Nhất Hạ vốn đã tỉnh dậy khi Dịch Thiên vừa cho quân bao vây Lục Thanh Các, nhưng cô muốn xem hắn ta có mục đích gì nên vẫn giả vờ ngủ. Không ngờ tên này dai như đĩa, vậy mà ngồi bên cạnh không nói gì suốt cả buổi, cô muốn diễn cũng không còn đủ kiên nhẫn nữa.
Nhất Hạ dụi mắt ngồi dậy, lại giả bộ giật mình khi nhìn thấy Dịch Thiên.
" Sao ngươi lại ở trong phòng của ta? Mau cút ra ngoài!"
Dịch Thiên lấy lại dáng vẻ dửng dưng, tàn nhẫn của mình, giọng điệu mỉa mai
" Nữ tử nhà khác chưa đến giờ Dần đã dậy, cô lại ngủ đến đầu giờ chiều mới tỉnh. Đúng là không ra thể thống gì!"
" Ta thế nào đến lượt ngươi dạy dỗ sao? Tự tiện vào nhà dân, lại đến khuê phòng của cô nương chưa xuất giá. Ta thấy ngươi cũng chẳng ra thể thống gì!"
" Ta đến đây là phụng mệnh của bệ hạ."
" Thánh chỉ đâu?"
" Đây là nhiệm vụ truyền miệng, không có thánh chỉ."
" Vậy cút về đi, ta không muốn thấy ngươi."
Nghe được câu này Dịch Thiên có chút buồn, Nhất Hạ mạnh miệng đuổi hắn đi như vậy lẽ nào thực sự không có chút tình cảm nào?
" Ngươi còn đứng đây làm gì? Ra khỏi nhà của ta!"
" Ta đã nói rồi, ta đến đây để làm nhiệm vụ do bệ hạ giao."
" Ta cũng từng nói, đưa thánh chỉ ra thì ta miễn cưỡng chấp nhận hợp tác. Nếu không lời nói của một tên cẩu nô tài như ngươi không đáng để ta bận tâm."
" Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!"
" Ta chính là người có tính khí như vậy đó, ngươi làm gì được ta"?
" Hừ! Muốn ta đi... trừ phi nàng cho ta câu trả lời thoả đáng."
Dịch Thiên nhanh như chớp đè Nhất Hạ dưới thân khiến cô tức giận liên tục đánh hắn.
" *** tặc! Buông ta ra ra!"
" Ta đã làm gì quá đáng khiến nàng nặng lời như vậy?" Dịch Thiên ra vẻ tủi thân.
" Bởi vì ngươi là con chó của Nhật Tư Dật!"
Dịch Thiên cười lạnh, bên trong chất chứa bao nhiêu chua chát.
" Nếu nàng đã tuyệt tình như vậy thì đừng có trách tại sao ta không nương tay."
Dứt lời Dịch Thiên cho người siết chặt vòng vây quanh Lục Thanh Các, người bên trong không thể ra ngoài, cũng không thể gặp mặt ai. Ngay cả Nhật Tư Đồng đến cũng bị đuổi về, xem ra Nhật Tư Dật rất để tâm đến đứa trẻ do Nhất Hạ bịa ra.
" Đứa trẻ đó đâu?"
" Ngươi nói đứa trẻ nào?"
" Đừng đánh trống lảng nữa, đứa trẻ đó dù gì cũng là cốt nhục của bệ hạ, nàng phải để nó nhận tổ quy tông."
" Ai nói với ngươi đó là con của Nhật Tư Dật? Là hắn tự nhận sao?"
" Bệ hạ không nói, nhưng từ mức độ quan tâm ta có thể đoán được."
" Loại người như hắn cũng biết quan tâm đến người khác sao, không phải là tìm đứa trẻ để giết đó chứ"?
" Hổ dữ không ăn thịt con huống chi bệ hạ là nhất quốc chi quân. Cho dù có hận ngài ấy thế nào, nàng cũng phải để đứa trẻ nhận phụ thân của mình."
" Hổ dữ không ăn thịt con? Ha ha... Ngươi quá đề cao chủ nhân của mình rồi. Nếu ngươi biết được Nhật Tư Đồng đã trải qua những gì thì ngươi sẽ không nói câu đó đâu."
" Hắn từng bị thất lạc trong lúc hỗn loạn, không phải vì thế mà các người gán tội cho bệ hạ đấy chứ?"
" Thất lạc! Nhật Tư Dật thật lắm lí do, chẳng trách ngươi lại trung thành với hắn như vậy."
" Đừng nói về bệ hạ nữa, nói về đứa trẻ đó đi. Nó không những là bào đệ của nàng mà rất có thể là 1 hoàng tử, lẽ nào nàng không muốn nó hưởng phước?"
Nhất Hạ đến gần cửa sổ nhìn Nhật Tư Đồng đang đứng bên dưới, nói:
" Võ Thành Ti tin tức không kém Lục Thanh Các, nếu ngươi muốn biết chuyện gì thì tự tra lấy đi."
Dứt lời Nhất Hạ nhảy sang mái nhà bên cạnh rồi bay đi mất, Dịch Thiên cũng nhanh chân đuổi theo nhưng bị Nhật Tư Đồng cản lại.