Nhất Hạ vừa bước vào phủ không lâu thì đột nhiên có 1 đám hắc y nhân bao vậy tứ phía. Đám này võ công cao cường, cùng người của Võ Thành Ti không phân thắng bại.
Tuy đám người này nhắm vào Nhất Hạ mà đến nhưng dường như không có ác ý, bởi vì bọn họ không hề làm hại đến cô. Dịch Thiên nghe động tĩnh liền chạy ra đối phó, dường như nhận ra gì đó, hắn lệnh cho thuộc hạ thu tay, để đám hắc y nhân đưa Nhất Hạ đi.
Dịch Thiên nhìn theo bóng Nhất Hạ trong lòng buồn vui lẫn lộn. Hắn biết đám người này là do Nhật Tư Đồng phái đến, hắn ta nhất định có thể bao vệ được Nhất Hạ. Nhưng có thể từ nay về sau Dịch Thiên có thể mất cô.
" Cho dù nàng ở bên cạnh ai, ta vẫn mong nàng sẽ hạnh phúc."
Đêm đó Dịch Thiên uống rượu đến sáng, nỗi đau không ngừng cắn xé trái tim khiến hắn bật khóc. Không ngờ người như Dịch Thiên lại rơi lệ vì sợ mất đi 1 nữ nhân, xem ra hắn thực sự rất yêu Nhất Hạ.
Bên kia Nhất Hạ được kia tới 1 căn phòng kín, nhưng từ trong ra ngoài đều có người canh giữ. Nhật Tư Đồng từ bên ngoài bước vào với một nụ cười như kẻ chiến thắng.
" Cuối cùng ta cũng có được nàng rồi."
" Hừ! Ngươi nghĩ ta sẽ đồng ý sao?"
" Nàng có đồng ý hay không đã không còn quan trọng nữa, kế hoạch đã bại lộ, bây giờ chỉ có ta mới cứu được nàng thôi."
" Ta muốn giết chết phụ hoàng của ngươi, vậy mà ngươi lại muốn cứu ta?"
" Ông ta cũng xứng làm phụ hoàng của ta sao? Nàng cũng biết kẻ làm phụ thân đó năm xưa đã lợi dụng mẫu thân ta giúp hắn đoạt vị, sau đó lại giết cả nhà bà ấy để bịt miệng. Nếu không được mẫu thân nàng cứu, bây giờ ta còn có thể đứng đây hay sao?"
"Ngươi vẫn còn biết đến ơn này sao? Bao năm qua ngươi chẳng một câu hỏi thăm, thậm chí khi mẫu thân ta mất ngươi cũng không đến thắp 1 nén nhang."
" Ta thừa nhận việc mình làm trước đây không đúng, vì vậy bây giờ ta sẽ bù đắp lại lỗi lầm. Ngày mốt Nhật Tư Dật sẽ đích thân tới pháp trường giám sát việc hành hình. Đến lúc đó sẽ có kịch hay để xem rồi, Dịch Thiên làm mất tử tù, hắn nhất định sẽ bị phạt nặng. Còn nàng cứ yên tâm ở lại đây đợi làm hoàng hậu của ta đi. Ha ha ha!"
Nhật Tư Đồng đầy đắc ý bước ra ngoài, Nhất Hạ không thể không nghi ngờ bản thân ăn ở không tốt, vì vậy mới gặp toàn kẻ điên.
Nhất Hạ không thể ngồi yên, những tỳ nữ canh giữ trong phòng khiến cô cảm thấy không có chút riêng tư. Đáng lo hơn là cô bị giam nơi này khó có cơ hội thoát ra, đến ngày hành hình nếu cô không xuất hiện, vậy Dịch Thiên sẽ thế nào?
Nhất Hạ cũng tự cảm thấy bất ngờ về chính bản thân mình, đáng lẽ bây giờ cô phải tập trung nghĩ xem tiếp theo nên làm thế nào để kế hoạch báo thù của mình thành công. Tại sao lại lo lắng cho thuộc hạ của kẻ thù?
1 ngày rồi lại 2 ngày trôi qua, Nhất Hạ vẫn ở trong phòng hoàn toàn không có cơ hội tiếp xúc với 1 người nào. Dịch Thiên lại chỉ đắm chìm trong men rượu, hoàn toàn không bận tâm đến bất cứ việc gì. Đêm trước ngày hành hình hắn ta vẫn say khướt, kể từ khi Nhất Hạ đi hắn không có giây phút nào tỉnh táo.
Trong cơn say, Dịch Thiên mơ màng nhìn thấy Nhất Hạ trước mặt, vươn đôi tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé ấy. Cứ ngỡ mọi chuyện chỉ là giấc mơ, hắn vui đến nỗi rớt nước mắt, không ngờ ngay sau đó lại bị Nhất Hạ hất 1 chậu nước vào mặt.