Diệp Phàm đi, trên lưng không có gánh nặng, tựa như lúc vừa mới đến Huyền Lôi Chân Phái, chỉ là một người bình thường, không có tư chất siêu việt, không có bối cảnh thâm hậu.
Thứ duy nhất khiến cho suy nghĩ, chỉ là phải tồn tại thế nào khi cô độc đối diện thế giới này.
Trần Vĩnh xuất hiện, bạn học lâu năm, hiện tại cùng đi tới thế giới xa lạ, chưa kịp đánh ra tiền đồ đã phải tách biệt. Khuyên cũng đã khuyên, nhưng Diệp Phàm quá mức cố chấp, Trần Vĩnh giữ không được, đành mặc hắn.
Bọn họ gặp mặt, không có đau buồn, dù sao cũng là nam nhân, chí tại bốn phương, nói vài lời từ biệt liền xong.
“Diệp Phàm, đừng làm ta thất vọng.”
Trần Vĩnh nghiêm túc, trầm giọng nói.
“Yên tâm, lòng ta có chí lớn, một hai năm chết không được.”
...
Đường núi kéo dài, cỏ mọc ven đường, đủ loại kỳ dị.
Từ trên đường núi, một bóng người mềm mại đang đứng ở bên đường, dõi mắt nhìn trời cao vô tận.
Diệp Phàm dừng bước, kinh ngạc, lạnh nhạt, rồi điềm nhiên nói: “Có chuyện gì sao?”
Triệu Tuyết Mai quay đầu, đôi mắt đẹp thản nhiên quan sát hắn, một hồi lâu sau khẽ nói: “Trở thành một phàm nhân cũng tốt, vô ưu, vô lo, chúc ngươi đi đường bình an.”
Đại học 3 năm, số lần Diệp Phàm xuất hiện tại trường không nhiều, hầu hết thời gian đều vùi đầu vào trong việc khảo cổ, gần như không có thời gian rãnh để quen bạn gái. Nhưng mà ai biết được năm cuối đại học, hắn gặp được Triệu Tuyết Mai, hai người thế mà đồng tâm ý hợp, từ đó quan hệ dần rút ngắn, sau cùng xác lập.
Bất quá chỉ là chuyện cũ, lúc này giữa hai người đã không còn tồn tại loại quan hệ kia, thậm chí trở nên lạnh nhạt.
Diệp Phàm lặng người, nhíu mày, chợt ngẩng đầu trầm giọng nói: “Tại sao?”
Triệu Tuyết Mai bình thản nhìn Diệp Phàm, trong mắt không nhiều gợn sóng, chậm rãi nói: “Bởi vì thời gian vô tình, ta đã sớm quên ngươi rồi.”
“Năm đó ta ngông cuồng, không chừng mực, đắc tội rất nhiều người, ngươi không ngại đi với ta, còn giúp ta rất nhiều thứ. Ta vẫn luôn không hiểu, tại sao ngươi lại thay đổi như vậy?”
Diệp Phàm trầm thấp nói, nhưng hai bầu ngực phập phồng, chứng tỏ hắn đang đè nén lửa giận. Mà Triệu Tuyết Mai dường như cũng nhận ra được, nàng khẽ nhíu mày, thản nhiên nói: “Chẳng phải ta đã nói rồi sao, thời gian vô tình, tất cả mọi người rồi đều sẽ thay đổi, ngươi cũng vậy, không phải sao?”
Ha ha.
Diệp Phàm cười, lòng không cười, sắc mặt dần biến thành lạnh tanh. Hắn quay đầu, khoát tay bình thản nói: “Quên đi, ta đi làm phàm nhân đây, chúc ngươi trở thành tiên nhân, trường sinh bất lão.”
Nói rồi quay đầu đi, vô cùng dứt khoát.
“Phàm nhân, cũng không phải không tốt.”
Triệu Tuyết Mai bình thản tự nói, nói xong liền quay đầu trở về sơn môn.
...
Thời gian thoi đưa, vạn vật suy tàn, không có ngoại lệ.
Ánh mắt trời xuyên thấu mây xanh, phủ một tầng ánh sáng nhợt nhạt lên mặt đất. Rừng cây mênh mông, phía trước là có vang lên tiếng bước chân, ngẫu nhiên còn có tiếng sắt thép va chạm, giữa núi rừng bao la, phá lệ nổi bật.
“Văn thống lĩnh, có mật báo.”
Một binh lính phi ngựa vội vã báo cáo với thượng cấp.
“Phi Sơn lĩnh có động tĩnh, tả hữu quân đã toàn diệt.”
Thống lĩnh nhíu mày, quay đầu trầm giọng: “Gia tăng cước bộ, trước trời tối phải đuổi tới Phi Sơn lĩnh, tiếp viện chính quân.”
“Việc hệ trọng, liên quan tới quốc mệnh, truyền lệnh ta cho người mật báo về hoàng triều, yêu cầu gia tăng viện quân.”
“Rõ!!!”
Quân đội kéo dài mấy trăm mét, trên lưng từng người đều có cờ quân lộng lẫy tỏa ra ánh sáng huyền ảo, tựa như là tiên khí trong truyền thuyết. Vị thống lĩnh càng cắm lấy năm sáu cờ quân, mỗi cờ tựa như một tòa pháp trận, không ngừng phát ra linh khí bao phủ đại quân, mà tay hắn thì mang trường thương dài một trượng, trên đỉnh khảm nạm đầu rồng sống động như thật, miệng nó ngạm lấy sấm sét, mơ hồ có tiếng long ngâm chấn động, rõ ràng là một kiện chí bảo vô thượng, vô cùng hiếm thấy.
Chiến mã bọn họ cưỡi cũng không phải chiến mã thông thường, chúng nó thân cao 8 xích, hai mắt là kim diễm, đầu có hai sừng dài như rồng, bờm như là kỳ lân, thân như hổ, vuốt như ưng, mà đuôi thì như thằn lằn. Càng thần kỳ hơn là bọn nó dùng tốc độ viễn siêu chiến mã thông thường để tiến về phía trước, dọc đường càng không phát ra bất kỳ tạp âm nào, tựa như tiên quân lướt đất, phàm nhân không cách nào dòm ngó.
...
Diệp Phàm từ trên một ngọn cây nhảy xuống, ánh mắt nhìn về chi quân đội kéo dài đang di chuyển trước mặt, sau đó chuyển mắt nhìn về một phương xa, nơi đó có quang trụ dựng thẳng, mà bên cạnh khí đen liễm thiên, đang chậm rãi cắn nuốt quang trụ, một cỗ áp bức mơ hồ lan rộng, cách mấy dặm vẫn có thể cảm nhận được.
Là cái gì lại có thể chao đảo quốc mệnh, lại còn hủy diệt hai chi quân đội? Lẽ nào là dị thú? Hay là bảo vật xuất thế?
Chi quân đội cũng không phải tầm thường, e rằng chính là quân đội tiên nhân trong truyền thuyết, ngay cả bọn họ đều cũng không thể nắm chắc an toàn phải cần đến viện quân, nói không chắc đằng trước chính là một đầu đại ma vô địch.
“Mặc kệ là cái gì, đều không liên hệ tới ta, ta chỉ là người thường, đằng kia quỷ khí bức người, nói không chừng sẽ vạ lây, ta lại không muốn sớm như vậy đi chầu diêm vương.”
Hắn lẩm bẩm, sau đó chui vào rừng, dần dần đi xa.
Một lát sau.
“Đằng kia là một tòa thành thì phải.”
Tường thành cao mười mấy m, bên trên có binh lính tuần tra, xem ra là một tòa thành lớn. Bất quá lúc này cửa thành đóng chặt, có một đoàn binh sĩ đứng ở cửa thành, một vị quan quân giáp bạc cưỡi chiến mã dạo bước, lạnh lùng nhìn ra xa.
Diệp Phàm xuất hiện ngoài rừng cây, lập tức dẫn tới sự chú ý.
Một tên binh lính cưỡi chiến mã phi tới, sau đó quát lạnh: “Mau báo ra thân phận của ngươi.”
Diệp Phàm bình tĩnh nói: “Ta là người của Địa Cầu thôn, cách đây rất xa, bởi vì lỡ tư chất thấp kém cho nên lỡ hẹn tiên duyên, mà đường về xa xôi, cho nên muốn vào thành tìm chỗ nghỉ ngơi, sau đó sẽ xuất phát trở về.”
Binh lính cau mày, hồi lâu sau mới nói: “Theo ta vào thành, bên ngoài loạn lạc, ngươi không phải là tu sĩ rất dễ mất mạng.”
“Không biết chuyện gì xảy ra, ta vừa nhìn thấy một chi đại quân đi tới một chỗ gọi là Phi Sơn lĩnh, tựa hồ ở Phi Sơn lĩnh kia có ma đầu xuất thế.”
Diệp Phàm cau mày nói, hắn không phải vì tò mò hỏi loạn, mà là vì muốn trợ giúp đại quân kia một phen. Những binh lính trước mặt xem như là quân chính quy, khi biết tình hình nói không chừng có thể chạy tới viện trợ, viện quân triều đình không biết khi nào mới tới, không bằng để những binh lính này trợ giúp.
Binh lính kia quay đầu liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, lắc đầu nói: “Phi Sơn lĩnh? Gần đây không có địa danh nào gọi như thế cả.”
Hắn tỏ vẻ thông cảm, người nào cũng vậy, cầu không được tiên duyên liền bắt đầu xảy ra thay đổi, có người hóa điên, có người mê sảng, cũng có đi đường nhảy núi lăn quay ra chết.
“Không có? Nhưng mà ta...”
Diệp Phàm sững người, nhớ lại những tiên quân lúc nảy, liền biết cái mình gặp, chỉ sợ là ma quân trong truyền thuyết.
Năm xưa hắn vào cổ mộ tìm được một quyển sách cũ, bên trong ghi chép tiên ma thần thoại, có đoạn nói về ma quân.
Ma quân, bọn nó khi còn sống thủ hộ quốc mệnh, là cột trụ một quốc, từng người đều là tinh binh trong tinh binh, không gì không thể địch. Bởi vì khi sống chiến công lừng lẫy, dẫn đến khi tử trận, tất cả đều hóa thành anh linh chiến hồn, lưu lại ký ức tiền thế, vác lấy chiến mâu và chiến đao, cưỡi lấy chiến thú, trỗi dậy hoành sát tứ phương, khiến cho địch nhân kinh hồn bạt vía.
Bọn họ tuy mất đi sinh mệnh, nhưng lại có được ký ức tiền thế, lúc này bọn họ sẽ ngỡ rằng mình vẫn còn sống, vẫn còn thủ hộ lấy quốc mệnh, mà địch nhân cũng được tái hiện lại từ trong ký ức của bọn họ, cùng bọn họ chém giết. Khác với binh lính thông thường, ma quân một khi tử trận, sẽ lần nữa sống lại, cho đến khi toàn bộ ma quân đều tử trận, thì ma quân sẽ được thành lập một lần nữa, cứ như vậy tựa như là một vòng tuần hoàn, không bao giờ ngơi nghỉ.