặt hắn.

Trên khuôn mặt gầy guộc, giờ khắc này chỉ tràn ngập tưởng niệm, là không hối hận, là thâm tình, duy chỉ không có đau thương tuyệt vọng…

Trong mơ hồ, Vô Tình Kiếm Đế tựa hồ nhìn thấy, lão gặp gỡ cô gái đó trong Thiên Viện, khi đó, thiếu niên anh phát, ngọc thụ lâm phong, hồng nhan khuynh thành, nhu uyển thâm tình, bốn phía là thiên kiêu ngước nhìn, có hâm mộ, có ghen ghét, có chúc phúc.

Chỉ có bốn mắt nhìn nhau, đó là trái tim luân hãm lưới tình, đó là nhất kiến chung tình, từ nay về sau tình căn thâm chủng, không rời không bỏ, từ đó sinh tử gắn bó, tương cứu trong lúc hoạn nạn.

Tựa hồ nhìn thấy, hắn gặp gỡ huynh đệ, từ đó về sau thúc ngựa giang hồ, gào thét tung hoành, sảng khoái ân cừu, quát tháo thiên địa … Khoái hoạt, cho dù chân trời góc biển, cũng ngày đêm kiêm trình, cùng mưu cùng say, chỉ vì bản thân muốn cùng chung hân hoan với huynh đệ. Nguy nan, ta vì ngươi mà chống đỡ, trái đẩy phải khuyên, nhưng cả đám đều không rời, cùng sinh cùng tử. Thống khổ, tất cả huynh đệ cùng nhau rơi lệ…

Vui thì cười, cười thế gian biến đổi khôn lường. Giận thì cuồng, cuồng chiến thiên hạ, huyết nhuộm thiên khung, giết một tên trời long đất lở, xé một tên biển gầm núi lở! Bởi vì bên người có ngươi có ta. Ta không sợ!

Tựa hồ nhìn thấy ái thê bỏ mình, thống khổ, chúng huynh đệ cùng đi làm bạn, cùng ảm đạm, cùng bi thương....

Lại tựa hồ nhìn thấy, các huynh đệ ở bên cạnh hắn dần dần già đi, lần lượt nhắm mắt bên cạnh hắn, từ sinh long hoạt hổ, biến thành lạnh lẽo im lặng, cuối cùng hóa thành một nắm đất vàng, thân tử đạo tiêu. Tim hắn, lại một lần nữa tan vỡ…

Ẩn ước, trước mắt chợt xuất hiện mấy phần mộ mọc đầy cỏ xanh. Trời chiều ngả về tây, giữa thiên địa yên tĩnh trầm mặc đó, trước phần mộ, chỉ có một lão nhân thanh y cứ đứng ngây ngẩn, si ngốc, buồn bã....

Ánh mắt Vô Tình Kiếm Đế đã ươn ướt, giờ khắc này, đột nhiên xúc động vô cùng, trong lòng đau khổ buồn bã, không ngờ không thể ức chế! Hắn Khóc…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.