Hôm sau Dịch Thiên và Nhị Hạ lên đường từ sớm, Phích Lịch Châu và đông đảo bá quan trong triều đều được lệnh đến đưa tiễn.
Mấy người bọn họ phải mất hơn 1 tháng mới về được kinh thành Nam Đông.
Dịch Thiên đem mọi chuyện bẩm báo với hoàng đế Nam Đông, chỉ là biến tấu đi 1 chút để ông ta nghĩ mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của mình.
Coi như đã giúp Phích Lịch Châu, cũng là giúp chính mình.
Lần này vừa quay về không bao lâu, hắn lại phát hiện gần biên giới với Bắc Lịch có 1 người nuôi 1 đội binh mã cực kì tinh nhuệ.
Dịch Thiên đem chuyện này bẩm báo với hoàng đế Nam Đông, dù biết với tính cách của ông ta rất có thể sẽ xử trảm toàn bộ số binh lính.
Còn tru di cửu tộc đối với những người đứng đầu chỉ huy.
Quả nhiên sau khi biết tin, hoàng thượng lệnh cho Dịch Thiên đến đó dẹp loạn.
Những kẻ đứng đầu bị xử trảm tại chỗ cả nhà, binh lính ai phục tùng sẽ tha chết, kẻ chống đối đều có 1 kết cục như thủ lĩnh của bọn chúng.
Tuy nhiên trong khi đến bắt người nhà của chục tên cầm đầu lại phát hiện bên trong không có ai.
Mọi đồ đạc đáng giá trong nhà không còn, xem ra bọn họ đều đã trốn chạy.
Nhưng một tin tức bí mật như vậy làm sao những người này biết trước để bỏ trốn?
Những người đi theo Dịch Thiên lần này đều không biết được nhiệm vụ thật của mình, người của Võ Thành Ti lại càng không có lí do phản bội hắn.
Vì vậy Dịch Thiên kết luận, hoặc là trong triều có nội gián, hoặc là kẻ chủ mưu đằng sau đã cứu bọn họ.
Đúng lúc này 1 tên thuộc hạ phát hiện trong nhà còn có bà lão và 1 đứa trẻ tầm 5 tuổi chưa kịp chạy trốn.
Nhưng khi bọn họ chạy tới lại phát hiện hai người kia đang chạy trốn, phía sau còn có 1 người đang yểm hộ.
Dịch Thiên dùng tên ngắm, 1 phát chuẩn xác chút nữa đâm vào tim của người đó.
Nhưng lúc này lại có 2 người khác đến đưa 2 bà cháu đi, người kia cũng đúng lúc quay lại.
Dịch Thiên bất ngờ phát hiện đó là nữ nhân xấu xí mà mình luôn tìm kiếm bấy lâu.
Lúc này hắn liên tục đuổi theo, nhưng cho dù đang bị thương, khinh công của nữ nhân này vẫn lợi hại như cũ, sớm đã bỏ Dịch Thiên 1 đoạn đường dài.
Lúc này hắn chỉ đành quay lại hành hình những kẻ khác.
Số binh lính còn lại đều đồng loạt buông vũ khí đầu hàng.
Hoàng thượng xử bọn họ đi lưu đày ở gần biên giới với Tây Vực, nhưng lại không biết đây chính là đang thả hổ về rừng.
Sau khi sắp xếp ổn thoả mọi việc, Dịch Thiên liền quay về kinh thành báo cáo, hắn được hoàng thượng ban thưởng vô cùng hậu hĩnh.
Tuy nhiên khi hắn ngỏ ý muốn lấy công chúa Cửu Châu lại bị từ chối ngay.
Từ lời nói của hoàng thượng cũng đủ để biết ông ta chỉ coi Dịch Thiên như 1 con chó sai gì làm nấy.
Một kẻ tầm thường như thế sao có thể xứng với công chúa cao quý.
Điều này bản thân hắn biết rõ, chỉ là bản thân luôn cố chấp cho rằng chỉ cần lập thêm nhiều đại công, sẽ có ngày hoàng thượng nhìn hắn bằng con mắt khác.
Cũng vì nó mà nhiều lần hắn bất chấp đạo nghĩa cũng phải xử lý kẻ gây bất lợi cho hoàng thượng.
Người đời nói đúng, Dịch Thiên quả là 1 con chó thông minh, trung thành của hoàng đế.
Hắn trước nay chưa từng nghĩ vì sự cố chấp này, lại khiến nữ nhân mình yêu hận đến thấu xương thấu tủy.
Sau này hắn sẽ phải đau khổ bao nhiêu mới có thể chứng minh tình yêu của mình là chân thành..