Chương 16: Chữa khỏi cho Diệp Hình Vũ
Không phải Diệp Hi Hòa lạnh lùng vô tình!
Mà chuyện ba năm trước đã giúp hắn hiểu rõ lòng người trên thế gian, làm trái tim hắn cũng lạnh lẽo theo!
Hắn mới chỉ gặp tiểu thư Lâm Chỉ Huyên này một lần mà đối phương đã chủ động đến đây quét dọn nhà họ Diệp giúp hắn, nói không có mục đích đến quỷ cũng chẳng tin!
"Khụ… khụ khụ!"
Lâm Chỉ Huyên bị Diệp Hi Hòa bóp cổ sắp thở không nổi, tủi thân rưng rưng nước mắt, trong lòng cực kỳ ảo não và buồn bực, sao người này lại tàn nhẫn như thế chứ, mình có lòng tốt bụng mà lại lấy oán trả ơn như vậy sao?
"Diệp thiếu! Xin… xin cậu thả Lâm tiểu thư ra, cô ấy không có ác ý, chỉ là… chỉ là muốn làm chút chuyện cho cậu trong khả năng, sau đó… muốn nhờ cậu chút chuyện thôi!"
Lúc này Triệu Quy Di cũng đứng dậy, cẩn thận nói với Diệp Hi Hòa.
"Giúp gì?"
"Ông nội của Lâm tiểu thư đau ốm suốt, không còn sống được bao lâu nữa, lần trước cô ấy tìm tôi chữa trị giúp ông ấy nhưng y thuật của tôi không đủ nên bất lực. Tối hôm qua tiểu thư Lâm thấy anh chữa khỏi cho Diệp tiểu thư nên mới ôm hy vọng muốn lấy lòng cậu, để cậu giúp đỡ…"
Triệu Quy Di chỉ có thể giải thích.
Diệp Hi Hòa híp mắt, lúc này mới thả Lâm Chỉ Huyên ra, Lâm Chỉ Huyên vừa rơi xuống đất đã ho sù sụ, mặt mũi đỏ bừng, cả người chật vật.
"Em gái tôi đâu rồi?"
"Được Lâm tiểu thư sắp xếp ở trong phòng rồi." Triệu Quy Di vội vàng nói.
Diệp Hi Hòa lập tức đi vào trong.
Lúc này mắt Lâm Chỉ Huyên đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Coi như tôi tự mình đa tình vậy. Chú Tống, chúng ta đi thôi! Coi như tôi chưa từng đến cái chỗ chết tiệt này!"
"Tiểu thư…"
Tống cung phụng thấy thế vội đưa tay giữ cô ấy lại, kiên trì khuyên: "Cô không thể làm theo cảm tính như thế được, chúng ta đã làm hết mọi chuyện có thể rồi, bây giờ tính mạng của lão gia đang nằm trong tay Diệp thiếu, bây giờ cô đi rồi chỉ phí công sức."
Lâm Chỉ Huyên hậm hực nghiến răng, chỉ có thể nhẫn nhịn nén nước mắt lại, bấy giờ mới dẫn Tống cung phụng và Triệu Quy Di sải bước vào nhà.
Một căn phòng trong biệt thự.
Lúc này Diệp Hình Vũ được sắp xếp ở đây.
Có thể thấy cô ấy đã được Lâm Chỉ Huyên tắm rửa sạch sẽ, không còn bẩn thỉu nữa, khôi phục dáng vẻ trong sáng và xinh đẹp ngày xưa.
Chỉ là cô ấy vẫn rất gầy, e là chỉ hơn bốn mươi cân, đôi chân vẫn biến dạng trông rất đáng thương.
Diệp Hi Hòa ngồi bên giường, chỉ có lúc nhìn Tiểu Vũ, hắn mới để lộ sự dịu dàng của một người anh trai.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Tiểu Vũ, dường như Diệp Hình Vũ cũng cảm nhận được nên tỉnh lại, mê man nhìn hắn.
Sau đó Tiểu Vũ kêu lên, sợ hãi bật dậy khỏi giường, tay chống lên đệm, dùng sức rụt vào trong góc.
"Diệp thiếu, não bộ của cô ấy bị kích thích nên mất trí nhớ và trí lực chịu ảnh hưởng, tôi đã khám rồi nhưng không làm gì được…"
Ba người Triệu Quy Di bước vào nói.
Diệp Hi Hòa chẳng nhìn ai khác, chỉ nhẹ nhàng nắm tay Diệp Hình Vũ: "Tiểu Vũ đừng sợ, anh sẽ không để em như thế nữa đâu, bây giờ anh sẽ chữa khỏi cho em!"
Chữa khỏi?!
Lâm Chỉ Huyên nghe thế thì bĩu môi, vẻ mặt không phục.
Cô ấy biết y thuật của Diệp Hi Hòa cao siêu, tối qua cô ấy cũng đã tận mắt nhìn thấy Diệp Hi Hòa chữa khỏi chân cho Diệp Hình Vũ.
Nhưng bộ não con người đâu có giống đôi chân.
Từ trước đến nay, bộ não con người luôn là vấn đề nan giải nhất trong y học, chết não, người thực vật, người mất trí nhớ đều là chứng bệnh không thể trị được, dù là trong nước hay nước ngoài.
Dù tình hình Diệp Hình Vũ vẫn chưa đến mức đó nhưng cũng chẳng khác gì mấy, giờ đã trở nên ngốc hẳn rồi.
Diệp Hi Hòa không nói nhiều, lúc được Diệp Hình Vũ tin tưởng rồi mới kéo cô ấy lại gần, nhẹ nhàng ôm cô ấy vào lòng, sau đó giơ năm ngón tay lên, một luồng chân khí màu trắng xuất hiện giữa bàn tay!
"Ngưng tụ khí…"
Suýt nữa thì Triệu Quy Di buột miệng thốt ra, có điều nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Diệp Hi Hòa nên ông ta vội vàng ngậm miệng lại.
Sau khi những cây châm băng ngưng tụ trên đầu ngón tay Diệp Hi Hòa, hắn nhẹ nhàng đâm những cây châm băng đó lên đầu Diệp Hình Vũ.
Mới đầu Diệp Hình Vũ còn giật mình, có điều để tránh cô ấy giãy dụa, Diệp Hi Hòa đã điểm huyệt ngủ của cô, để cô tựa vào lòng mình ngủ.
Sau đó Diệp Hi Hòa tiếp tục châm vào huyệt trên đầu Diệp Hình Vũ.
"Ông Triệu, có người tay không ngưng tụ băng được sao? Những cây châm đó còn nghe lời thúc đẩy theo hắn nữa…"
Lâm Chỉ Huyên nhỏ giọng hỏi Triệu Quy Di.
"Tiểu thư Lâm, tôi đã nói Diệp thiếu lấy khí ngưng tụ thành châm và sử dụng châm mà, y thuật và võ thuật của Diệp thiếu đều tinh thông, chắc là hóa ra từ nội khí đấy. Có điều người ngoài ngành như tôi không thể nói về cách làm này được, chuyện này là thiên cơ, cô có thể hiểu đây là châm pháp hàng đầu Đại Hạ, không biết bao nhiêu lão tổ tông ngành y cũng không theo kịp."
Triệu Quy Di chua chát nói.
"Lợi hại đến vậy sao?"
Lâm Chỉ Huyên lại chấn động, ánh mắt nhìn Diệp Hi Hòa cực kỳ phức tạp.
Diệp Hi Hòa nghe hai bọn họ trò chuyện cũng lười sửa lại lời Triệu Quy Di.
Hắn đâu có dùng nội khí? Rõ ràng là chân khí mà!
Hơn nữa trong cơ thể hắn, sau khi đổi eo của rồng, máu của kỳ lân, mắt của bạch hổ cùng trái tim của một loài nào đó không biết, thực ra hắn có được bốn loại chân khí nguyên bản.
Bốn loại này lần lượt là chân khí màu trắng của bạch hổ, chân khí màu đen của kỳ lân, chân khí màu xanh của thanh long cùng một chân khí màu vàng của loài nào đó không biết tên.
Trong đó chân khí bạch hổ yếu nhất, tiếp đó là chân khí kỳ lân, chân khí của thanh long mạnh nhất, còn chân khí không biết tên kia bí ẩn nhất.
Bây giờ hắn vẫn chưa thể kiểm soát chân khí màu vàng đó được.
Chỉ duy nhất một lần khi hắn xuống núi làm một chuyện giúp Yêu Cơ, gặp nguy hiểm đến tính mạng, chân khí màu xanh cũng không chống đỡ được, đột nhiên chân khí màu vàng đó dũng mãnh lao ra cứu hắn, còn hàng phục một thứ giúp hắn.
Nhưng sau đó, chân khí màu vàng yên lặng hẳn, hắn không dùng được nữa, đến mức bây giờ hắn cảm thấy chân khí màu vàng và trái tim kỳ lạ kia cực kỳ bí ẩn.
May mà ba loại chân khí nguyên bản kia cũng đã đủ dùng, dù chân khí bạch hổ yếu nhất cũng đã đủ để hắn trở nên vô địch!
"Ưm…"
Lúc Diệp Hi Hòa còn đang suy nghĩ miên man, đột nhiên Diệp Hình Vũ trong lòng hắn khẽ rên lên.
Sau đó cô ấy yếu ớt mở mắt, mê man nhìn Diệp Hi Hòa.
Đôi mắt cô ấy không còn bất lực và không có tiêu điểm nữa mà đã có thể tập trung, ánh mắt cũng tỉnh táo hơn nhiều!
"Tiểu Vũ, là anh, Diệp Hi Hòa đây, em còn nhớ anh không?"
Lúc này Diệp Hi Hòa hơi căng thẳng, nhìn Diệp Hình Vũ hỏi.
"Diệp Hi Hòa? Anh trai?"
Diệp Hình Vũ mù mờ hỏi.
Diệp Hi Hòa gật đầu cười: "Đúng rồi! Tiểu Vũ, ba năm qua em vất vả rồi, bây giờ anh trai đã về, không để cho em phải tủi thân oan ức nữa, anh muốn trở thành ngọn núi chống đỡ cho em, chống đỡ nhà họ Diệp chúng ta!"
Diệp Hình Vũ mê man một lúc, xác nhận đây không phải là ảo giác của mình, không phải mình đang nằm mơ mới nước mắt lưng tròng, vùi đầu vào lòng Diệp Hi Hòa khóc lớn.
Cô ấy ôm chặt cổ Diệp Hi Hòa, đau đớn gọi: "Anh ơi!!"
Cảnh tượng này khiến Lâm Chỉ Huyên, Tống cung phụng và Triệu Quy Di biến sắc!
Triệu Quy Di còn quỳ xuống trước mặt Diệp Hi Hòa, nước mắt đầy mặt nói: "Đại năng!!!"
Chương 17: Làm bất cứ chuyện gì anh muốn
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, biết kỹ năng châm cứu của Diệp Hi Hòa cũng không phải dạng tầm thường, nhưng khi nhìn thấy Diệp Hi Hòa thật sự chữa khỏi bệnh cho một kẻ ngốc nghếch suốt ba năm như Diệp Hình Vũ, thì vẫn khiến người ta khiếp sợ!
Nhất là Lâm Chỉ Huyên, cô ấy có cảm giác như bị vả vào mặt, quả nhiên không thể dùng lẽ thường để đánh giá thiếu gia nhà họ Diệp của ngày xưa!
Nhưng sau khi được thấy y thuật đáng kinh ngạc của Diệp Hi Hòa một lần nữa, vậy có lẽ ông nội của cô ấy sẽ được cứu rồi…
Ba người im lặng nhìn chăm chú, Diệp Hình Vũ ôm lấy Diệp Hi Hòa khóc lóc một lúc lâu.
Nói tóm lại, sau khi Diệp Hình Vũ nghe Diệp Hi Hòa kể lại những chuyện đã xảy ra với nhà họ Diệp ba năm trước và những gì xảy ra sau đó, đã khiến cô ấy lại càng khóc lóc thảm thương hơn!
Cô ấy dần dần ngủ thiếp đi, bây giờ không chỉ cơ thể của cô ấy vẫn còn yếu ớt mà tinh thần cũng rất suy yếu, dù sao cô ấy vừa mới được Diệp Hi Hòa chữa khỏi bệnh, không thể chịu thêm đả kích lớn nào nữa. Sở dĩ Diệp Hi Hòa nói cho cô ấy biết sự thật này là vì bây giờ anh cũng không có cách nào khác.
Sau khi đặt Tiểu Vũ xuống, Diệp Hi Hòa nhẹ nhàng đứng dậy.
"Diệp… Diệp Hi Hòa!"
Lâm Chỉ Huyên hít một hơi thật sâu.
"Sao vậy?"
Vẻ mặt của Diệp Hi Hòa không chút biểu cảm.
"Anh… Y thuật của anh giỏi như vậy, có thể giúp chuyện chú Tống đã nói với anh lúc nãy được không? Tôi xin anh hãy cứu ông nội của tôi!"
Lâm Chỉ Huyên nghiêm túc nói với Diệp Hi Hòa.
Diệp Hi Hòa không nói gì.
"Hừm."
Lâm Chỉ Huyên hít sâu lần nữa, lấy can đảm nói: "Chỉ cần anh có thể cứu được ông nội, muốn tôi làm bất cứ chuyện gì cũng được! Tôi có thể báo đáp anh vô điều kiện!"
Diệp Hi Hòa nghe vậy thì liếc nhìn Lâm Chỉ Huyên đầy mỉa mai.
Do ánh sáng tối hôm qua quá kém nên chỉ thấy loáng thoáng người phụ nữ này cũng khá đẹp, nhưng bây giờ nhìn kỹ lại mới phát hiện cô ấy thật sự rất đẹp!
Tuy vẻ ngoài của cô ấy không đẹp bằng sư phụ và các vị sư tỷ nghiêng nước nghiêng thành nhưng cũng không thua kém quá nhiều, khuôn mặt của cô ấy như một tác phẩm điêu khắc hài lòng nhất của mẹ thiên nhiên. Đôi mắt cô ấy đẹp như một hồ nước thu lấp lánh những viên đá quý ẩn chứa sức sống mãnh liệt bên trong, chiếc mũi xinh xắn cùng với miệng anh đào nhỏ nhắn, hai vành tai trắng nõn, mọi thứ đều vô cùng hoàn mỹ.
Mà dáng người của cô ấy cũng rất duyên dáng uyển chuyển, bộ ngực căng mọng như hai ngọn núi nhỏ, vòng eo thon thả như dương liễu, đôi chân thon dài hồng hào, dáng người tỷ lệ vàng, thậm chí còn có làn da trắng sáng như băng tuyết, mịn màng và thanh tú như một viên ngọc.
Nếu để dùng một câu nói để mô tả thì chính là, có thể đè bẹp Tô Điệp!
Nếu phải so cô ấy với sư phụ và chín người sư tỷ, thì khiếm khuyết của cô ấy là không có khí chất khói lửa nhân gian!
"Anh… anh đang nhìn gì vậy?"
Lâm Chỉ Huyên thấy Diệp Hi Hòa nhìn mình chằm chằm như vậy, trong lòng không khỏi lo lắng bối rối.
Đại thiếu gia nhà họ Diệp này, thủ đoạn độc ác, hành động thô bạo, chẳng lẽ anh ta còn là một tên biến thái?
Nếu đúng như vậy thì… mình nên làm gì đây?
Chẳng lẽ phải báo đáp chuyện anh ta cứu ông nội bằng cơ thể trong trắng của mình sao?
"Sợ gì chứ, bộ tôi ăn thịt cô được hay sao? Tự cô đã nói rồi, nếu tôi chịu ra tay cứu giúp thì cô có thể làm bất cứ chuyện vì tôi mà!" Diệp Hi Hòa mỉa mai.
"Chuyện đó… chuyện đó không bao gồm chuyện kia!"
Sắc mặt Lâm Chỉ Huyên đỏ lên: "Diệp Hi Hòa, tôi không phải là người như vậy, anh cứu ông nội của tôi, tôi rất biết ơn anh, tôi cũng sẽ cố gắng hết khả năng để đáp ứng yêu cầu của anh, nhưng anh không thể có ý nghĩ xấu xa như vậy với tôi, tôi… Dù sao tôi cũng là một cô gái trong trắng, không thể tùy tiện như vậy được!"
Vừa nói xong lời này, cô ấy chỉ muốn tìm một cái hố để chui xuống, mà Tống cung phụng và Triệu Quy Di đứng phía sau cũng vô cùng xấu hổ.
"Cô suy nghĩ nhiều rồi, cho dù Diệp Hi Hòa tôi có cần phụ nữ cũng không cần kiểu người như cô, nếu muốn tôi cứu ông nội cô thì tôi chỉ có một yêu cầu!"
Diệp Hi Hòa khinh thường liếc nhìn cô ấy một cái.
Lâm Chỉ Huyên nghe vậy khẽ giật mình, mình suy nghĩ nhiều rồi sao?
Vậy vừa rồi anh ta nhìn mình chằm chằm mình bằng ánh mắt nóng bỏng như vậy là sao chứ?
Nhưng mà, Diệp Hi Hòa lại khiến cho cô ấy rất tức giận, gì mà cho dù có cần phụ nữ, cũng không cần kiểu người như mình, mình thì sao chứ?
Cô ấy cũng nằm trong top 10 người đẹp của Tân Hải, tiếng tăm lừng lẫy, cũng là ba người đứng đầu đó chứ bộ?
Vậy mà chẳng thèm ngó ngàng đến…
"Yêu cầu gì?"
"Ông nội cô là gia chủ nhà họ Lâm, Lâm Trường Dần đúng không?"
Diệp Hi Hòa bình tĩnh nói: "Đêm mà nhà họ Diệp tôi bị sát hại, tôi biết nhà họ Lâm cô không tham gia vào, nhưng với thân phận và địa vị của ông ấy, chắc chắn ông ấy cũng biết được một ít tình hình đằng sau chuyện năm đó. Sau khi tôi cứu ông ấy, ông ấy nhất định phải nói tất cả những chuyện đã biết với tôi!"
"Chỉ vậy thôi sao?"
"Nếu không thì sao?"
"Không, không có gì."
Lâm Chỉ Huyên thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà sau khi thở phào một hơi, dường như cô ấy vẫn có một cảm giác kỳ lạ, thì ra từ đầu đến cuối, vị thiếu gia nhà họ Diệp này thực sự không hề rung động với cô ấy…
Điều này thực sự khiến cô ấy có hơi thất vọng.
"Được, tôi đồng ý với anh, chỉ cần anh cứu được ông nội tôi, tôi đảm bảo ông ấy sẽ nói toàn bộ sự thật với anh!"
"Vậy đi thôi!"
Diệp Hi Hòa không nói nhiều nữa, trước khi rời đi hắn chỉ vào Tiểu Vũ đang nằm trên giường, nói với Tống cung phụng: "Ông ở lại đây, đảm bảo con bé không gặp chuyện gì sơ xuất. Nếu như có tình huống gì bất thường, lập tức liên lạc với tiểu thư nhà ông, tôi sẽ biết ngay!"
Tống cung phụng mở miệng nhưng cuối cùng vẫn chỉ đành nói: "Vâng!"
Diệp Hi Hòa nói xong lập tức đi ra ngoài với Lâm Chỉ Huyên và Triệu Quy Di.
Vừa ra khỏi biệt thự, chuẩn bị lên xe thì bọn họ chợt thấy một đám người từ bên ngoài đi đến, khí thế hung hăng mà bước xuống xe.
Trong đám người, cầm đầu là một tên đàn ông đầu trọc, trên đầu gã còn có một vết sẹo nổi bật, cả người tỏa ra sát khí đáng sợ, thoạt nhìn có vẻ như là một kẻ hung ác đã giết rất nhiều người!
"Diệp Hi Hòa?"
Gã đàn ông đầu trọc vừa xuống xe đã thấy Diệp Hi Hòa đi ra ngoài, lạnh lùng quát lên một câu.
Diệp Hi Hòa nhíu mày.
Lúc này, Lâm Chỉ Huyên và Triệu Quy Di đã nhìn thấy đoàn người và những chiếc xe chuyên dụng này, sắc mặt đột nhiên thay đổi!
"Người… Người của Diêm Vương Điện?"
Trong bốn thế lực ngầm ở Tân Hải, Khô Lâu Đường đứng thứ nhất, Diêm Vương Điện đứng thứ hai, Dạ Xoa Môn đứng thứ ba, yếu nhất là Huyết Thủ Bang, tối hôm qua đã bị Diệp Hi Hòa xử lý rồi.
"Diệp Hi Hòa, anh đi theo chúng tôi! Đại vương của chúng tôi muốn gặp anh!"
"Đại vương của các người là ai?"
"Ở Tân Hải còn có mấy người dám tự xưng là Đại vương hả?"
Người đàn ông cười một tiếng: "Tất nhiên là đại ca của chúng tôi, Diêm La Vương, La Diêm Thiên!"
Diệp Hi Hòa không có ấn tượng sâu sắc gì với người tên La Diêm Thiên này.
Hắn không biết đối phương có tham gia vào vụ thảm sát nhà họ Diệp hay không, cũng không biết vì sao đối phương lại tìm đến cửa.
"Đại vương của các người muốn gặp tôi thì nói anh ta đến đây quỳ xuống, các người đến đây làm gì?" Diệp Hi Hòa thản nhiên nói.
Choang!!!
Lời vừa nói ra, không chỉ khiến cho gã đầu trọc và cấp dưới của anh ta sửng sốt mà ngay cả Lâm Chỉ Huyên và Triệu Quy Di cũng nhìn hắn chằm chằm như gặp quỷ.
Có lầm không vậy, đó là La Diêm Thiên, là kẻ giết người không chớp mắt, hung ác nhất trong bốn thế lực ngầm của Tân Hải, không chỉ có thực lực mạnh mẽ mà nghe nói anh ta còn có lai lịch rất đáng sợ…
Tại sao trong mắt của Diệp Hi Hòa đối phương lại có vẻ mờ nhạt và không đáng nhắc đến như vậy chứ?
"Đồ khốn, không phải tao đã cho mày chút thể diện rồi à? Sao mày dám vô lễ với Đại vương bọn tao như vậy, con mẹ nó mày…"
Anh ta còn chưa nói xong thì đã bị Diệp Hi Hòa đập một phát máu thịt lẫn lộn.
Chương 18: Tai họa ngay trước mắt
Cộp cộp cộp!
Thấy Diệp Hi Hòa chỉ một tay đã đập chết gã đàn ông đầu trọc, đám người mà anh ta dẫn theo không khỏi sợ hãi lùi lại.
Có lầm không vậy, ở Tân Hải này mà vẫn có người dám giết chết người của Diêm Vương Điện chỉ vì bất đồng quan điểm ư?
"Tôi lặp lại một lần nữa, La Diêm Thiên muốn gặp tôi thì bảo anh ta đến đây quỳ xuống, cút!"
Diệp Hi Hòa lạnh lùng hét lên một câu.
Thế là nhóm người đi cùng gã đàn ông đầu trọc kia không dám nói gì, nhanh chóng quay về xe của mình, ủ rũ rời đi!
Ánh mắt Lâm Chỉ Huyên càng thêm phức tạp, cô ấy biết lần này Diệp Hi Hòa đã gây ra phiền phức lớn, La Diêm Thiên tuyệt đối sẽ không bỏ qua, tất nhiên sẽ làm to chuyện!
"Diệp Hi Hòa, anh thật sự không sợ trời không sợ đất vậy à?"
Cô ấy nhìn chằm chằm vào Diệp Hi Hòa, hỏi.
"Sợ ai? La Diêm Thiên? Anh ta là cái thá gì chứ?"
Diệp Hi Hòa đi thẳng về phía xe của Lâm Chỉ Huyên.
Lâm Chỉ Huyên giậm chân, chỉ có thể đi theo sau, ngồi vào ghế lái: "Tôi biết bây giờ anh đã có thực lực nhất định, muốn báo thù cho nhà họ Diệp nhưng anh cứ liều lĩnh bất chấp hậu quả như vậy sao?"
"Tôi biết tất cả những chuyện anh đã làm tối hôm qua, anh làm vậy cũng lỗ mãng quá rồi, tự đặt mình vào vị trí đối lập với toàn bộ Tân Hải, không phải là anh không biết, người hại nhà họ Diệp năm đó tuyệt đối không phải chỉ có một thế lực, một gia tộc…"
"Lái xe."
Diệp Hi Hòa cau mày, hắn không thích người khác cằn nhằn về chuyện của mình, càng không thích người khác xen vào.
"Anh!"
Lâm Chỉ Huyên tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, đành phải giẫm mạnh chân ga lái xe rời đi.
Đối xử tốt với hắn nhiều lần như vậy mà tên lòng lang dạ sói Diệp Hi Hòa không cần, thật là tức chết cô ấy mà, cô ấy có ý tốt mới nhắc nhở anh ta thôi!
Mọi người đều biết, ba năm trước một nhóm gia tộc và thế lực đã hợp sức lại với nhau sát hại nhà họ Diệp, muốn tiêu diệt bọn họ.
Sau đó những gia tộc và các thế lực này đã phân chia sản nghiệp của nhà họ Diệp để lại mà làm giàu và củng cố địa vị của chính mình.
Tối hôm qua Diệp Hi Hòa đã ra tay tiêu diệt nhà họ Trần, đây là một chuyện nguy hiểm đối với những người đã ăn xương hút tủy của nhà họ Diệp năm xưa!
Huống hồ hắn còn điên cuồng đến mức trực tiếp tuyên chiến với tất cả thủ phạm của ba năm trước đây!
Mặc dù gõ núi có thể uy hiếp hổ nhưng nếu khiến hổ dữ gầm lên thì cũng phải cân nhắc xem bản thân có thể đối phó được hay không.
Tình hình trước mắt này, người khác chưa tìm đến hắn là vì bọn họ chưa kịp hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, nên mới tạm thời không hành động thiếu suy nghĩ.
Nhưng sự bình yên trước cơn bão như thế này sẽ không kéo dài lâu đâu, cuối cùng những người kia cũng sẽ tìm đến diệt trừ anh, loại bỏ tai họa này.
Lâm Chỉ Huyên không quan tâm chuyện này, cũng không dám quan tâm, cô ấy chỉ hy vọng Diệp Hi Hòa có thể chữa khỏi bệnh cho ông nội thì đã biết ơn lắm rồi.
Cả đường lái xe ngột ngạt buồn chán, rất nhanh Lâm Chỉ Huyên đã đến biệt thự nhà họ Lâm.
Xét về quy mô, bối cảnh của nhà họ Lâm chỉ có hơn chứ không kém nhà họ Diệp ba năm trước đây, dù sao cả hai đều là gia đình hào môn, nhưng vẫn có sự khác biệt.
"Chỉ Huyên, sao bây giờ con mới về, ông nội con đã nguy kịch lắm rồi, tối qua sau khi ông Triệu đến thăm, tình hình của ông ấy cũng không ổn định nữa, ngược lại còn chuyển biến xấu đi, nôn ra rất nhiều máu đen… À? Đây là…?"
Một người đàn ông trung niên đi ra, bỗng nhiên nhìn về phía Diệp Hi Hòa, nghi ngờ hỏi Lâm Chỉ Huyên.
"Bác cả, đây là Diệp Hi Hòa, là cháu đặc biệt mời đến chữa trị cho ông nội…"
Lâm Chỉ Huyên giải thích.
"Diệp Hi Hòa?"
Lâm Văn Hải vừa nghe vậy ngây ngẩn cả người.
Chuyện tối qua đã lan truyền khắp nơi khiến người nghe đều hoảng sợ rợn tóc gáy, ông ấy là đại tiên sinh nhà họ Lâm, sao có thể chưa nghe nói qua chuyện này được chứ?
Vị thiếu gia nhà họ Diệp này vừa về đã biến thành người khác, tiêu diệt nhà họ Tô, nhà họ Mã, Huyết Thủ Bang, thậm chí còn tiêu diệt cả nhà họ Trần.
Cuối cùng, hắn còn viết một bức thư máu tuyên bố bản thân mình sẽ trực tiếp tuyên chiến với tất cả những kẻ đã từng hãm hại nhà họ Diệp ở Tân Hải, đồng thời ấn định thời hạn ba ngày, để những gia tộc và thế lực đó đều phải đến quỳ xuống sám hối trước nghĩa trang nhà họ Diệp.
Người này là một tai họa, ba ngày sau chắc chắn sẽ phải chết, vậy mà bây giờ cháu gái lớn của ông ấy còn dám dẫn người này về nhà họ Lâm, đây khác nào rước họa về nhà chứ?
"Chỉ Huyên, cháu nói đùa gì vậy? Tối hôm qua bác nói cháu mời ông Triệu về nhà, cháu lại đi cả đêm không về thì ra là dây dưa với người này? Cháu có biết cậu ta rất nguy hiểm hay không?" Lâm Văn Hải tức giận nói.
"Bác cả, cháu biết, nhưng mạng của ông nội bây giờ chỉ hắn mới có thể cứu được…"
Lâm Chỉ Huyên cắn chặt môi nói.
"Nói bậy! Cậu ta chỉ là một tên sát nhân điên cuồng, không biết trời cao đất dày, cậu ta có thể cứu được mạng sống của ai chứ? Đừng khiến cho gia tộc…"
Ông ấy còn chưa nói xong thì Diệp Hi Hòa đã đưa tay tóm lấy Lâm Văn Hải nhấc lên không trung.
Anh nắm Lâm Văn Hải trong tay như nắm một con chó vừa đi đại tiện trên mặt đất: "Chú ý lời nói của ông, nếu không miệng và cả cái đầu của ông sẽ không bao giờ nói được thêm một lần nào nữa đâu."
"To gan!"
Trong chốc lát, một đám người cung kính chạy ra từ trong nhà họ Lâm, trong đó còn có mấy tên cao thủ, bọn họ lập tức hét lớn với Diệp Hi Hòa: "Ngông cuồng! Mau thả đại tiên sinh ra!"
Lâm Chỉ Huyên thấy bầu không khí vô cùng căng thẳng, vội vàng đi lên ngăn cản đám người trong nhà, sau đó nói với Diệp Hi Hòa: "Diệp Hi Hòa, rất xin lỗi anh, xin hãy thả bác cả của tôi ra."
"Ông ấy chỉ là hơi thẳng thắn, thực ra ông ấy cũng không có ác ý gì với anh, nhà họ Lâm chúng tôi cũng chưa bao giờ có ý xấu với nhà họ Diệp của anh, điều này hẳn anh là người biết rõ nhất."
"Họa từ miệng mà ra, về sau nói bác cả của cô quản cho tốt cái miệng của mình, nếu không tôi cũng không ngại mà xé nát nó ra đâu."
Diệp Hi Hòa ném Lâm Văn Hải xuống đất, lạnh lùng nói.
Sau khi Lâm Văn Hải ngã xuống đất, vốn dĩ ông ấy còn muốn nói mấy lời độc ác nữa nhưng cảm nhận được sát ý đáng sợ trên người Diệp Hi Hòa, nên đành dừng lại không nói nữa.
Xem ra lời đồn đó là sự thật, vị thiếu gia nhà họ Diệp này quả thực khác xa trước kia, giết chết Tông sư như đang chơi đùa, huống hồ gì là bản thân ông ấy…
"Bác cả, bác tin cháu, cháu thực sự tìm hắn đến để chữa bệnh cho ông nội, mặc dù hắn ngông cuồng thật nhưng y thuật rất giỏi, ông Triệu có thể làm chứng…"
Lâm Chỉ Huyên vội vàng thuyết phục bác cả của mình.
"Ngài Lâm, chuyện này là thật, y thuật của cậu Diệp, tôi còn tự thừa nhận bản thân không bằng cậu ấy, một chút hy vọng sống sót cuối cùng của ông cụ Lâm đều nằm hết trên người cậu ấy."
Triệu Quy Di vội vàng đi lên, nói.
"Mấy người… Haizzz!"
Lâm Văn Hải thấy hai người đều đã nói như vậy, cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể thở dài một hơi: "Được, vậy để cậu ta đi vào đi, dù sao nhà họ Lâm chúng ta nếu là phúc thì không phải họa, nếu là họa thì không thể tránh khỏi, ông cụ nhà chúng ta xảy ra chuyện bất trắc thì vận xui của nhà họ Lâm cũng sẽ đến, chúng ta không sợ có nhiều thêm một tai họa."
Tâm trạng ông ấy rất phức tạp, ông ấy tự mình dẫn đường cho Diệp Hi Hòa và ba người còn lại đi vào biệt thự nhà họ Lâm.
Bên trong có chín hành lang dài quanh co với nhiều gian phòng khiến cho nơi đây càng giống một biệt phủ cổ đại.
Đúng lúc này, bỗng nhiên bên cạnh ao cá phía trước xuất hiện một người đàn ông đang nhàn nhã đứng cho cá trong ao ăn.
Lúc Lâm Chỉ Huyên thấy người đàn ông này, sắc mặt cô ấy đang hồng hào lập tức trắng bệch, vô thức dừng lại hỏi: "Bác cả, tại sao anh ta lại ở đây?"
Chương 19: Gây ra họa lớn
"Chỉ Huyên, bác đang định nói với cháu, sáng sớm Vương thiếu đã tới, nói là muốn gặp cháu, lát cháu nói chuyện cũng phải lễ độ một chút, dù sao nhà họ Lâm chúng ta cũng không mạo phạm nổi người ta...."
Lâm Văn Hải cay đắng nói.
"Cháu và anh ta thì có gì để nói? Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, cháu không gặp anh ta được không? Diệp Hi Hòa, chúng ta đi đường vòng!"
Lâm Chỉ Huyên thở phì phò kéo lấy tay Diệp Hi Hòa, muốn đi đường vòng.
Diệp Hi Hòa nhíu mày: "Cô cảm thấy thời gian của tôi không có giá trị sao?"
"Ý, ý anh là gì?"
Lâm Chỉ Huyên sửng sốt một lát.
"Tôi đến chỗ này của cô là để trả ơn cô ngày hôm qua đã cứu Tiểu Vũ, ngoài ra cô cũng đồng ý với tôi vụ kia. Nếu không, cô cho rằng nhà họ Lâm có thể mời được tôi à?"
Diệp Hi Hòa lạnh lùng nói: "Nếu không muốn gặp người kia, thì cứ bảo anh ta biến đi. Nhẫn nhịn và tránh né không có trong từ điển của Diệp Hi Hòa tôi!"
Lâm Chỉ Huyên há hốc miệng, mắt trợn tròn!
Lâm Văn Hải nghe vậy, cũng tức giận: "Cậu cũng mạnh miệng thật đấy! Cậu biết anh ta là ai không? Tôi biết cậu rất đề cao bản thân, nhưng cho dù năm đó nhà họ Diệp vẫn còn, cậu cũng không có tư cách nhấc giày cho anh ta, anh ta là con trai duy nhất của nhà họ Vương đấy!!"
"Bốp!!" Diệp Hi Hòa tát một cái, Lâm Văn Hải ngã xuống ao làm mồi cho cá. Người này nghe không hiểu tiếng người, thực sự cho là mình sẽ nhân từ nương tay sao?
Triệu Quy Di ở đằng sau thấy vậy, không ngại mình tuổi đã cao, vội vàng nhảy xuống ao kéo Lâm Văn Hải lên...
"Diệp Hi Hòa, anh!!"
Lâm Chỉ Huyên giận dữ dậm chân, trừng mắt nhìn Diệp Hi Hòa.
Lúc này, vị Vương thiếu ở đằng trước cũng nghe thấy tiếng Lâm Văn Hải rơi xuống nước, mỉm cười đi tới.
"Chỉ Huyên, em về rồi à? Rõ thật là, anh gọi điện thoại cho em, em không nhận, nhắn tin cũng không thấy trả lời..."
"Vương Long, tôi cần gì phải trả lời anh? Vốn chúng ta cũng không quen, anh cũng đừng mơ mộng hão huyền tôi sẽ gả cho anh nữa, điều đó là không có khả năng!" Lâm Chỉ Huyên tức giận nói.
"Úi chà, còn muốn ngoan cố chống lại? Không sao cả, anh chỉ thích người bướng bỉnh giống như em!"
Vương Long nhìn Lâm Chỉ Huyên từ trên xuống dưới, càng nhìn càng cảm thấy hài lòng, so với những ngôi sao nhỏ mà anh ta từng chơi thì cô ấy tốt hơn gấp nhiều lần!
"Lâm Chỉ Huyên, em không phải không biết tên của anh ở Tân Hải có ý nghĩa như thế nào, anh nói anh nhìn trúng em, ở Tân Hải còn có ai thèm em nữa? Ngoan ngoãn theo anh đi, trừ làm người phụ nữ của anh ra, em không còn lựa chọn nào khác đâu, à, đúng rồi, tên quỷ đoản mệnh này là ai đây?"
Lúc này anh ta mới đưa mắt nhìn về phía Diệp Hi Hòa, nhíu mày hỏi.
"Đây là khách do tôi mời! Vương Long, xin hãy tôn trọng một chút, hắn không liên quan đến chuyện giữa anh và tôi! Hôm nay tôi có chuyện quan trọng nên mới mời hắn đến nhà họ Lâm!" Lâm Chỉ Huyên lạnh lùng nói.
Cô ấy cũng là người có tính cách trượng nghĩa, sẽ không kéo Diệp Hi Hòa vào rắc rối, cũng không muốn gây phiền toái không cần thiết cho Diệp Hi Hòa!
"Khách?"
Vương Long nhìn Diệp Hi Hòa, vẻ mặt viết đầy không tin!
Ở trong mắt anh ta, Lâm Chỉ Huyên chưa từng có quan hệ tình cảm với ai!
Trước mắt, lại không biết tên chó này chui từ đâu ra, còn tay nắm tay, làm sao có thể không có mờ ám?
"Thằng nhóc, tôi phải khen là cậu rất dũng cảm đấy!"
Anh ta trơ tráo cười với Diệp Hi Hòa, nói: "Ở Tân Hải, không một ai dám đắc tội Vương Long tôi hết! Cướp phụ nữ với tôi thì càng không! Đừng nói là phụ nữ, dù là bồn cầu tôi đã từng sử dụng, người khác muốn liếm cũng là tội nặng! Vậy nên, ai đã cho cậu dũng khí dám đến gần người phụ nữ của tôi hả? Cậu thật sự không biết chữ ‘chết’ viết thế nào à?"
Anh ta vừa dứt lời, Diệp Hi Hòa đã phất tay một cái, biến anh ta thành một vũng máu.
Sau đó không kiên nhẫn nhìn Lâm Chỉ Huyên nói: "Rốt cuộc có đi hay không? Bây giờ không còn ai ầm ĩ nữa rồi!"
Lâm Chỉ Huyên sửng sốt, miệng há hốc thành hình chữ "O"!
Cách đó không xa, Lâm Vân Hải vất vả lắm mới được Triệu Quy Di cứu khỏi ao, cũng nhìn thấy cảnh tượng này, thiếu chút nữa ngất xỉu.
Xong rồi! ! !
Tên tai tinh Diệp Hi Hòa này thực sự gây ra họa lớn rồi!!!
Dù biết cháu gái lớn dẫn cậu ta về là một tai họa, nhưng không ngờ ngay cả con trai của vị kia mà hắn cũng dám giết....
Ông ấy trợn trắng mắt, cảm thấy không bằng mình chết chìm luôn cho rồi....
"Diệp Hi Hòa, sao anh lại kích động như vậy? Anh có biết anh ta là ai không?"
Sau khi Lâm Chỉ Huyên kịp phản ứng, cũng rơi vào trạng thái hoảng sợ, hoang mang lo sợ nói.
"Không muốn cứu ông nội nữa à?"
Diệp Hi Hòa xoay người rời đi.
"Hả? Đừng!!"
Lâm Chỉ Huyên vội vàng đưa tay kéo hắn lại, khóc không ra nước mắt nói: "Dĩ nhiên là phải cứu ông nội rồi, được rồi, tôi không dài dòng nữa, chỉ là..."
"Đừng có tự mình đa tình, tôi đánh chết tên này căn bản không liên quan gì tới cô cả."
Diệp Hi Hòa hờ hững nói: "Cô có không có tư cách để tôi giết người vì cô. Chẳng qua anh ta làm tôi cảm thấy phiền, chỉ vậy thôi. Tôi giết người không cần lý do. Nếu người đứng sau anh ta không vui thì cứ thoải mái đến tìm tôi, tôi sẽ chỉnh gia đình anh ta vào khuôn khổ!"
Nghe xem, đây là tiếng người sao!!!
Lâm Chỉ Huyên choáng váng, cũng gần như muốn ngất đi, nhưng cô ấy sợ Diệp Hi Hòa mất kiên nhẫn rời đi, chỉ có thể dằn lo lắng xuống, tiếp tục dẫn hắn đến gặp ông nội.
Đúng lúc này, phía xa đột nhiên có mấy người nhảy ra chặn đường, chính là người của Vương Long!
Mấy người trừng mắt nhìn Diệp Hi Hòa nói: "To gan! Dám đứng cạnh người phụ nữ mà thiếu gia nhà bọn tao thích! Nhân tiện, mày có nhìn thấy thiếu gia của bọn tao đâu không? Dám làm thiếu gia không vui, bọn tao sẽ băm vằm mày ra từng mảnh...."
Lời còn chưa dứt, Lâm Chỉ Huyên đã nghiêng người, nhanh chóng bịt mắt lại.
Ầm!
Đúng như cô ấy dự đoán, khi cô ấy quay người lại, đã thấy thế giới yên tĩnh, mấy người kia cũng biến mất ở trong không khí.
Lúc này cô ấy thật sự không hiểu được Diệp Hi Hòa, rốt cuộc hắn có thực lực gì mà lại tự tin như vậy? Còn có thể giết người không chớp mắt...
Chẳng mấy chốc, Lâm Chỉ Huyên đã đưa Diệp Hi Hòa đến phòng ngủ của ông cụ với lòng nặng trĩu.
Lúc này, bên ngoài có rất nhiều người nhà họ Lâm đang khóc lóc, mấy trưởng bối cũng đang thảo luận về hậu sự cho Lâm Trường Dần.
"Chỉ Huyên, cháu về rồi, tối hôm qua cháu chạy đi đâu? Ông nội cháu sắp không xong rồi! Mới nãy còn nôn ra mấy ngụm máu đen, hoàn toàn bất tỉnh, chỉ có thở ra, không có hít vào..."
Một ông lão nói với Lâm Chỉ Huyên.
"Ông Tam, cháu biết ông nội gặp nguy hiểm, cho nên cháu mới đặc biệt mời một người tới cứu ông, chính là hắn..."
Lâm Chỉ Huyên chỉ Diệp Hi Hòa ở phía sau lưng, cuối cùng cũng không dám nói tên Diệp Hi Hòa ra, cô ấy sợ sẽ giống như vừa rồi, còn chưa cứu được ông nội, đã dọa nhóm người trong nhà sợ hãi!
"Cậu ta? Cậu ta là ai? Chỉ Huyên, cháu đang đùa đấy à? Ông Triệu cũng tìm đủ mọi cách rồi, cháu lại tìm đến một người như vậy, cháu muốn liều một phen à?"
Tất cả người nhà họ Lâm đều ngạc nhiên nhìn Lâm Chỉ Huyên.
Đúng lúc này, phía sau đột nhiên vang lên một thanh âm tức giận: "Thằng nhãi, cậu đã gây ra họa lớn rồi! Đừng hòng chạy!!"
Chương 20: Ba năm trước, là ai đã diệt nhà họ Diệp?
Bịch bịch bịch!
Giọng nói vừa lạnh lùng vừa cấp bách truyền đến, tất cả người nhà họ Lâm đều quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Văn Hải, cả người ướt đẫm nước, đang được Triệu Quy Di đỡ qua.
Mọi người lại ngơ ngác nhìn Diệp Hi Hòa, không hiểu họa lớn trong miệng Lâm Văn Hải nói là gì.
"Thằng nhóc nhà họ Diệp, để tôi nói, cậu thì có gì tốt, ỷ mình tài nghệ hơn người, nên ai cậu cũng dám giết? Vị Vương đó...."
Chưa kịp nói xong, Diệp Hi Hòa đã phất tay một cái, khiến Lâm Văn Hải xoay người bay lên, máu tươi phun ra, sau đó bị treo trên cây cao tám mét, không biết còn sống hay đã chết.
Cả nhà họ Lâm đều im bặt!
Có điều, cũng có người kịp phản ứng, thằng nhóc nhà họ Diệp mà Lâm Văn Hải nhắc tới, chẳng lẽ chính là kẻ ra tay cuồng bạo, đại sát tứ phương tối hôm qua, thiếu gia nhà họ Diệp hung danh hiển hách, Diệp Hi Hòa?!
"Chỉ Huyên, cậu ta là Diệp Hi Hòa? Cháu dẫn cậu ta về nhà làm gì!!"
"Cháu liều lĩnh quá rồi đấy, hiện tại cậu ta là một nhân vật nguy hiểm, là kẻ thù chung của Tân Hải. Cháu dẫn cậu ta về nhà, chẳng phải muốn gây tai họa cho gia tộc sao?"
"Xong rồi!! Lần này thì xong thật rồi! Những người khác không biết nghĩ gì về nhà họ Lâm chúng ta, bọn họ cho rằng chúng ta đang chứa chấp tên này. Chỉ Huyên, cháu hồ đồ rồi!!"
"Vừa rồi Văn Hải còn nói cậu ta giết người, nhưng ông không nghe rõ, cậu ta giết ai?"
Lâm Chỉ Huyên nghe người trong họ bàn luận sôi nổi, sợ Diệp Hi Hòa không vui, lại phất tay đập nát người ta để cảnh cáo!
"Mọi người đừng nói nữa!!"
Cô ấy lớn tiếng nói: "Cháu đã nói là cháu mời hắn về chữa bệnh cho ông nội, mọi người đừng lãng phí thời gian quý báu để cứu ông nội nữa, được không?"
Nói xong, cô ấy khổ sở nhìn về phía Diệp Hi Hòa nói: "Diệp Hi Hòa, cầu xin anh đấy!"
Diệp Hi Hòa lạnh lùng nhìn Lâm Chỉ Huyên, sau đó lại nhìn đám người nhà họ Lâm, ánh mắt rét lạnh.
Nhưng hắn lại không nói gì, sải bước đi vào phòng ngủ của Lâm Trường Dần.
"Các ông, đúng là ánh mắt thiển cận!"
Triệu Quy Di từ phía sau đi tới, tức giận chỉ đám người nhà họ Lâm.
Ông ta không quan tâm Diệp Hi Hòa điên cuồng và tàn nhẫn như thế nào, ở trong lòng ông ta, y học là quan trọng nhất, Diệp Hi Hòa là người có tài chữa bệnh, như vậy tương đương với tổ sư của ông ta, ông ta rất không vui khi người khác nghi ngờ tổ sư của ông ta!
"Cái quái gì thế, cậu ta là kẻ cuồng giết người, coi trời bằng vung, lẽ nào còn biết y thuật?"
"Nói nhảm! Ba năm trước cậu ta đại nạn không chết, lại học đủ loại võ công ngoại đạo, làm sao có thể giỏi cả y thuật lẫn võ công? Nhất định là Chỉ Huyên bị người ta lừa rồi!"
"Đi, chúng ta vào xem thử!"
Nhóm người nhà họ Lâm giận dữ đuổi theo, chỉ có Lâm Văn Hải tiếp tục treo mình trên cây như một con diều!
Bên trong phòng ngủ.
Diệp Hi Hòa vừa nhìn là biết, Lâm Trường Dần nằm trên giường bệnh, quả thực bệnh nặng vô cùng, sắc mặt tái nhợt, gầy gò hốc hác, nói rằng đã mất cái mạng cũng không quá đáng.
"Hu hu! Ông nội!"
Lâm Chỉ Huyên nhìn ông nội đang hấp hối, không kìm được tiếng khóc, chạy tới nắm chặt tay Lâm Trường Dần.
"Diệp Hi Hòa, anh có cách châm nào, cứu được ông nội của tôi không?"
Cô ấy nước mắt lã chã nhìn Diệp Hi Hòa, hỏi.
"Diệp thiếu, bệnh tình của ông chủ Lâm cực kỳ kỳ lạ. Tôi đã đọc đủ thứ y thuật, tự đánh giá là đã thấm nhuần y học mấy chục năm, nhưng chưa từng thấy trường hợp nào như vậy cả. Nội tạng của ông ấy bắt đầu hoại tử từ bên trong, chảy mủ, nhưng bên ngoài lại không có gì bất thường, thực sự rất kỳ lạ!"
Triệu Quy Di từ phía sau đi tới nói: "Trước kia tôi còn tưởng là ông ấy trúng độc, nhưng nhìn thế nào cũng không giống, trên đời này làm gì có loại độc nào như thế...."
"Ông xem hay là tôi xem?" Diệp Hi Hòa lạnh lùng nói.
"Đương, đương nhiên là cậu xem!" Triệu Quy Di xấu hổ.
"Vậy thì câm miệng!"
"Được!!"
Diệp Hi Hòa đi đến gần Lâm Trường Dần, thực ra hắn đã nhìn ra từ sớm, bệnh ông ấy mắc phải chính là bệnh đèn lồng!
Bệnh đèn lồng là một căn bệnh khó khăn và phức tạp, triệu chứng giống như những gì Triệu Quy Di đã nói, các cơ quan nội tạng bị hoại tử, nhưng bề ngoài thì không sao, vấn đề nằm ở "bấc đèn".
"Muốn tôi cứu ông ta cũng được, nhưng cô phải đồng ý với tôi một chuyện nữa!"
Diệp Hi Hòa bỗng nhiên nhìn Lâm Chỉ Huyên nói.
"Được, anh nói đi!"
Lâm Chỉ Huyên cắn môi anh đào, nước mắt lưng tròng nhìn Diệp Hi Hòa đang ra giá, lẽ nào, rốt cuộc hắn cũng không nhịn được nữa, muốn tự mình đưa ra quyết định?
"Chữa xong rồi nói sau."
Diệp Hi Hòa cũng không nét mực, chìa tay ra, chậm rãi ngưng tụ châm băng, đâm lên người Lâm Trường Dần.
Mặc dù nhóm người nhà họ Lâm cũng cảm thấy cảnh tượng này rất kỳ quái, nhưng họ vẫn không tin rằng một thanh niên tàn phế và điên cuồng như hắn, lại thực sự có thể có y thuật phi phàm.
Dưới con mắt cảnh giác của mọi người, Diệp Hi Hòa ngưng tụ vài cây châm băng, sau đó dùng tay rải chúng ra, đâm tất cả lên huyệt vị đặc biệt trên cơ thể Lâm Trường Dần.
Toàn thân Lâm Trường Dần khẽ động, nét mặt tiều tụy, đột nhiên lộ ra một tia đau đớn.
"Ông nội!"
Lâm Chỉ Huyên vội vàng ôm chặt lấy ông nội, lại thấy máu đen chảy ra từ mắt, tai, miệng và mũi của Lâm Trường Dần.
"Thất khiếu chảy máu rồi!! Tên này quả nhiên cố làm ra vẻ huyền bí, gia chủ bị cậu ta chữa thất khiếu chảy máu rồi!!"
"Hỏng rồi, gia chủ vốn đã chỉ mành treo chuông, có thể qua đời bất cứ lúc nào, đây là cậu ta muốn tiễn gia chủ một bước đến quỷ môn quan mà!"
"Diệp Hi Hòa, cậu chữa gia chủ nhà chúng tôi chết, hôm nay đừng hòng rời nhà họ Lâm!!"
Lâm Chỉ Huyên nhìn dáng vẻ của ông nội, đôi mắt đẫm lệ, cũng lo lắng vô cùng!"
Lẽ nào, cô ấy thực sự tin nhầm Diệp Hi Hòa rồi sao?
Dẫn hắn trở về là sai lầm ư?
Nhưng vào lúc này, Lâm Trường Dần thất khiếu chảy máu, đột nhiên thở ra một hơi khí đục, kéo dài giọng nói: "Dễ chịu quá…"
Toàn trường lặng ngắt như tờ!
Sau khi kịp phản ứng, tất cả mọi người đều không dám tin nhìn Lâm Trường Dần, lúc này Lâm Trường Dần mới chậm rãi mở mắt ra.
"Đã lâu tôi không có cảm giác dễ chịu như vậy… Anh bạn trẻ, là cậu đã cứu tôi sao?"
Ông ấy nhìn Diệp Hi Hòa với ánh mắt hiền từ.
"Hu hu! Ông nội!!"
Lúc này Lâm Chỉ Huyên không nhịn được nữa, cô ấy kích động, ôm chặt lấy ông nội nói: "Ông nội, ông tỉnh thật rồi! Hức hức, ông nội, ông khỏe rồi!!"
Cô ấy quay đầu lại, mỉm cười nói với Diệp Hi Hòa: "Diệp Hi Hòa, cảm ơn anh!"
Diệp Hi Hòa xua tay nói: "Chỉ là trao đổi ngang giá. Lâm Trường Dần, tôi đã chữa khỏi bệnh cho ông. Từ giờ trở đi, ông chỉ cần uống một ít thuốc điều hòa phế phổi là được, đảm bảo có thể hết bệnh. Nhưng vấn đề tiếp theo tôi muốn hỏi ông, ông phải trả lời thành thật!"
Lâm Trường Dần ngẩn ra, cảm kích không nói nên lời: "Được! Anh bạn trẻ, cậu cứ hỏi đi, hễ là chuyện Lâm Trường Dần tôi biết, nhất định sẽ biết gì nói đấy!"
"Ba năm trước, rốt cuộc là ai đã tiêu diệt nhà họ Diệp của tôi? Nguyên nhân là gì?"
Vẻ mặt của Diệp Hi Hòa bỗng nhiên rét lạnh, toàn thân toát ra một luồng sát khí đáng sợ!