Vô Thích

Chương 15




Tông Chính Nhược Hàn vừa sầm mặt, bên tai nghe ra tiếng la khóc của trẻ con: “Bà bà, bà bà…”

Tiểu Trạm vừa chạy tới, vừa khóc thúc thích thảm thiết vừa hướng Vô Thích mà khóc òa: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ!”

Không hiểu là chuyện gì lại khiến Tiểu Trạm khóc thành ra thế này, Vô Thích ngồi xuống, đối diện với Tiểu Trạm, hỏi: “Tiểu Trạm, bà bà thế nào?”

Tiểu Trạm giọng nghẹn ngào, hai tay dụi dụi đôi mắt ướt thẵm: “Bà bà tự nhiên lăn ra ngủ, Tiểu Trạm gọi bà mãi nhưng bà vẫn không chịu dạy. Tỷ tỷ, tỷ tỷ vào gọi bà bà dậy đi, Tiểu Trạm muốn nói chuyện với bà bà.”

Vô Thích lập tức bế Tiểu Trạm lên, nhanh chân hướng gian nhà chính mà chạy. Tạ U Mặc và Thái Bất Vy mày khẽ chấn động xoay người đuổi theo. Tông Chính Nhược Hàn trước khi rời đi không quên ra lệnh: “Gọi quân y!”

Đặt Tiểu Trạm xuống xong, Vô Thích lao ngay tới giữa gian nhà, ngồi xuống bên cạnh bà bà đã nằm vất vưỡng, cơ thể nhỏ bé hoàn toàn không nhìn thấy chút sức sống nào tồn tại, lo sợ mà thúc gọi: “Bà bà, bà bà! Mặc Ngân, Thái Khả, hai ngươi xem bà bà thế nào rồi!”

Tránh người sang bên, Vô Thích nhường chỗ cho Thái Bất Vy ngồi xuống. Thái Bất Vy tay phải đưa tới, hai ngón trỏ hướng cổ bà bà, trầm mặc quay sang nhìn Vô Thích lắc đầu.

Đôi mắt to tròn của Vô Thích khẽ chấn động, nhìn sang Tiểu Trạm ngây thơ ngập tràn hy vọng tin tưởng vào cô sẽ đánh thức được bà bà. Có chút khó mở miệng, Vô Thích dằn vặt một hồi, khó khăn lên tiếng: “Tiểu Trạm, tỷ…”

Vừa lúc Tông Chính Nhược Hàn chạy vào, Thái Bất Vy chen ngang lời Vô Thích: “Tiểu Trạm!”

Tiểu Trạm hai mắt ngấn lệ quay mặt nhìn Thái Bất Vy.

Thái Bất Vy nhìn Tiểu Trạm với ánh mắt ấm áp, nhẹ nhàng nói: “Nghe ta nói! Ngọc Hoàng Thượng Đế thấy bà bà tuổi đã cao, không muốn bà bà chịu khổ nữa nên đã đưa bà bà lên trời rồi!”

Tiểu Trạm ngây ngô không hiểu: “Lên trời, bà bà lên trời để làm gì?”

Vô Thích nhắm ghì hai mắt, cô biết Thái Bất Vy đang nói dối, dù vậy vẫn tốt hơn là ý định của cô là nói thẳng ra bà bà đã chết, như vậy đối với Tiểu Trạm bé bỏng sẽ đã kích đến mức nào.

Thái Bất Vy vẫn nhìn Tiểu Trạm, khẽ cười: “Bà bà nhân hậu cả đời không hại người, tất nhiên Ngọc Hoàng Thượng Đế sẽ không để bà tiếp tục khổ sở nơi trần gian. Bà bà lên trời, chính là dưỡng lão, an hưởng hạnh phúc.”

Tiểu Trạm lao ngay nước mắt, bày ra vẻ mặt ngây thơ nhìn Thái Bất Vy: “Nhưng bà bà vẫn còn đang nằm đây mà?”

Thái Bất Vy lại cười: “Trở thành thần tiên, thể xác đều không cần dùng đến!”

Tiểu Trạm ngây ngô nhìn bà bà, thấy bà bà ngủ mãi, thúc tay lây lây bà bà, bà bà vẫn ngủ. Tiểu Trạm không biết suy nghĩ gì trong đầu, nụ cười trẻ thơ dần chớm nở, vô tư cười nói: “Vậy thì bà bà sẽ không còn bị ai bắt nạt nữa, bà bà sẽ không phải nhịn đói nhường ăn cho Tiểu Trạm nữa. Bà bà sẽ không ngủ dưới mái nhà dột mưa đến ướt người. Bà bà sẽ không còn đau nhức cơ thể, sẽ không gắng gượng chống gậy dẫn Tiểu Trạm đi xin ăn trên khắp nẽo đường... Nhưng mà…”

Cứ mỗi lần bà bà, lại bà bà, chính là những lời nói vô tư hơn cả đao kiếm cắt nát cõi lòng của mỗi người đang tồn tại nơi đây. Tất cả đều im lặng, chỉ có tiếng nói của Tiểu Trạm vang lên: “Bà bà lên trời rồi, ai sẽ dẫn Tiểu Trạm đi xin ăn đây? Buổi tối không có bà bà ngủ cùng, Tiểu Trạm một mình sẽ rất cô đơn!”

Mọi người vẫn là im lặng, bầu không khí càng trở nên nặng nề đến mức nghẹn ngào.

Tiểu Trạm đưa tay nhẹ lây lây cánh tay bà bà, nói: “Bà bà, bà bà đưa Tiểu Trạm đi cùng với. Tiểu Trạm sẽ không ăn nhiều nữa, bà bà không cần phải nhường ăn cho Tiểu Trạm. Tiểu Trạm không cần ăn, Tiểu Trạm chỉ cần bà bà, bà bà…”

Tiếng thút thít dần vang lên, Tiểu Trạm lại bật òa khóc. Vô Thích cầm lòng không được ôm lấy Tiểu Trạm vào lòng, không đưa mắt nhìn ai, chỉ cất lời: “Tông Chính Nhược Hàn!”

Tông Chính Nhược Hàn lần đầu cảm xúc dạt dào đến tê dại cõi lòng lại vì chính hai con người xa lạ. Nghe thấy Vô Thích gọi, y đưa mắt nhìn sang. Vô Thích vẫn ôm chặt lấy Tiểu Trạm, chậm rãi nói: “Nếu vừa rồi ngươi ra mặt sớm hơn, bà bà sẽ không bị Ôn Như Mạnh đánh.”

Một tiếng sét đánh vào lòng, khiến Tông Chính Nhược Hàn nhói lên cảm giác hoang mang nhìn Vô Thích đang trong trạng thái trầm lặng, cứ vậy ôm Tiểu Trạm mà mở miệng: “Ngươi sang quen rồi thành thói, kẻ bần nghèo khổ tất nhiên chính là trộm.”

“Tiểu Trạm không có trộm, Tiểu Trạm không có trộm!” Bất chợt Tiểu Trạm vừa khóc vừa hét toáng lên.

Vô Thích lập tức vỗ về: “Ừ ừ, Tiểu Trạm tất nhiên không trộm.”

Nghe vậy Tiểu Trạm mới yên tâm ngồi khóc trong lòng Vô Thích.

Tông Chính Nhược Hàn tay siết thành quyền, y biết Vô Thích trách y vì không sớm ra mặt bảo vệ bà cháu Tiểu Trạm. Thật ra vừa rồi lẽ ra y đã ra mặt ngay từ đầu, chỉ vỉ y nhìn thấy hai tên thuộc hạ y phục đen huyền của Ôn Như Mạnh không hề có bóng, biết bọn họ tu luyện ma đạo nên mới không dám có hành động khuynh suất. Nhưng y không có thời gian giải thích, khiến Vô Thích lại một lần nữa hiểu lầm y.

Ngụy Thành Dao đứng phía sau cất giọng: “Nếu Tiểu Trạm không có nơi để đi, chi bằng để nó ở lại đây, đích thân ta sẽ bồi dưỡng nó.”

Vô Thích lắc đầu: “Doanh trại nhiều nam nhân không có nữ nhân. Ta không yên tâm giao Tiểu Trạm cho các ngươi. Huống chi để nó lại đây, tương lai cũng sẽ theo các ngươi đi đánh trận, phụ thân của nó vì đánh trận mà chết, mẫu thân đau lòng quá độ mà chết cùng. Không được! Ta không muốn Tiểu Trạm lại bước lên vết xe của phụ thân nó.”

Tông Chính Nhược Hàn ngẫm nghĩ chốc lát rồi ra quyết định: “Vậy ta đưa nó vào cung.”

Vô Thích không màng liếc nhìn, chỉ nói: “Vào cung? Cái nhà tù khổng lồ đó, một tù nhân lớn nhất trong thiên hạ là ngươi tồn tại vẫn chưa đủ sao, ngươi còn muốn giam cầm Tiểu Trạm?”

Mọi người thoáng chốc kinh hãi, cung điện là nhà giam, hoàng đế lại chính là tội phạm bậc nhất thiên hạ. Trong đầu Vô Thích thật sự lại có những thứ liên tưởng táo bạo này sao? Chỉ là mọi người, kể cả Tông Chính Nhược Hàn trong đầu đều biết rõ, làm hoàng đế chẳng phải chính là cả đời không được tự do, cả đời cũng chính là không thể sống được cho chính bản thân mình.

Tông Chính Nhược Hàn lòng tẻ nhạt đến mức uất lệ, hoàng đế cũng chỉ là một cái uy danh, cũng không bằng như Tạ U Mặc và Thái Bất Vy, một đời tự do ngang dọc, tiêu sái phàm trần, ngao du tứ bề.

Thái Bất Vy đột nhiên lên tiếng, cắt ngang dòng tâm trạng trĩu nặng của mỗi người: “Chi bằng để Tiểu Trạm theo ta về Tuyết Sơn Minh Nguyệt.”

Vô Thích lập tức tiếp lời: “Được!”

Tông Chính Nhược Hàn ánh mắt vốn bi thương di dời nhìn sang Vô Thích, nàng như vậy không suy nghĩ đã nhận lời của Thái Bất Vy.

Sau khi chôn cất bà bà ở một vị trí phong thủy khá tốt, đám người Vô Thích dừng lại ở một lối mòn, hai bên cây cối thưa thớt. Tông Chính Nhược Hàn đứng nhìn Vô Thích ngồi xuống vuốt ve bên mặt Tiểu Trạm, mà phía đối diện lại chính là Tạ U Mặc và Thái Bất Vy.

Vô Thích lòng bàn tay áp bên mặt Tiểu Trạm, khẽ hiện lên nụ cười ấm áp: “Tiểu Trạm, Tiểu Trạm theo Thái Khả nhất định phải nghe lời y. Từ nay về sau Tiểu Trạm không cần phải đi xin ăn nữa, Tiểu Trạm chỉ cần học tập thật tốt.”

Tiểu Trạm rụt rè ôm lấy Vô Thích: “Nhưng Tiểu Trạm sợ!”

Vô Thích cười nói: “Không cần phải sợ. Thái Khả tốt như vậy, Tuyết Sơn Minh Nguyệt hẳn đều là người tốt. Tiểu Trạm theo Thái Khả, sau này sẽ không sợ bị ai đuổi đánh nữa.”

Thái Bất Vy lên tiếng: “Tiểu Trạm!”

Tiểu Trạm quay ra sau nhìn Thái Bất Vy đang nhìn bé với vẻ mặt hiền lành, chậm rãi rời khỏi Vô Thích đi sang nắm lấy bàn tay đang đưa ra của Thái Bất Vy.

Nắm lấy bàn tay nhỏ bé, Thái Bất Vy cúi đầu nói: “Nguyện ý theo ta?”

Tiểu Trạm gật đầu. Thái Bất Vy phong thái tiên nhân, người lại hiền lành nhã nhặn, khí thế toát ra luôn là ấm áp yên lòng, tất nhiên Tiểu Trạm sẽ cảm thấy yên lòng mà không do dự lao vào vòng tay của y.

Lời từ biệt chỉ vài câu qua loa, đơn giản đến mức có thể không cần phải mở miệng. Vô Thích nhìn theo hai bóng người trăng trắng bất phàm, ở giữa lại là một dáng người nhỏ bé đi cùng. Giống như là một gia đình, khiến cô có chút chạnh lòng. Qúa khứ trẻ thơ của cô không hề có ba mẹ bên cạnh, tuy chỉ mới gặp Tiểu Trạm nhưng cô lại rất yêu mến, lại có chút mũi lòng. Cô muốn lập tức đuổi theo đi cùng đám người Thái Bất Vy, cô muốn được tự do tự tại như bọn họ. Nhưng cô biết, nếu cô xông ra cũng sẽ bị Tông Chính Nhược Hàn giữ lại. Cô muốn rời đi, vẫn là phải dựa vào thực lực của chính mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.