Dịch Thiên luôn ở bên cạnh hai vị hoàng tử, cùng bọn họ đi săn, uống rượu, ăn chơi. Bọn họ sớm đã nghe Dịch Thiên là đại thần quan trọng của Nam Đông. Vốn nghĩ phải là 1 kẻ nghiêm nghị, thông minh, nhưng sau khi tiếp xúc 1 thời gian lại có suy nghĩ khác.
" Phụ hoàng, người nói nhi thần phải ở bên cạnh tên Dịch Thiên thăm dò, giữ chân hắn tại Bắc Lịch. Nhưng theo nhi thần thấy những việc này đều uổng phí rồi, cái tên đó nói về khoản ăn chơi còn rành hơn cả nhị đệ nữa. Nói hắn hành sự cẩn thận ai tin chứ." Phích Lịch Hạn ngồi trước giường hoàng thượng nói.
" Hoàng huynh nói thì nói, sao lại kéo cả đệ vào chứ? Đệ không giỏi được như huynh, trên chiến trường đao vung tới đâu, người người mất mạng tới đó. Còn đệ chỉ biết mấy chuyện văn chương, ngày ngày xử lý mấy chuyện vặt vãnh trong triều."
Câu này của Phích Lịch Hoạn rất rõ ràng, hoàng đế Phích Lịch Sa trước kia là 1 thư sinh, tuy được làm thái tử nhưng luôn bị những người khác khinh thường. Bọn họ luôn tâng bốc những hoàng tử khác biết võ công, giỏi đánh trận chính là chân mệnh thiên tử. Cũng vì vậy mà sau khi lên ngôi, ông ta luôn trọng dụng các quan văn hơn.
So với Phích Lịch Hạn thì Phích Lịch Hoạn quả thật cao minh hơn nhiều. Hoàng đế đối với hắn ta ngày càng hài lòng, xem ra ngôi vị này là điều hắn nắm chắc trong lòng bàn tay.
Mà bên phía Phích Lịch Châu và Nhị Hạ vẫn hẹn nhau uống trà hàn huyên tâm sự, hoàn toàn không thấy bọn họ có chút lo lắng hay sốt ruột gì. Thực chất thứ bọn họ đang chờ chính là thời cơ, một thời cơ để chứng minh với mọi người. Tam hoàng tử là người văn võ song toàn, hắn mới chính là chân mệnh thiên tử.
Theo tin tức của Lục Thanh Các, Tây Vực giáp Bắc Lịch có 1 toán quân nổi loạn, tập hợp thành hải tặc cướp bóc trên vùng biển giao ranh giữa 2 nước. Phía Tây Vực đã nhiều lần cử các tướng giỏi đến nhưng đều mất mạng. Đám hải tặc kia không những hung bạo mà cũng rất lợi hại. Những thuyền hàng lớn đi qua, bất luận là của nước nào cũng đều bị cướp sạch. Suốt mấy năm trời hoành hành, đã có cả ngàn nhân mạng chết dưới tay chúng. Thiệt hại cho thương nhân và quốc khố hai nước đến cả ngàn vạn lượng vàng.
Nếu lần này Phích Lịch Châu có thể dẹp gọn đám hải tặc, sẽ khiến hoàng thượng có cái nhìn khác về hắn ta. Trong lúc này Nhị Hạ và Dịch Thiên sẽ tranh thủ tìm chứng cứ, chứng minh năm đó chính hoàng hậu đã sai người hạ độc, dẫn đến cái chết oan khuất của Nhĩ Lan.
Việc quan trọng hiện nay là phải làm sao để hoàng thượng nguyện ý giao quân cho Phích Lịch Châu đến đó. Chuyện này thì phải nhờ đến Dịch Thiên, tuy các đại thần âm thầm ủng hộ tam hoàng tử có thể trước mặt thánh thượng cầu xin. Nhưng đây là chuyện lớn, hoàng thượng sẽ không giao cho 1 tên quanh năm bệnh tật ốm yếu.
Nhưng chỉ cần 2 vị hoàng tử còn lại lên tiếng, hoàng thượng nhất định sẽ đồng ý. Dịch Thiên ở trước mặt bọn họ nói vài câu, nào là Phích Lịch Châu ngu dốt, Phích Lịch Châu ốm yếu, hắn ta dẫn quân đi đánh hải tặc chỉ có con đường chết. Vậy cũng tốt, bọn họ ngày sau không cần phải động tay với tên đê hèn, con đường đến ngôi vị lại bớt đi 1 kẻ thù.
Sau khi nghe được lời của 2 vị hoàng tử, hoàng thượng quả nhiên đồng ý, nhưng chỉ cho Phích Lịch Châu 100 tên lính già. Điều này khiến 2 vị kia mừng như trẩy hội, đám hải tặc đó khó ăn đến mức nào. Tây Vực phái đến cả ngàn quân cũng không phải là đối thủ của chúng. Nay Phích Lịch Sa chỉ cho 100 tên già yếu đi theo, há không phải mong tam hoàng tử chết?