Vô Thượng Niết Bàn

Chương 117: Ngưu Sơn




Bạch Hàn Phong đang đứng ở một khe núi hẹp, đây là con đường bắt buộc phải đi qua để có thể săn được ma linh thú,

Nơi này ngoài ma linh thú và mấy con yêu thu cấp thấp ra, thì không còn gì nữa cả, cho nên chỉ có tu sĩ Linh Sư mới đến nơi này hòng tìm được một ít mà linh thú,

Hôm trước tại nơi nhận nhiệm vụ, thay vì nhận nhiệm vụ thu thập, hắn đã nhận một nhiệm vụ mà đã bỏ đó có đến hang mấy năm trời, nguyên nhân nó bỏ trống chính là do, Linh Sư thì không đủ sức hoàn thành, mà Linh Đan thì vì thù lao quá ít không bõ xuất lực,

Thế nhưng Bạch Hàn Phong nhìn thấy thì không hề suy nghĩ mà nhận nó, hắn tới đây chính là để thực thi nhiệm vụ,

Lúc này hắn đang đứng trước ba người, tên cầm đầu mặc trường bào màu xanh nhạt, hai tên đứng hai bên thì đều mặc hắc bào màu đen,

Trước ngực tên bên trái, có một vết máu, đây chính là tác phẩm của Bạch Hàn Phong

Bạch Hàn Phong một chiêu thành công, khóe môi hiện lãnh ý. Hắn điềm nhiên nhìn về phía trước,

Ba tên này chính là ngưu sơn tam quái mà Bạch Hàn Phong nghe được ở trong thành hôm qua, tên cầm đầu tên là Hắc Tử chính là tên có lam linh hỏa diễm, hai tên còn lại một tên gọi là Lý Tư, một tên là Lam Hải

Lúc này Hắc Tử nhìn vết thương trên người Lam Hải rồi gắn giọng nói’

- Tiểu tử này lợi hại, chúng ta liên thủ, mau chóng đánh chết hắn!

Lý Tư quát to.

“Lên”

Cả ba đều vận linh khí, nháy mắt lao thẳng về hướng Bạch Hàn Phong. Ba người đã phối hợp cướp bóc ở vùng này không biết bao nhiêu năm đã thầm có ăn ý, từ ba góc độ đánh tới, mà Hắc tử đi trước, pháp bảo hình hoa sen của hắn, điên cuồng xoay tròn.

Vù Vù

bông sen lóe lên quang mang, như điện quang lưu xuyến khắp cả không trung.

“-Ngươi tự xưng là Bạch Hàn Phong đúng không, hôm nay ba huynh đệ chúng ta thật không tin ngươi có thể không chết!”

Trong mắt Hắc Tử tản ra sát ý nồng đậm, bước lên một bước, thân ảnh quỷ dị xuyên qua không gian, lưu quang đánh xuống.

Ánh mắt Bạch Hàn Phong chớp lên, Hỏa Ảnh Chỉ nháy mắt đánh ra.

Sắc mặt Hắc Tử đại biến, hắn chỉ cảm thấy không gian ba văn chợt dao động, Khi thân ảnh Bạch Hàn Phong lại xuất hiện, một tiếng nổ lớn, hỏa ảnh chỉ đánh thẳng vào bông sen kia gây ra tiếng động như tiếng cồng trầm.

Lý Tư ngay lập tức hiện ra bên trái Bạch Hàn Phong, năng lượng hội tụ thành vô số bang phong đánh tới

‘ chết đi!”

Cùng một thời gian này Lam Hải xuất hiện bên phải, máu chảy ra khiến áo hắn ướt đẫm, nhưng hắn mặc kệ, khí tức trên người hắn lan tràn, gió giục mây vần, ngưng tụ thành một cái huyết hồn ấn lớn hơn ngàn thước, xé nát không gian hướng Bạch Hàn Phong chộp tới,

Khóe môi Bạch Hàn Phong hiện nụ cười lạnh, nhanh chóng lùi trở lại, hắn trải qua bao hiểm nguy kinh nghiệm chiến đấu của hắn cực kỳ phong phú, ngay khi hai thần thông của Lam Hải và Lý Tư đánh tới, hắn đã nhanh chóng lùi lại, rồi trong nháy mắt, mặc kệ công kích của Lý Tư đánh đên mà dung tốc độ nhanh nhất xuất hiện trước người Lam Hải,

“Hỏa Thần nộ”

Bạch Hàn Phong hét lớn một tiếng, hư ảnh sau lưng hắn lập tức đánh xuống, hỏa diễm lan tràn,

Hưu hưu…

Bạch Hàn Phong hét lớn một tiếng, đột nhiên quay đầu lại nhìn huyết hồn ấn kia áp không vỗ xuống,

“Ầm Ầm”

Lục sắc quang mang lan tràn, diện tích của vụ nổ lan ra nhanh như chớp, không gian nứt vụn thành từng khúc,

Ngay tiếp bang trùy của Lý Tư cũng đánh lên lưng bạch hàn phong nhưng chỉ khiến hắn hự lên vài tiếng, căn bản chưa làm hắn bị thương, điều này khiến Lý Tư vô cùng kinh ngạc

“- Hắn là thể tu!”

Lý Tư vô cùng khiếp sợ, hắn có thể chắc chắn rằng Bạch Hàn Phong là thể tu, bởi vì bang phong này của hắn chuyên dung để đối phó với nội giáp,.

Vào lúc này Bạch Hàn Phong chợt cảm giác được lưng mình hơi đau một chút, còn lại không có ảnh hưởng gì

“KHốn kiếp”

Huyết hồn ấn bị phá, thân ảnh thì bị đánh văng xuống đất, lần thứ hai so chiêu hắn lại vẫn bị Bạch Hàn Phong nhẹ nhàng đánh bại, điều này khiến cho Lam Hải vô cùng tức giận.

Hắn vội vàng vùng dậy, nhổ môt ít đất trong miệng ra, hai tay hắn nhanh chóng xuất ra pháp bảo, đó là hai thanh kiếm màu đỏ như máu, hắn vung kiếm lên rồi lao tới.

Lúc này Hắc Tử cũng tấn công, trên tay của hắn là một cây cờ màu đỏ, mỗi một lần hắn phất cờ lại có vô số hỏa diễm tràn ra, nhiệt độ lập tức tăng vọt./.

“Chơi lửa à”

Bạch Hàn Phong mỉm cười, đám người này không dung lửa còn đỡ, chứ dùng lửa thì chỉ có nước thất bại, hắn ngay lập tức một mặt vẫn chống đỡ Lam Hải và Lý Tư, một mặt thì âm thầm thúc giục hỏa thần lệnh, điều khiển hỏa diễm.

Thân ảnh Lam Hải xuyên qua không gian đánh về phía Bạch Hàn Phong, nhưng trong nháy mắt hắn kinh ngạc phát hiện linh lam hỏa của Hắc Tử không ngờ không phải hướng về phía Bạch Hàn Phong mà đang hướng về mình

Sưu sưu!

Đồng thời Lý Tư cùng Hắc Tử đều lao về phía hắn, đồng thời cảm nhận được biến hóa quỷ dị như vậy.

:Cái gì”

Hắc tử kinh hoàng phát hiện ra, hỏa diễm đã không còn do hắn điều khiển, hắn cứ xuất ra hỏa diễm là ngay lập tức mất quyền kiểm soát, lúc này Linh lam hỏa của hắn đang chia làm đôi đánh đến hai tên sư đệ

“Đại ca, chuyện gì vậy “

Lam Hải quát lớn, hắn đang chật vật chống đỡ linh hỏa này, hắn biết rõ nó lợi hại thế nào, nếu không cẩn thận chạm vào chính là hồn du địa phủ.

Hắc Tử yếu ớt giải thích rằng đó không phải do mình, hắn vô cùng oan ức, hai sư đệ của hắn lại nghĩ hắn điều khiển hỏa diễm đánh họ,

- “|Không phải do ta, thần thông của tên này thật quỷ dị, mau toàn lực phá vỡ nó!”

Hắc Tử điên tiết hét lớn một tiếng, cứ thế này, sẽ không làm gì được hắn cả, nhất định phải nhanh chóng phá vỡ thần thông quỷ dị này.

- “Ba vị cứ chơi với lửa một chút đi”

Trong mắt Bạch Hàn Phong tràn ngập lục sắc quang mang, cơ hội như vậy hắn làm sao có thể bỏ qua. Tiếng quát rơi xuống, trên lòng bàn tay hắn hiện ra hỏa thần lệnh, ném thẳng lên không trung, nó nhanh chóng biến lớn rồi phun ra vô số hỏa diễm.

Giữa không trung nhất thời lan tràn cỗ khí tức quỷ dị, chỉ trong nháy mắt không gian.Không gian đột nhiên run rẩy lên, một cỗ cảm giác nguy hiểm cực độ bắt đầu lan tràn, hỏa diễm tuôn ra cuồn cuộn không ngớt, năng lượng dao động đáng sợ tràn ngập, nó nhanh chóng nuốt chừng đám linh hỏa của Hắc Tử

- Đây là…lửa gì, mà lại mạnh như vậy.”

Chân khí khủng bố lan tràn, ánh mắt ba người Hắc Tử bị vây trong không gian này đều đại biến.

“Ta bình sinh ghét nhất là ỷ lớn hiếp nhỏ, các ngươi chết được rồi”

Bạch Hàn Phong hét lớn một tiếng, bàn tay đột nhiên vỗ xuống.

“Hỏa Thiêu Vạn Lý”

Oanh

Hỏa diễm tuôn xuống, vô số hỏa diễm tuôn trào nện thẳng xuống ba người bên dưới.

Hỏa Thiêu Vạn Lý ầm ầm nổ tung, mang theo lực lượng đáng sợ oanh kích xuống dưới, không gian nhất thời hỗn loạn một mảnh.

“- Cẩn thận “

Hắc Tử thúc giục đại kỳ trong tay, vẽ ra vô số ảo ảnh ngăn cản từng đạo hỏa diễm ở bên ngoài, nhưng mỗi khi hỏa diễm giáng xuống ảo ảnh chợt khựng lại nháy mắt, nhân cơ hội đó, hỏa diễm từ nơi khác lại tràn vào./.

Ba người lập tức khởi động khải giáp hộ thân, thúc giục đủ loại thủ đoạn ngăn cản. Trong mắt Bạch Hàn Phong lộ sát ý, có năng lượng cuồn cuộn không dứt chống đỡ, hắn liên tục đánh ra hỏa diễm oanh kích lên ba người/./


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.