Võ Thành Ti

Chương 23




Tuy nhận được lời cảnh cáo, nhưng Nhị Hạ không để nó lọt tai. Những ngày sau cô ta vẫn tiếp cận Phích Lịch Châu, để có thể hiểu rõ hơn về con người này, cô phải khiến hắn buông bỏ cảnh giác. Bằng cách dùng chân thành đối đãi, Nhị Hạ cuối cùng cũng khiến vị tam hoàng tử này mở lòng.

Còn Dịch Thiên lại luôn ở bên cạnh hai vị hoàng tử làm thân, châm ngòi ly gián. Đại hoàng tử thô lỗ, tuy trên chiến trường rất tài ba. Nhưng con người hắn lì lợm, dã tâm xâm chiếm Nam Đông không thể nào áp chế. Nhị hoàng tử kia tuy thông minh, nhưng không phải loại người có thể an phận có thể để người khác dễ dàng khống chế. Tam hoàng tử tuy có vẻ vô dụng, nhưng lại là người thâm sâu khó lường. Kẻ này khó để khống chế, nếu dùng không cẩn thận, sau này sẽ bị cắn ngược lại.

Tóm lại, cả ba hoàng tử đều không có lợi với Nam Đông, đều phải diệt trừ. Phích Lịch Hạn và Phích Lịch Hoạn tuy bên ngoài là huynh đệ tốt, nhưng bên trong lại đề phòng lẫn nhau. Sau khi bị Dịch Thiên khích tướng, sự nghi kị với đối phương lại càng tăng cao.

Tuy thiện cảm với Nhị Hạ ngày càng tăng, nhưng cô biết với loại người từ nhỏ đã bị khinh miệt như Phích Lịch Châu, muốn hắn ta hoàn toàn tin tưởng mình là rất khó. Thời gian đã trôi qua gần 1 tháng, nếu cứ tiếp tục như vậy, khi hoàng thượng băng hà Phích Lịch Châu muốn lên ngôi sẽ càng khó hơn.

" Nếu đã nghi ngờ lí do ta đối tốt với ngươi, vậy ta dứt khoát nói ra mục đích của mình. Cho dù ngươi không đồng ý, ta cũng ép ngươi phải đồng ý."

Nhị Hạ đến phủ An Điều vương để gặp Phích Lịch Châu. Hắn ta vẫn như mọi hôm, mời cô những món ăn nổi tiếng ở Bắc Lịch. Chỉ là những món này phần lớn đều là rau, cũng bởi phủ của hắn ta ngân lượng được ban không bao nhiêu. Đến người hầu cũng chỉ là vài người già nua căn bản làm không được việc, bù lại giá thành thuê họ lại khá rẻ.

Thấy Nhị Hạ không động đũa, Phích Lịch Châu cảm thấy kì lạ liền hỏi vài câu. Cô ta không những không trả lời, mà ánh mắt còn nhìn vào đám người hầu. Hắn ta cũng hiểu ý, liền để bọn họ ra ngoài.

" Trong phòng không còn ai nữa, A Hạ có thể nói chuyện được rồi."

" Tam hoàng tử cứ thế này mãi sao?"

Phích Lịch Châu có chút khó hiểu, Nhị Hạ lại nói tiếp.

" Đường đường 1 hoàng tử lại phải sống trong cảnh khổ sở bị người khác chà đạp thế này. Tam hoàng tử thực sự cam lòng sao?"

" A Hạ nói gì vậy, sao tự nhiên hôm nay đệ lại gọi ta là tam hoàng tử? Không phải hôm qua vẫn gọi là A Châu sao?"

" Đừng giả ngốc nữa, Phích Lịch Châu! Ngươi biết ta đang nói về vấn đề gì mà. Ta tin ngươi cũng biết ngay từ đầu mục đích ta tiếp cận ngươi không đơn giản."

" A Hạ!..."

" Thời gian tiếp xúc vừa qua tuy không dài, nhưng ta đã có thể nhìn ra con người của ngươi. Sống giữa bầy dã lang mà không bị ăn thịt, ngươi quả thật rất thông minh, cũng rất gian xảo."

Phích Lịch Châu biết ngay từ đầu mình đã bị lộ, vì thế cũng không tiếp tục diễn nữa.

" Ta vẫn nuôi hi vọng lần này lần này người đối tốt với ta sẽ là thật lòng. Thật không ngờ! Nói đi, ngươi là người do ai phái tới, muốn gì từ ta?"

" Đối tốt với ngươi là thật lòng, chỉ có điều sự thật lòng đó bắt đầu từ 1 mục đích lớn. Ta... Muốn ngươi tranh vị."

Phích Lịch Châu bất ngờ, từ trước đến nay người khác luôn muốn hắn an phận. Tại sao Nhị Hạ lại muốn hắn tranh vị, ruốt cuộc kẻ này có được lợi ích gì nếu hắn lên ngôi?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.