Chương 1: Cao thủ rời núi, mối hận ngút trời
"Đồ đệ, đừng làm loạn!"
Thiên Sơn Dao Trì, được mệnh danh là báu vật số một thiên hạ Yêu Cơ nhìn Diệp Hi Hòa đang đè mình xuống đất, vẻ mặt vừa căng thẳng vừa xấu hổ.
"Sư tôn, người mau cứu con với, con sắp nổ tung rồi..."
Diệp Hi Hòa lúc này trông hệt như một đầu dã thú, đôi mắt đỏ ngầu, cơ thể trần truồng, sắp mất kiểm soát!
"Không thể! Ta là vi sư của con, sao con dám làm chuyện đó với ta?"
Yêu Cơ thực sự hơi hoảng, sớm biết vậy thì cô đã không đuổi mấy vị sư tỷ nghiêng nước nghiêng thành của Diệp Hi Hòa xuống núi trước rồi, nếu không chẳng đến lượt mình trở thành cừu non!
Thế nhưng Diệp Hi Hòa thực sự không chịu được nữa, hắn gầm lên một tiếng...
"Nghịch đồ! Con dám..."
"A..."
Mười tiếng sau, cơn mưa tầm tã dừng lại.
Yêu Cơ nằm trên tảng đá, ánh mắt đờ đẫn, cả người rệu rã không còn sức lực nào để cử động một ngón tay.
Trái lại, Diệp Hi Hòa đã khôi phục tỉnh táo, hắn nhìn thương tích khắp người sư phụ mà rầu rĩ vô cùng! Hắn vốn là là thiếu gia của nhà họ Diệp ở thành phố Tân Hải, quận Giang Đông.
Do một biến cố bất ngờ mà cả nhà bị giết, hắn bị ép phải chạy đến nhà vị hôn thê Tô Điệp tìm kiếm che chở.
Ngờ đâu, Tô Điệp lại cấu kết với kẻ truy sát hắn, bí mật bán đứng hắn, cuối cùng còn khiến hắn bị bắt, chịu đựng sự tra tấn dã man đến chết!
Nếu không phải Yêu Cơ vô tình đi ngang qua cứu hắn thì e rằng giờ đây bia mộ của hắn đã cao tận ba mét rồi!
"Sư tôn, con..."
"Im miệng! Thể lực vi sư không đủ để chịu đựng con thêm một lần nữa!"
Yêu Cơ tức giận trừng mắt nhìn hắn: "Nghịch đồ, bắt đầu từ bây giờ, con xuống núi đi!"
"Vi sư không còn gì để dạy con nữa, con đã giỏi hơn ta rồi!"
"Xuống núi giải quyết thù không đội trời chung của con đi, chẳng phải ba năm trước con đã lập lời thề máu rồi à?"
"Với thực lực của con, hiện tại đã vô địch thiên hạ, vi sư cũng không còn gì để dạy cho con nữa."
"Chỉ có một điều, lần này con lấy vi sư hạ lửa, chỉ bảo đảm sẽ không bộc phát trong vòng ba tháng."
"Nếu như ba tháng sau, con vẫn không thể tự khống chế được thì hãy đi tìm chín vị sư tỷ của con ấy, họ cũng có thể giúp con giải quyết vấn đề khó khăn này..."
Diệp Hi Hòa vốn không muốn rời xa sư tôn mê người nhưng nghĩ tới mối thù không đội trời chung đang gánh vác trên lưng, nay võ công của hắn đã thành, cũng nên thanh toán một phen!
Vì vậy, hắn hạ mình dập đầu sư tôn ba cái thật mạnh, hứa ngày báo thù xong xuôi sẽ quay lại núi ở bên cô.
Nghe thế, Yêu Cơ khẽ run rẩy, vô thức xoa cơ thể nhức mỏi của mình...
Dưới chân Thiên Sơn.
Diệp Hi Hòa bước nhanh, giống như một đầu nghiệt long bay xuống núi!
Trong đầu hắn không khỏi hiện lên cảnh bị Tô Điệp phản bội ngày ấy.
"Diệp Hi Hòa, anh sẽ không thật sự cho rằng bổn tiểu thư vẫn còn yêu anh, sẵn lòng cưu mang con chó là anh đấy chứ?"
"Hahaha, cũng không biết tự soi mặt vào trong nước tiểu mà xem, anh bây giờ mất đi sự che chở của nhà họ Diệp, còn có tư cách gì quỳ liếm chân cho bổn tiểu thư?"
"Đừng trách tôi vô tình, muốn trách thì trách nhà họ Diệp anh chọc phải người không nên chọc, cuối cùng bị giết cả nhà, đúng không anh Mã?"
Lúc nói những lời này, Tô Điệp còn ôm lấy cánh tay tên thanh niên trẻ tuổi đang đuổi giết hắn, cố tình uốn éo làm bộ lả lơi quyến rũ..
"Không sai! Diệp Hi Hòa, một tên sa cơ thất thế như mày còn dám chạy đến cầu xin em Điệp của tao giúp đỡ, tìm chết!"
"Mắt chó của mày nhìn em Điệp của tao nên tao quyết định móc mắt mày ra!"
"Tim heo của mày yêu em Điệp của tao nên tao quyết định khoét tim mày vứt đi!"
"Nghe nói hồi trước mày còn dám ôm ấp ảo tưởng với em Điệp của tao nên tao quyết định cắt thận mày nốt."
"Để mày chết không toàn thây, đến quỷ cũng không làm được, hahaha!"
Sau đó, Diệp Hi Hòa phải chịu sự sỉ nhục và uất hận thấu xương , hắn bị đám tay sai của Mã Như Long chém vô số đao, móc mắt, mổ tim, cắt thận...
Cho đến khi cạn máu, mới bị vứt bỏ nơi hoang dã!
Cửu tử nhất sinh, may mà gặp được Yêu Cơ.
Yêu Cơ đưa hắn về Thiên Sơn, dùng xương rồng, máu kỳ lân, mắt bạch hổ và tim của loài gì không biết tên ghép hết lên người hắn mới giữ được mạng sống cho hắn!
Từ đó, hắn được Yêu Cơ thu làm đồ đệ, truyền thụ tất cả võ công!
Ban đầu mọi thứ rất tốt đẹp nhưng không ngờ tác dụng phụ sau khi ghép thận càng lớn dần, khiến cơ thể hắn bắt đầu mất kiểm soát...
Cuối cùng đêm nay, hắn rơi vào cơn cuồng nộ, đè ngược sư tôn xuống giường!
"Tô Điệp, Mã Như Long, đôi gian phu dâm phụ các người không ngờ đến đúng không? Diệp Hi Hòa này vẫn còn sống!"
"Ba năm trước, các người lại nhân lúc tôi gặp hoạn nạn mà bỏ đá xuống giếng, hành hạ sỉ nhục, mổ thận rút máu, đêm nay tôi nhất định sẽ trả lại gấp trăm lần!!"
Đang đi, bỗng dưng hắn nghe thấy tiếng động cơ rền vang truyền đến từ đường cao tốc phía trước!
Chỉ thấy một chiếc xe lao nhanh trong màn đêm, tốc độ lên tới 300 km/giờ, như một đầu thú hoang gầm thét!
Trong nháy mắt, người lái xe cũng nhìn thấy bóng dáng đột ngột xuất hiện phía trước.
Đối phương muốn giảm tốc độ đã không kịp, rầm một tiếng, xe thể thao đã đâm sầm vào bóng người kia, sau đó lao thêm vài trăm mét mới dừng lại!
"Mẹ kiếp, không biết có vấy máu lên xe không nữa? Nay ngày vui lớn, ông đây không có thời gian đi rửa xe!"
Một tên thanh niên hùng hổ đá cửa bước xuống xe, cậu ta biết có thể mình vừa đâm chết người nhưng lại chẳng quan tâm chút nào, chỉ lo làm bẩn xe của mình!
"Thiếu gia, đừng để ý đến người chết, chúng ta không còn nhiều thời gian, phải tranh thủ lấy được một cây sâm tuyết trên Thiên Sơn, đây là món quà quan trọng nhất đêm nay!"
Trên xe, một người đàn ông lớn tuổi thúc giục.
"Mẹ nó, ngài Cao, ông chắc chắn cây sâm tuyết có ở Thiên Sơn hoang vắng này chứ? Anh Mã và chị Tô đối xử với tôi không tệ, tôi cũng lỡ khoác lác với họ, đêm nay nhất định không thể quay về tay không!"
Tên thanh niên gây tai nạn khạc nhổ một cái, rồi nhìn về dãy núi tuyết bao la vô tận.
"Chu thiếu yên tâm, tốt xấu gì tôi cũng là người của Quỷ Y Môn, trong môn có sách cổ ghi chép về loại sâm tuyết này. Chắc chắn linh dược bậc này có thể chữa khỏi chứng bất lực của thiếu gia Mã Như Long, giúp ngài ấy có thể cá nước thân mật với tiểu thư Tô Điệp như mong muốn!"
"Ha ha, vậy nhờ ngài Cao rồi, chúng ta tiếp tục lên núi..."
Chưa dứt lời, Chu thiếu đột nhiên thấy một bóng dáng chậm rãi đi tới trên đường tối phía trước.
"Hai người vừa nhắc đến Mã Như Long và Tô Điệp?" Diệp Hi Hòa hỏi bằng vẻ mặt vô cảm.
"Anh,anh là ai?"
Chu thiếu hoảng sợ còn chưa kịp nói hết câu đã bị Diệp Hi Hòa vung tay túm lấy cổ, siết chặt!
Hai lão giả trong xe giật mình, lập tức lao xuống, một người trông giống người hầu quát lớn: "Tên điên to gan, thả thiếu gia ra!"
Có điều sau khi nhìn kỹ gương mặt Diệp Hi Hòa, lão lập tức sững sờ!!!
Bởi vì trong cú va chạm lúc nãy, lão đã thoáng trông thấy gương mặt của người gặp nạn, chính là thanh niên hơi thở âm u trước mặt!
Hắn… vẫn còn sống? Không bị đâm nát??
"Súc sinh! Mày tốt nhất nên thả tao ra! Tao là thiếu gia Chu Bân nhà họ Chu ở Tân Hải, Mã Như Long là đại ca của tao,lần này ra ngoài để tìm linh dược cho đại ca và vị hôn thê Tô Điệp của anh ấy! Đêm nay là ngày vui của bọn họ, mày đừng có mà làm trễ thời gian của tao, nếu không…"
Cậu ta còn chưa kịp nói xong thì một tiếng rắc vang lên, Diệp Hi Hòa đã bóp nát cổ Chu thiếu, tiện tay vứt xuống đất.
Rầm!
Lão người hầu nhà họ Chu và ngài Cao đều bất ngờ vô cùng, Diệp Hi Hòa không than một câu đã giết chết thiếu gia của họ!
"Thằng điên, dám giết thiếu gia nhà tao, chết đi!!"
Dưới cơn nóng giận, lão người hầu nhà họ Chu hung hăng tung một chưởng về phía lồng ngực Diệp Hi Hòa!
Thế nhưng trong khoảnh khắc chạm vào ngực đối phương, tay lão có cảm giác như vừa đập vào khối bê tông cứng rắn, nứt toác!
Tiếp đó, Diệp Hi Hòa vung tay tát một cái, lão người hầu nhà họ Chu đã biến thành một vũng máu!
Sột soạt!
Ngài Cao thấy vậy, hồn bay phách lạc vội vàng lùi về sau, cười gượng: "Vị thiếu gia này, tôi không liên quan gì đến hai người nhà họ Chu kia hết, tôi chỉ là quỷ y họ mời đến thôi, tôi..."
Ông ta còn chưa chưa dứt lời đã bị Diệp Hi Hòa đá bay ra xa chừng năm trăm mét. Sau khi rơi xuống đất, gan thận, lá lách, tim phổi đều vỡ vụn thành từng mảnh, tuôn ra như suối!
"Cao, cao thủ Tông sư...!"
Đây là những lời cuối cùng ông ta thốt lên, sau đó mang theo nỗi sợ hãi vô tận chết không nhắm mắt!
Bấy giờ Diệp Hi Hòa mới thu mắt, quay đầu nhìn về phía Tân Hải.
Ngày vui
Đôi cẩu nam nữ đó hú hí với nhau từ ba năm trước, thế mà đến tận đêm nay mới chính thức thành đôi ư?
Rất tốt, hắn đã chuẩn bị sẵn phần quà lớn rồi!
Chương 2: Đương nhiên là đến tìm các người đòi mạng rồi
Tân Hải, khách sạn Thịnh Thế Long Đình.
Đêm nay rực rỡ đèn hoa, vui vẻ khắp chốn.
Lý do là đại thiếu gia nhà họ Mã là Mã Như Long, sắp cưới thiên kim nhà họ Tô là Tô Điệp, giờ đang cử hành một đám cưới trọng đại.
Khách quý chật nhà, bạn bè nườm nượp như mây.
Tô Điệp mặc váy cưới rất xinh đẹp, quả thực không hổ danh một trong mười mỹ nhân Tân Hải.
"Anh Mã, sao Chu Bân chưa quay lại vậy? Nói là sẽ về trước khi tặng quà mừng cưới mà, hay anh gọi cho cậu ta lần nữa đi?"
Cô ta đi đến bên Mã Như Long, vẻ mặt đầy mê hoặc.
Đêm nay Mã Như Long mặc vest cưới, oai vệ lỗi lạc, trông cũng đẹp trai phong độ.
Chỉ là, rõ ràng Tô Điệp biết chồng sắp cưới của mình chỉ là vàng thau lẫn lộn, bên trong là một đám thối rữa.
Bởi kinh mạch vùng kín của gã bị tắc nghẽn bẩm sinh, không thể cương cứng, nên chỉ là cây đinh không mũi.
Ba năm qua, hai người quan hệ bất chính, sỡ dĩ chưa kết hôn là vì Mã Như Long muốn chữa khỏi bệnh rồi mới "động phòng" với Tô Điệp.
Tuy nhiên, dù gã đi tìm vô số danh y nhưng vẫn không có chút kết quả nào.
Cho đến gần đây, người của tiểu đệ Chu Bân tìm được một cao nhân ở Quỷ Y Môn, nói có thể dùng một cây sâm Thiên Sơn Tuyết chữa khỏi bệnh bất lực của gã, và sẽ mang về đêm nay. Mã Như Long mới quyết định cưới Tô Điệp, chính thức trở thành một đàn ông thực thụ!
"Đồ đĩ lẳng lơ, sợ anh không làm gì nổi em à? Dù không thể phá em, anh vẫn có thể làm em sung sướng mà?"
Mã Như Long vuốt ve gò má mềm mại của Tô Điệp, cười gian tà.
Trong lòng Tô Điệp tràn đầy khinh bỉ, cô ta và Mã Như Long đã ở với nhau ba năm, đâu có lần nào thực sự thoải mái?
Làn nào cô ta cũng dùng hết sức lực, song Mã Như Long vẫn không ra gì, cuối cùng đều dở dang!
Cô ta cũng muốn thực sự tận hưởng niềm vui của người phụ nữ mà, về điểm này thì Mã Như Long thật ra còn kém hơn cả tên ma chết Diệp Hi Hòa ngày xưa, ít nhất Diệp Hi Hòa có thể làm cô ta...
"Anh Mã nói đùa rồi, em đang háo hức muốn trở thành người phụ nữ của anh mà!"
Tô Điệp chớp đôi mắt đào hoa, rồi ôm cổ Mã Như Long: "Anh Mã, em có sáng kiến này."
"Nói đi!"
"Chờ Chu Bân quay lại, giải quyết xong vấn đề của anh, đêm nay chúng ta có thể làm chuyện ấy ở biệt thự nhà họ Diệp!"
"Anh quên rồi sao, đêm nay là ngày giỗ của tên ma chết Diệp Hi Hòa kia mà, em đề xuất chúng ta cưới nhau hôm nay chính là muốn làm phiền hắn ta trong ngày đặc biệt này!"
"Dù hắn chết rồi, em vẫn muốn vui vẻ trên mộ hắn, để hồn ma hắn nhìn thấy, sẽ làm em phấn khích hơn á!" Tô Điệp nũng nịu cười.
"Ha ha ha, nếu em không nói anh còn quên mất!"
Mã Như Long nghe vậy cười lớn, cũng hưng phấn: "Được, vậy quyết định thế đi, lần đầu của chúng ta sẽ ở biệt thự bị ma ám của nhà họ Diệp!"
Nhà họ Diệp từng là một gia tộc thịnh vượng giàu có bậc nhất Tân Hải.
Chỉ là sau vụ diệt môn lần đó, nhà họ Diệp đã đi vào quá khứ.
Vừa nghĩ đến có thể thực hiện chuyện trọng đại của đời người ở nơi rùng rợn như vậy đã thấy thích thú rồi!
Lúc này, người dẫn chương trình đi tới mời hai người, vậy là nghi lễ đã sắp bắt đầu.
"Đồ vô dụng Chu Bân này, về sẽ trừng phạt cậu ta!"
Mã Như Long phất tay, đành phải dắt cô vợ xinh đẹp lên sân khấu.
Đúng lúc đó, bên ngoài lại ồn ào, một tay chạy việc bước vào khách sạn.
"Xin hỏi, đây có phải đám cưới của thiếu gia Mã Như Long và tiểu thư Tô Điệp không?"
Tay chạy việc nhìn khắp hội trường đám cưới hỏi.
"Đúng rồi, tôi chính là Mã Như Long, có chuyện gì vậy?" Mã Như Long hỏi lớn.
"Mã thiếu, người ta nhờ tôi mang một bức tranh đến tặng riêng anh và Tô tiểu thư, nói là quà cưới dành cho hai người."
"Ồ? Tranh gì vậy, mang lên đây!"
Mã Như Long ra hiệu cho một tay chân ở xa, tay chân đi lấy tranh từ tay chạy việc.
"Xong việc rồi, cút đi!"
Đám tay chân đuổi tay chạy việc, rồi mang tranh lên sân khấu, đưa cho Mã Như Long.
Lúc này, mọi người trong khách sạn đều ngó lên tò mò, không hiểu ai lại sáng tạo đến mức dùng tay chạy việc mang tranh tới tặng trong đám cưới?
Có người đoán chắc là bức tranh nổi tiếng, gửi đến để nịnh hót nhà họ Mã, hoặc là tranh thủy mặc của Đường m, hoặc của họa sĩ nổi tiếng thời Thanh.
"Anh Mã, cái gì vậy, mau mở ra xem đi! Ai mà có tâm thế này?"
Lúc này Tô Điệp cũng đến bên Mã Như Long, tò mò hỏi.
Vậy là Mã Như Long cầm cái cuộn tranh ra trước mặt mọi người.
Chỉ thấy bên trong là một bức tranh thuần tuý, một cặp nam nữ thời cổ đại đang giao hợp tư thế khó.
Sống động tự nhiên!
"Đây… đây là Phan Kim Liên dâm loạn với Tây Môn Khánh!!! Người kia là Tây Môn Khánh!!"
Đột nhiên một người đàn ông đọc nhiều sách thi phú hét lên.
Mọi người im lặng ba giây rồi bật cười ầm ĩ!
Trong khi Mã Như Long, Tô Điệp cùng gia đình hai bên trên sân khấu tái mặt, lửa giận bừng bừng!
Ngày cưới long trọng của hai gia tộc mà có kẻ gửi tới bức tranh như vậy, đó không phải ám chỉ Mã Như Long và Tô Điệp là phiên bản hiện đại của Phan Kim Liên với Tây Môn Khánh sao?
"Ai gửi vậy, rốt cuộc là ai gửi!!!"
Mã Như Long tức giận xé nát bức tranh, trừng mắt nhìn ra ngoài!
"Tôi!"
Đột nhiên, một giọng lạnh lùng vang lên, một bóng dáng uy nghiêm bước vào.
Khi nhận ra là ai, Mã Như Long và Tô Điệp giật mình, ngay cả nhiều người quen biết thiếu gia nhà họ Diệp ngày xưa cũng kinh hô như thấy ma!
"Diệp… Diệp Hi Hòa? Là Diệp Hi Hòa, hắn vẫn chưa chết ư??"
"Vị thiếu gia nhà họ Diệp này đã biến mất năm năm rồi? Sao bỗng dưng lại quay về thế?"
"Chậc... Xem ra người tới không có ý tốt ! Không phải trước đây Tô Điệp là người phụ nữ của hắn à, bây giờ lại sắp kết hôn với thiếu gia nhà họ Mã, hắn nhân lúc mấu chốt này quay về là để kiếm chuyện nhỉ?"
"Suỵt! Cứ im lặng quan sát cái đã! Nhà họ Diệp hôm nay đã không còn là nhà họ Diệp ba năm trước nữa rồi, Diệp thiếu quay về thì thế nào, hắn còn có thể khuấy ra bọt nước gì à..."
Trên sân khấu, Mã Như Long và Tô Điệp vẫn đang ngạc nhiên không thể tin vào mắt mình, Diệp Hi Hòa vẫn sống sót trở về!
Sao có thể? Ba năm trước, hai người họ tận mắt nhìn thấy đối phương bị dằn vặt đến chết, ngay cả thận và tim cũng bị móc ra...
"Diệp Hi Hòa, anh, anh là người hay quỷ? Anh, anh... Tối nay anh đến đây làm gì?"
Dù sao Tô Điệp cũng là phụ nữ, cô ta hoảng hốt nhìn chằm chằm Diệp Hi Hòa, thậm chí còn trốn ra sau lưng Mã Như Long.
"Cô cũng nói tôi là quỷ, đã vậy, tôi tới đây đương nhiên là để lấy mạng cô rồi!"
Diệp Hi Hòa lạnh lùng nhìn Tô Điệp, sao năm đó hắn lại tin tưởng con ả này chứ, đúng là mắt mù!
"Anh mã, mau, mau cho người ngăn cản hắn, em sởn hết da gà rồi, mặc kệ thế nào cũng đừng để hắn lại gần em..."
Tô Điệp bỗng dưng nắm chặt lấy tay Mã Như Long.
Lúc này Mã Như Long cũng tỉnh lại từ trong cơn khiếp sợ tột cùng, cười khẩy: "Diệp Hi Hòa, mặc kệ mày là người hay quỷ, tối nay đừng hòng làm loạn ở hôn lễ của tao. Người đâu, bắt hắn lại cho tôi!!!"
Chương 3: Nhục nhã cực hạn
Cùng với lời Mã Như Long, nhóm đầu gấu bên phía nhà họ Mã lao tới Diệp Hi Hòa!
Tuy nhiên, không thấy Diệp Hi Hòa làm gì, chỉ phất tay nhẹ nhàng, cả mười mấy tên đầu gấu bay ngược trở lại, nổ tung máu thịt lẫn lộn!
"Cái gì!"
Cảnh tượng này khiến mọi người trố mắt ngạc nhiên.
Vô số người không tin nổi nhìn Diệp Hi Hòa, hắn thật sự là ma sao? Giết người dễ dàng đến thế sao? Vẫy tay là có thể biến người thành tro bụi?
Tô Điệp thấy vậy thì sợ hãi khôn xiết.
Là hôn thê cũ của Diệp Hi Hòa, không ai hiểu được sự căm hận của hắn đối với cô ta hơn chính cô ta!
Ba năm trước, Diệp Hi Hòa không còn đường sống, thật sự chỉ có thể cầu cứu cô ta để giữ mạng sống!
Nhưng cô ta đã không do dự phản bội Diệp Hi Hòa, bí mật liên lạc với Mã Như Long trong nhóm truy sát và tàn nhẫn hại chết Diệp Hi Hòa!
"Anh Mã, tên Diệp Hi Hòa này vẫn là người, anh nhìn kìa, hắn có bóng dưới chân mà. Sao hắn lại biến thành thế này rồi? Mau, mau bảo người nhà anh giết chết hắn, không được để hắn lại gần nữa!!"
Cô ta hoảng loạn nói với Mã Như Long.
Mã Như Long cũng nhận ra Diệp Hi Hòa là người chứ không phải ma, chỉ không hiểu sao Diệp Hi Hòa như đổi thay hoàn toàn, ba năm trước thoát chết, không lẽ gặp được cơ duyên gì sao?!
"Thiếu gia đừng lo, có Mã Bảo Quốc tôi đây, hắn không thể động vào dù chỉ là một sợi tóc của ngài!"
Đột nhiên một tên tay sai thân cận nhà họ Mã lên tiếng!
Ông tên Mã Bảo Quốc, luyện "Hồn Nguyên Hình Ý Thái Cực", một tay vung roi lực sáng chớp, đã đạt đến thành thục, là một trong những người hầu cận của nhà họ Mã!
"Thằng oắt con, ba năm trước mày may mắn sống sót, là do phúc đức sâu dày thôi! Nhưng đêm nay mày không nên chạy tới đây tự sát! Mã Bảo Quốc tao sẽ đặt dấu chấm cho dòng họ Diệp!"
Nói rồi, ông ta vung ngón tay nhanh như chớp, lao tới Diệp Hi Hòa!
Diệp Hi Hòa nhận ra Mã Bảo Quốc.
Ba năm trước, chính lão già này hăng hái ra mặt trước Mã Như Long, tự tay móc mắt của mình!
Vì vậy, khi Mã Bảo Quốc lao tới, Diệp Hi Hòa tát bay cả hộp sọ ông ta, rồi ngón tay móc luôn đôi mắt của Mã Bảo Quốc. Là moi sống ra!
Tức thì, Mã Bảo Quốc úp mặt xuống đất, chết không nhắm mắt!
Toàn bộ hội trường kinh hoàng!!
Không ai ngờ một trong những tay sai đắc lực của nhà họ Mã, Mã Bảo Quốc, lại bị Diệp Hi Hòa tiêu diệt ngay tức khắc!
Hay là đã chủ quan không tránh kịp?
"Diệp Hi Hòa!!!"
Mã Như Long thấy vậy càng giận điên hơn!
Phải biết Mã Bảo Quốc là võ giả 3 sao, ngay cả trong nhà họ Mã cũng là nhân vật không thể xem thường!
Giờ gã ta cũng chắc chắn Diệp Hi Hòa thoát chết ba năm qua đã gặp được cơ duyên, thậm chí còn trở thành cao thủ!
"Diệp Hi Hòa, không ngờ mày mệnh lớn có thể thoát chết, còn có chút phúc đức đấy. Nhưng với thực lực tầm thường đó mà cũng muốn đến đòi mạng tao và em Điệp, đúng là thằng điên mơ tưởng!"
"Mã Phong Tử!!"
"Dạ!!"
Đột nhiên, phía nhà họ Mã lại có một người khí thế hùng hồn bước ra, khí chất không biết mạnh hơn Mã Bảo Quốc bao nhiêu lần!
"Ông lên tiêu diệt hắn đi, nhớ lần này phải nhanh gọn, không được để lại hậu họa!" Mã Như Long gằn giọng!
"Vâng!"
Mã Phong Tử nghe lệnh, lắc lắc cổ, vặn vẹo đôi nắm đấm to bằng bát cơm, tiến về phía Diệp Hi Hòa.
"Là… là Mã Phong Tử!! Ông ta là cao thủ số một được gia chủ nhà họ Mã bố trí bên cạnh Mã thiếu!"
"Tên Mã Phong Tử này là võ giả 5 sao, nghe nói từng đập chết một con trâu cuồng chỉ bằng một cú tát!"
"Ông ta giết người không chớp mắt, lại được Mã thiếu và gia chủ nhà họ Mã tín nhiệm, hiếm khi xuất thủ!"
"Nói đến, sao gia chủ nhà họ Mã vẫn chưa đến? Dù sao đêm nay cũng là đám cưới con trai ông ấy mà..."
"Anh không biết à? Đương nhiên gia chủ nhà họ Mã sẽ đến, nhưng chỉ là đi rước vị đại nhân kia thôi..."
Nói xong, Mã Phong Tử đã chắn ngang đường, cười độc ác với Diệp Hi Hòa: "Thằng oắt con, nếu là tao, ba năm trước may mắn còn sống thì sẽ ẩn nấp đâu đó, chứ không nên xuất hiện! Mày nghĩ là trở về oai phong lẫm liệt lắm à? Đáng tiếc chỉ khiến dưới tay Mã Phong Tử tao có thêm một oan hồn!"
Rầm!
Nói xong, Diệp Hi Hòa tát nổ tung ông ta thành thịt máu lẫn lộn!
Tốc độ quá nhanh, không một ai trong khách sạn kịp phản ứng!
Ngay cả Mã Như Long cũng run lên, lần đầu tiên trong đôi mắt lộ ra vẻ sợ hãi, không thể hiểu nổi Diệp Hi Hòa!
Rốt cuộc thằng oắt đó có thực lực gì? Không lẽ ba năm không gặp, đã thành võ đạo Tông sư rồi ư?
Nhưng điều đó có vẻ quá vô lý, rõ ràng ba năm trước tên đó chỉ là tên mất nhà, không chút khả năng chống cự!
Một tiếng "bộp" vang lên, khi Mã Như Long còn đang choáng váng thì Diệp Hi Hòa đã xuất hiện trên sân khấu!
"Trời ơi!!!"
Tô Điệp hoảng hốt đẩy mạnh Mã Như Long ra phía trước rồi lùi về sau!
Mã Như Long nhìn rất rõ kẻ giết người Diệp Hi Hòa, cơ thể cũng hơi run lên, miệng méo xẹo cười khó coi hơn cả khi thấy cha chết: "Diệp… Diệp Hi Hòa, lâu quá không gặp!"
"Đúng là lâu lắm rồi, ba năm qua, không lúc nào tao không nhớ đến mày."
Diệp Hi Hòa cười khẩy, bóp chết Mã Như Long bây giờ chắc còn dễ hơn bóp chết con kiến.
Nhưng hắn không muốn cho gã chết nhanh thế, cuối cùng sau ba năm hắn cũng có thể hành hạ gã thỏa thích mà.
"Mã Như Long, tao nghe nói mày bị bệnh bất lực phải không? Tên đàn em của mày còn chạy lên Thiên Sơn tìm sâm tuyết, để giúp cậu lấy lại khí phách đàn ông à?" Diệp Hi Hòa chợt hỏi chế giễu.
Mặt Mã Như Long tối sầm: "Mày… gặp Chu Bân rồi à?"
"Tất nhiên, thằng đó đã xuống trước mày rồi, nhưng sớm muộn gì mày cũng sẽ xuống đoàn tụ với tên đó, nhưng trước đó..."
Diệp Hi Hòa nói rồi chụp lấy vai Mã Như Long, tay có một mũi kim băng, nhẹ nhàng châm vào.
"Mày định làm gì?!"
Mã Như Long cảm thấy Diệp Hi Hòa không có ý tốt, nhưng không dám cựa quậy!
"Không có gì, chỉ giúp mày hoàn thành bước tiến hóa cuối cùng trước khi chết."
Diệp Hi Hòa cười rồi rút tay lại.
Ngay sau đó, Mã Như Long cảm thấy cơ thể bắt đầu nóng ran!
Kinh mạch vốn bị tắc nghẽn ở vùng kín của gã bị một luồng lực vô hình xuyên thủng, khiến gã lập tức biến thành thú, phát huy hết khí lực tích trữ hai mươi mấy năm!
"Chết tiệt, tao sắp nổ!"
Mã Như Long cảm nhận được sự thay đổi của mình, dù không biết Diệp Hi Hòa làm thế nào, nhưng đôi mắt gã đỏ ngầu, đan điền như có lửa đốt cháy, lông tơ toàn thân dựng đứng, toát ra hơi nóng!
Tiếp theo, gã tự xé toạc áo quần, đôi mắt thú vật liếc nhìn Tô Điệp, rồi lao thẳng tới!
Tô Điệp hét lên sợ hãi, tránh sang một bên, Mã Như Long không bắt được cô ta, tức giận lao đến bắt người khác.
Mọi người đều hoảng hốt trốn tránh, cuối cùng Mã Như Long nhìn xuống chân một người và gầm lên, lao tới con vật nhỏ ấy!
Một người, một chó lao vào nhau trên sân khấu, không rõ ai chiếm thế thượng phong!
Toàn bộ hội trường im phăng phắc!
Quá đỗi nhức mắt!!
Ngay sau đó, không rõ ai cười trước tiên, nhiều phụ nữ xấu hổ che mắt, nhưng lén hé ngón tay, háo hức theo dõi.
"Diệp Hi Hòa, mày!!!"
Bên phe nhà họ Mã, đám người thân tức giận trước hành động sỉ nhục thiếu gia của Diệp Hi Hòa, định xông lên nhưng bị ánh mắt của hắn quét qua, nổ tung thành bãi máu!
Tiếp theo, Diệp Hi Hòa bước tới Tô Điệp đang sợ hãi, khí thế hung tàn ngút trời!
Chương 4: Xuống dưới mà sám hối đi
"Diệp… Diệp Hi Hòa, đừng lại gần..."
Tô Điệp lùi dần, tim đập thình thịch.
Cô ta nằm mơ cũng không ngờ Diệp Hi Hòa sẽ biến thành kinh khủng và đáng sợ đến vậy, đây vẫn là hôn phu ngày xưa của cô ta sao?
"Diệp Hi Hòa, chuyện ba năm trước là Mã Như Long ép buộc em, em cũng không muốn phản bội anh, nhưng lúc đó em cũng bất đắc dĩ..."
Cô ta nức nở, cố gắng dùng chiêu thương cảm để làm tan sự căm hận của Diệp Hi Hòa.
"Thế sao? Nhưng hồi đó không phải là cô chủ động liên lạc với Mã Như Long à?" Diệp Hi Hòa chế nhạo.
"Không!! Lúc đó em thật sự bất đắc dĩ, nhưng ba năm qua, em thực sự ngày đêm nhớ anh, thân tại Tào doanh tâm tại Hán, không phút nào không hối hận việc làm ngày xưa. Diệp Hi Hòa, thật ra em vẫn còn yêu anh, tin em đi, hãy chạm lên trái tim em xem, nó luôn có anh mà..."
Nói rồi, Tô Điệp hết sức can đảm tiến lại, túm tay Diệp Hi Hòa đặt lên ngực mình!
Cô ta biết ngày xưa Diệp Hi Hòa rất thích cơ thể cô ta, hai người đã làm hết trừ bước cuối cùng, giờ cô ta muốn dùng hơi ấm quen thuộc này để cảm hóa Diệp Hi Hòa!
"Diệp Hi Hòa, hãy tha thứ cho em đi, chúng ta có thể ở bên nhau như xưa chứ? Để bù đắp cho anh, em sẽ hiến thân cho anh ngay bây giờ, để dập tắt cơn thịnh nộ của anh, anh có thể làm bất cứ điều gì với em..."
Nói rồi, Tô Điệp dùng tay kia tự mình cởi chiếc váy cưới, rồi vén lên, lập tức lộ ra thân hình trắng nõn mềm mại, đầy đặn quyến rũ!
"Chết tiệt!!!"
Lúc này, dưới sân khấu đám khách đang xem đều sững sờ!
Không ngờ Tô Điệp vì tự cứu mình, lại cởi tất cả trong ngày vui của mình, van xin ân sủng.
Tuy nhiên, phải nói cô tiểu thư nhà họ Tô quả thực đầy đặn, ngực tròn vểnh lên, da như trắng trứng gà lột, cộng thêm ánh mắt phượng quyến rũ, thật khó cưỡng lại!
"Cô thực sự muốn chuộc tội sao?" Diệp Hi Hòa nhìn Tô Điệp đã phơi bày trần trụi trước mặt, hỏi.
"Đúng! Chỉ cần dập tắt cơn giận của anh, anh có thể trừng phạt em tùy ý..."
Tô Điệp tưởng mình lay chuyển được Diệp Hi Hòa, vội tiếp tục khoe thân, định vòng tay qua cổ hắn.
"Vậy hãy xuống dưới đó sám hối với tôi của ba năm trước đi, tôi gửi cô xuống đó gặp hắn."
Nói rồi, dưới ánh mắt kinh hoàng của Tô Điệp, Diệp Hi Hòa tát cô ta thành bãi máu!
Một lần nữa, cả hội trường im phăng phắc!!!
Không ai ngờ Diệp Hi Hòa lại tàn nhẫn đến thế, dù Tô Điệp đã van xin nhượng bộ nhưng vẫn bị tát nát bét nhè!
Dù còn hận sâu, ít nhất cũng nên vui vẻ trước rồi hẵng giết chứ, thế mà không cho cơ hội nào cả...
Nhưng bọn họ đâu biết, Diệp Hi Hòa vừa mới chinh phục xong sư tôn băng sơn của mình, làm gì còn coi trọng loại phấn son tầm thường như Tô Điệp?
Tô Điệp có đẹp đẽ tuyệt trần trong mắt người thường, nhưng so với sư tôn và các sư tỷ của hắn, chỉ là con gà nhạt nhẽo, xấu xí tệ hại!
"Diệp Hi Hòa, mày thật quá đáng!!!"
Đột nhiên bên phe nhà họ Tô, một người gầm lên, trừng mắt nhìn Diệp Hi Hòa!
Chính là cha của Tô Điệp, Tô Vạn Hà!
Nếu mọi chuyện xảy ra theo lẽ thường thì sau khi cưới Tô Điệp, Diệp Hi Hòa phải gọi Tô Vạn Hà bằng cha vợ.
Tô Vạn Hà từng là bạn thâm giao, anh em kết nghĩa với cha của Diệp Hi Hòa, Diệp Thiên Hồng!
Nhưng trong biến cố ngày đó, Tô Vạn Hà không chỉ không giúp nhà họ Diệp, còn cùng các gia tộc khác bỏ đá xuống giếng với nhà họ Diệp!
Thậm chí Tô Điệp phản bội hắn lúc xưa cũng có sự xúi giục của Tô Vạn Hà!
"Tô Vạn Hà, cuối cùng tôi cũng đợi được đến lúc ông lên tiếng!"
Diệp Hi Hòa quay sang Tô Vạn Hà, lạnh lùng: "Ngày xưa, nhà họ Tô chỉ là gia tộc tầm thường bên Tân Hải, nhờ mối quan hệ bạn bè với cha tôi, nhà ông mới từ từ leo lên hàng nhì!"
"Cha mẹ tôi đối xử tốt với ông, nhưng đổi lại là tấm lòng lang sói, phụ bạc!"
Tô Vạn Hà nghe vậy, sắc mặt tái mét, lùi lại vài bước.
Đương nhiên ông ta biết mình đã phụ lòng tin của Diệp Thiên Hồng, nhưng ai chẳng vì bản thân? Lúc đó vị đại nhân kia đã ra lệnh diệt nhà họ Diệp, ai dám không đứng về phe nhà họ Mã?
Đối mặt với lợi ích khổng lồ từ sự sụp đổ của nhà họ Diệp, ai lại không tham lam?
Trong tình huống đó, ông ta có thể kiềm chế không ra tay tiêu diệt người nhà họ Diệp đã là rất tốt rồi, bán đứng tên vô dụng Diệp Hi Hòa lại càng nhân từ!
"Diệp Hi Hòa, mày cũng chỉ là con chó chết chủ, mày dám hỗn láo thế à! Mày không nên còn sống trên đời này! Mày giết con gái tao rồi, phải đền mạng cho nó!!"
Nói rồi, Tô Vạn Hà gầm lên, gọi một ông già phía sau lên.
Khí thế ông già này hơn hẳn Mã Bảo Quốc và Mã Phong Tử, chính là cao thủ của nhà Tô, Miêu Phát Tường!
"Ông Miêu, ông đánh giá được thực lực tên này chưa? Tự tin mấy phần thắng?"
Tô Vạn Hà thấp giọng hỏi ông Miêu.
Miêu Phát Tường nhìn chằm chằm Diệp Hi Hòa trên sân khấu: "Khí thế của hắn sâu kín khó lường, tôi chỉ có thể khẳng định hắn vẫn ở võ giả cấp sao! Lý do có thể tung ra chiêu thức ghê gớm, dễ dàng biến người thành bãi máu, có lẽ chỉ liên quan đến công pháp tàn bạo của hắn!"
Võ giả chia thành các cấp bậc: Võ giả thường, Tông sư, đại Tông sư, Thái đấu, đại Thái đấu, Võ tướng, đại Võ tướng, Võ vương, đại Võ vương...
Mỗi cấp lại chia ra từ 1 đến 9 sao.
Bản thân Miêu Phát Tường là võ giả 7 sao, trong giới cao thủ thành thị đã được coi là nhân vật lớn.
Còn về Diệp Hi Hòa, Miêu Phát Tường cũng từng đoán hắn có phải Tông sư không, nhưng nghĩ lại thấy không thể!
Vẫn là câu nói đó, Diệp Hi Hòa quá trẻ, ba năm trước vẫn chẳng là cái thá gì!
Làm sao một người có thể thăng lên thành Tông sư chỉ trong vỏn vẹn ba năm? Điều đó quá viển vông!
Vì vậy, cuối cùng ông ta kết luận Diệp Hi Hòa chỉ là cao thủ với công pháp độc đáo nào đó, chứ không phải cảnh giới quá cao siêu!
"Ông yên tâm, tại hạ sẽ cho hắn biết thế nào là sức mạnh!"
Nói rồi, Miêu Phát Tường bước ra, chưa kịp nói gì đã bị Diệp Hi Hòa tát thành bãi máu!
Lần nữa, mọi người choáng váng, kể cả Tô Vạn Hà cũng há hốc mồm, như nuốt phân vậy!
Miêu Phát Tường là người mạnh nhất nhà họ Tô, cao thủ võ giả 7 sao, thế mà chưa kịp ra tay đã bị Diệp Hi Hòa tát chết!
Nếu nói công pháp của Diệp Hi Hòa tàn độc, thì cũng quá đáng rồi!!
"Tô Vạn Hà, cha mẹ tôi vẫn đang ở dưới suối vàng chờ ông ăn năn sám hối, hãy quỳ xuống xin lỗi bọn họ đi!"
Nói rồi, Diệp Hi Hòa đứng trên sân khấu, vung tay một cái, lập tức biến Tô Vạn Hà và cả gia tộc họ Tô thành bãi máu thịt, như bay hơi trong không trung!
Chương 5: Chắc chắn Diệp Hi Hòa là ác ma
Toàn bộ người trong khách sạn đều nhìn Diệp Hi Hòa với ánh mắt kinh dị!
Hắn thật sự... quá đáng sợ, quá điên rồ!!!
Một kẻ vốn đã chết từ ba năm trước đột nhiên quay lại, biến thành tên sát thần ngược đạo, thần chắn sát thần, Phật mà ngăn chắc giết luôn Phật!!!
Ngay lúc đó, Diệp Hi Hòa xuất hiện bên cạnh Mã Như Long và con chó đang nằm dưới đất.
Cả Mã Như Long và con chó ói ra bọt trắng, cả hai đều bị thương tích khắp người, co giật không thôi.
"Vui chứ? Giờ mày thành thú vật thật rồi đấy!"
Diệp Hi Hòa giơ tay kéo Mã Như Long dậy, bình thản hỏi.
Sau khi xả hết năng lượng dồn nén hai mươi mấy năm, Mã Như Long dần tỉnh táo, nhìn Diệp Hi Hòa gằn giọng: "Diệp Hi Hòa, mày sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu, mày làm nhục tao như thế, nhà họ Mã sẽ không buông tha mày đâu!!!"
"Tao biết, nhưng tiếc là mày sẽ không nhìn thấy đâu!"
Diệp Hi Hòa vẫn không chút cảm xúc, chỉ đưa tay ra phía thắt lưng Mã Như Long.
"Mày… muốn làm gì?" Mã Như Long hoảng sợ hỏi.
"Gậy ông đập lưng ông, đạo lý đơn giản mà mày không hiểu à?" Nói rồi, tay hắn chậm rãi dùng sức.
"Không… Đừng!!!"
Tóc gáy Mã Như Long dựng đứng hết cả lên, định la lên van xin tha mạng!
Bỗng nhiên, bên ngoài khách sạn lại vang lên một tiếng gầm giận dữ: "Diệp Hi Hòa, mày dừng tay!!!"
Theo tiếng gọi ấy, chỉ thấy bên ngoài một nhóm người khí thế mạnh mẽ, bước vào đại sảnh!
Trong nhóm người đó, dẫn đầu là Mã Khánh, cha của Mã Như Long, phía trước ông ta còn có một người đàn ông trung niên khác.
Người đàn ông trung niên này bước đi như hổ, khí thế rất phi thường, có phần khí khái của người ở vị trí cao!
"Là gia chủ nhà họ Mã, cuối cùng gia chủ nhà Mã cũng tới rồi!!"
"Khó trách ông ấy đến trễ, hóa ra là đi mời riêng ngài Trần Đại đến!"
"Ở Tân Hải, nhà họ Trần coi như quái vật lớn, chắc chắn là vị khách quý cao cấp nhất hôm nay!"
"Vở kịch hay thực sự bắt đầu rồi đây, chỉ không biết tên Diệp Hi Hòa vô lễ kia có còn dám hỗn xược trước mặt ngài Trần Đại nữa hay không, cho dù ngày xưa ông nội Diệp Cửu Tiêu của hắn cũng phải lễ phép với gia chủ nhà họ Trần!"
Lúc này, Mã Khánh cùng nhóm người dẫn đầu bởi ngài Trần Đại đã bước vào hội trường!
Khi thấy con trai mình bị Diệp Hi Hòa tóm trong tay, Mã Khánh gầm lên: "Diệp Hi Hòa, trả con trai tao lại!"
"Được thôi!"
Diệp Hi Hòa vươn tay nhổ một đoạn xương sườn của Mã Như Long ra, ném cho Mã Khánh: "Còn muốn không?"
Mã Khánh đón lấy đoạn xương sườn đẫm máu của con trai, choáng váng, mọi người trong phòng cũng choáng váng theo...
Mã Như Long là người phản ứng đầu tiên, phát ra một tiếng thét đau đớn như xé ruột gan!
Chứng kiến cảnh tượng này, Trần Đại tiên sinh, Trần Hãn Thanh, cũng nhíu chặt mày.
"Diệp Hi Hòa, mày thật là đồ súc sinh!! Buông con trai tao ra!!"
Mã Khánh gầm lên, mắt đỏ ngầu.
"Ồ."
Diệp Hi Hòa nhổ thêm một đoạn xương sườn nữa của Mã Như Long, thấy Mã Như Long đau đến mức không còn hình dáng con người, kêu gào thảm thiết, hắn liền giơ tay rạch ngực gã, moi trái tim đang nhảy lên nhảy xuống ra.
Như vậy, ân oán của hắn và Mã Như Long đã thanh toán xong, sau khi ném cái xác đẫm máu của Mã Như Long xuống đất, để mặc gã chảy hết máu chết!
Mọi người trong khách sạn chứng kiến cảnh tượng đó đều ùa ra ngoài như thủy triều!
Cảnh tượng này thật kinh khủng, chắc chắn họ sẽ ám ảnh suốt đời. Chắc chắn trong ba năm Diệp Hi Hòa biến mất đã đi luyện võ với Diêm Vương, nếu không sao hắn có thể hung tàn đến thế!
"Diệp Hi Hòa, mày dám giết con trai tao ngay trước mặt tao! Tao sẽ không để mày chết dễ dàng!!!"
Mã Khánh thấy mọi người đi hết thì thầm nghĩ thế cũng tốt, ông ta gầm lên một tiếng, ra lệnh cho đám vệ sĩ phía sau rút súng, nhắm vào Diệp Hi Hòa!
Võ công cao cường đến đâu cũng sợ dao bầu, dù Diệp Hi Hòa có tàn nhẫn đến thế nào, với nhiều viên đạn thế này cũng đủ đưa hắn lên thiên đường!
"Bắn, báo thù cho Long Nhi!"
Mã Khánh gào lên một cách cuồng loạn!
Trong nháy mắt, bọn vệ sĩ cùng nổ súng, mưa đạn dữ dội đổ xuống Diệp Hi Hòa.
Tuy nhiên, Diệp Hi Hòa chỉ đứng yên, không hề nhúc nhích, để mặc những viên đạn bay tới trước mặt, tất cả cứ như va vào một lớp chắn, rơi lộp độp xuống đất, giống như một đống lạc rang rẻ tiền.
"Làm sao có thể như vậy??"
Bọn vệ sĩ trợn mắt ngơ ngác, cầm súng không biết phải làm gì!
"Nội công hộ thể, hay là hắn đã là Tông sư?!"
Bỗng nhiên, một ông già lưng còng đứng sau Trần Hãn Thanh lên tiếng lạnh lùng.
"Ông Cửu, ông nói cái gì vậy? Tên nhóc này mới hai mươi mấy tuổi, ba năm trước vẫn còn là tên vô gia cư, làm sao có thể trở thành Tông sư chỉ trong vòng ba năm ngắn ngủi được? Hay là hắn đã ăn đan dược thần kỳ gì đó?"
Trần Hãn Thanh lập tức phản bác.
Ông Cửu suy nghĩ một lúc, cũng đúng!
Ngay cả có thần đan thật sự, cũng không thể biến một người bình thường trở thành Võ đạo Tông sư chỉ trong vòng ba năm ngắn ngủi được!
Vậy nếu không phải Nội công hộ thể, thì làm thế nào giải thích được việc đao kiếm không thể xuyên thủng Diệp Hi Hòa lúc nãy?
Hay là, trên người hắn có bảo bối nào đó mà có thể tự động bảo vệ chủ, chống lại đạn?
Nghĩ đến đây, ông Cửu không khỏi liếm môi.
"Diệp Hi Hòa là người duy nhất còn sống của nhà họ Diệp, ngày xưa đáng ra không nên để hắn thoát chết, giờ thì thành tai họa thật rồi!"
Lúc này Mã Khánh cũng bình tĩnh lại, biết Diệp Hi Hòa không còn là kẻ tầm thường nên quay sang nói với Trần Hãn Thanh: "Ông Trần, ông đã chứng kiến tình hình rồi đấy. Nay tên dư nghiệt nhà họ Diệp này đội mồ sống dậy, giết chết con trai tôi, cũng diệt cả nhà họ Tô, ông không thể đứng nhìn mà không làm gì được!"
Trần Hãn Thanh nhăn mặt, trong lòng chửi thầm con chó Mã Khánh, còn chủ động nhắc tới chuyện ba năm trước, này chẳng phải muốn lôi kéo tất cả những người liên quan vào sao?
Tuy nhiên, ông ta đã tới đây rồi, không thể quay đầu được nữa!
"Diệp Hi Hòa, sự đời thật khó lường! Mày vốn phải chết ba năm trước, nhưng đã vươn lên như cá chép hóa rồng, hương khói nhà họ Diệp mạnh thật đấy!"
Ông ta cười khẩy với Diệp Hi Hòa.
Diệp Hi Hòa nhíu mày: "Trần Hãn Thanh, ngày xưa thằng cha nhà ông, con chó già Trần Vân Phi cũng tham gia truy sát gia tộc tôi phải không?"
"Đúng vậy! Nói ra cũng thấy hoài niệm, em gái họ của mày, Diệp Hình Vũ, là do chính tay tao giết đấy, tiếc rằng lúc đó tình huống quá hỗn loạn, sau này nghĩ lại mới thấy tao nên đưa con bé về nhà thưởng thức cho kỹ rồi hẵng giết mới phải!"
"Dù sao lúc đó em họ của mày mới vào đại học năm nhất, cũng nằm trong top 10 mỹ nữ Tân Hải, có câu nói mà, sinh viên đại học thì 'ngọt nước'..."
Chưa dứt lời, đột nhiên sát khí từ Diệp Hi Hòa bốc lên dữ dội, tay hắn tát mạnh về phía Trần Hãn Thanh!