Vạn Giới Khảo Hạch Viện.
Khi đám người Diệp Phàm đi vào bên trong, lập tức có đệ tử tiếp dẫn bọn họ đi đến nơi khảo hạch.
Đúng như Trương sư đệ nói, nơi nàykhảo hạch người của mười tám cái tinh vực khác nhau, mà mỗi tinh vực lại có vô số hành tinh, thành ra số lượng người tiếp cận một vạn.
Tinh vực của đám người Diệp Phàm tự nhiên gọi là Thái Dương tinh vực, nhưng không như bọn họ trông đợi, ở tinh vực này chỉ có bọn họ là đến từ một hành tinh trong tinh vực mà thôi, hoàn toàn không có người ở hành tinh khác xuất hiện.
Nói cách khác quả thật Thái Dương tinh vực chỉ có một hành tinh có sinh mệnh là trái đất.
Không gian trong phòng vô cùng mênh mông, từ trong miệng một vị sư huynh, bọn họ biết được Vạn Giới Khảo Hạch Viện là do một tiểu thế giới tạo nên, kết nối nhiều cửa từ nhiều nơi khác nhau.
Mỗi một cửa, tương ứng một tòa sơn phong, nơi này có hàng trăm cửa, đối ứng hàng trăm tòa sơn phong.
Đây chính là nền tảng khủng bố của Huyền Lôi Chân Phái, lúc này Diệp Phàm và các bạn học được thưởng thức không thiếu chút gì.
Về phần tiểu thế giới là gì, thật ra cũng không phải quá khó hiểu, nó chỉ đơn thuần là một thế giới được các bậc tiền bối tạo nên, không khác gì thế giới chân thật, thậm chí tu vi càng cao thâm, càng có thể tạo nên tiểu thế giới sống động, thậm chí linh khí còn tấp nập hơn cả thế giới thật.
Quá trình khảo hạch rất đơn giản, mỗi một tinh vực sẽ có một vị tiền bối tiến hành khảo hạch, dùng bí pháp để quan sát tư chất của bọn họ.
Phụ trách khảo hạch Thái Dương tinh vực là một vị lão giả, tuy nói là lão nhưng khi tiếp cận hắn, có cảm giác như bị tòa một núi đè lên ngực, mỗi người đều miễn cưỡng lắm mới có thể đứng vững.
Một lần nữa Diệp Phàm lại có dịp kiến thức được sự khủng bố của người tu tiên, chỉ cần đứng đấy thôi mà đã có thể làm cho người ta cảm thấy áp lực trầm trọng, nếu như ra tay, chỉ sợ vừa giơ tay là đã có thể giết được bọn họ.
Lúc này lão gọi một vị bạn học đi lên phía trước, sau đó chớp mắt một cái, trong mắt liền nổi lên một tầng ánh sáng màu vàng nhạt.
“Đây là Hỏa Nhãn Kim Tinh, dùng nó có thể quan sát tư chất của các ngươi.”
Lão giả thản nhiên nói, sau đó tập trung quan sát vị bạn học kia.
Vị bạn học kia nghe vậy liền hồi hộp, dù sao nếu như tư chất không đạt yêu cầu thì sẽ bị khu trừ khỏi tông môn, đến khi đó không có nơi nương tựa, lại ở thế giới xa lạ, thật sự khó mà tiếp nhận nổi.
Lão giả chăm chú quan sát vị bạn học kia, một hồi lâu sau rốt cuộc gật gật đầu, nói: “Tư chất vừa đạt yêu cầu, có thể trở thành đệ tử nhập môn của bản phái.”
Vị bạn học kia vui mừng nhảy nhót đứng sang một bên, lão giả lại chỉ một người khác, sau đó chớp mắt, hỏa nhãn kim tinh lần nữa xuất hiện.
Lần này Thái Dương tinh vực tổng cộng có mười bảy người, trong đó mười một người tư chất đạt yêu cầu có thể trở thành đệ tử tông môn, còn lại là bốn người không đạt yêu cầu, trong đó một người lựa chọn rời khỏi tông môn, ba người khác thì quyết định ở lại làm tạp dịch.
Diệp Phàm và Trần Vĩnh bởi vì đứng ở hàng sau cùng cho nên hiện tại mới kiểm tra.
Trần Vĩnh bước lên một bước, lão giả lần nữa mở ra hỏa nhãn kim tinh, chăm chú quan sát hắn.
Đột nhiên lão biến sắc, rồi dần bến thành kinh hãi, lập tức quay đầu quát lớn: “Mau gọi Bạch trưởng lão đến đây.”
Đằng đó một vị đệ tử ứng tiếng liền vội vã chạy đi.
“Chuyện gì xảy ra?”
Cách đó không xa, những người phụ trách khảo hạch bất mãn quay đầu hỏi, đến khi nhìn thấy vẻ mặt của lão giả thì lập tức làm như có điều suy nghĩ, lại không biết kẻ nào đột nhiên kinh hô một tiếng, vội la lên: “Lẽ nào có tư chất nghịch thiên xuất hiện?”
“Không thể nào, những kẻ ở đây đều có tư chất kém cỏi, nếu không sao lại bị đưa đến đây?”
“Cũng chưa chắc, có một vài tư chất nghịch thiên dùng người thường khó bề phân biệt, nói không chừng là cá lọt lưới.”
“Bình lão hỏa nhãn luyện đến đăng phong tạo cực, sợ là đã nhìn ra một ít tơ lông, mới hoảng đến vậy.”
Hắn vừa nói lập tức có người phụ họa.
Trong lúc Trần Vĩnh còn chưa thoát khỏi mông muội thì đã bị Bình lão bắt lấy, tựa như hắn là một món hàng quý giá, nếu không cầm chắc thì sẽ tuột mất.
Diêp Phàm nhìn vẻ mặt của lão giả kia thì liền biết được tên Trần Vĩnh này sợ rằng có tư chất cực kỳ tốt, chỉ không biết tại sao khi tới thế giới này lại không có người nhìn ra.
“Nếu như Trần Vĩnh cũng có được tư chất tốt, nói không chừng tư chất của ta cũng không kém.”
Diệp Phàm có chút chờ mong.
Lúc này vị Bạch trưởng lão đã đi đến, nhận ra được vẻ mặt vừa kinh vừa hỉ của Bình lão, chân đạp một cái, tựa như thuấn di đi đến bên cạnh Trần Vĩnh, sau đó bắt lấy tay áo của hắn, một cỗ linh khí mênh mông trong nháy mắt trào ra ngoài để cho những người đứng bên cạnh phải vội vàng thối lui mười mấy bước mới có thể chịu nổi, thậm chí ngay cả Bình lão cũng là như thế, chỉ là lão già này có chút không buông, vừa lui vừa nâng tay kéo kéo, cũng chẳng biết kéo trúng ai.
“Mi tâm có hắc diễm hừng hực, bên trong như ẩn như hiện mãng xà, thân thể nó kéo dài một vạn dặm, cao như là tòa núi, nó ngửa đầu nhìn lên trên trời cao vô biên, như muốn ăn cả bầu trời.”
“Thời kì mãng thần loạn thế, Mãng Thần Thể.”
Bạch trưởng lão lông mi rung động, lầm bầm tự nói. Nói đến câu sau cùng, khóe miệng đã kéo tới mang tai, vô cùng hưng phấn.
“Cái gì? Là Mãng Thần Thể của thời đại hoang cổ?”
“Không thể nào, Mãng Thần Thể nghịch thiên vô cùng, là triệu người mới có một, làm sao lại xuất hiện ở Huyền Lôi Chân Phái của chúng ta?”
“Không, phải là tại sao lại xuất hiện tại một tinh vực sắp bị hủy diệt?”
“Đó là một tinh vực không ai dòm ngó, chim chẳng thèm đậu, chó không thèm ị.”
“Đúng, quá hư cấu.”
Bạch trưởng lão vội vàng quay đầu nhìn Bình lão nói: “Lần này công lao của ngươi là lớn nhất, ta sẽ bẩm báo tông chủ.”
Bình lão mừng ra mắt, vừa kéo vừa cảm tạ không ngừng.
“Haha, trời không phụ lòng. Lần này xem xem thiên hạ còn có ai dám đối nghịch Huyền Lôi Chân Phái ta! Hahaha!”
Bạch trưởng lão bắt lấy Trần Vĩnh, người sau mơ mơ hồ hồ, người trước đạp chân một cái, trong chớp mắt cả hai liền biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Bất quá ngay khi hai người biến mất, chỉ thấy Trần Vĩnh gấp gáp quay đầu nhìn Diệp Phàm, nói: “Diệp Phàm, gặp lại a.”
“Thật là...”
Diệp Phàm cười khổ đứng tại chỗ, vẻ mặt vô cùng buồn bực. Nhưng Trần Vĩnh là bạn thân của hắn, hắn cũng vui thay cho tên bạn này.
“Không biết tư chất của ta thế nào, liệu có giống như tiểu tử kia cũng là tư chất nghịch thiên hay không?”
Lúc này ánh mắt của Bình trưởng lão liền tập trung lên người của Diệp Phàm, vẻ mặt vô cùng hòa ái đi lại, cười khẽ nói: “Tiểu tử, tới lượt ngươi rồi.”
Thái độ này làm cho Diệp Phàm có chút thụ sủng nhược khinh, bất quá hắn cũng rõ sở dĩ lão già này có thái độ tốt như vậy là vì trước khi bị đưa đi, Trần Vĩnh gấp gáp quay đầu nói câu kia.
Đồng thời Diệp Phàm cũng vô cùng chờ mong, nói không chừng người ta cũng nhìn nhằm mình đấy.
Hỏa nhãn kim tinh tụ lại trong hai mắt, Bình lão chăm chú quan sát Diệp Phàm, vẻ mặt từ mong đợi dần dần chuyển sang khó coi, mà Diệp Phàm cũng phát hiện điểm này, thần sắc chó chút hoảng hốt.
Một hồi lâu sau, Bình lão chậc lưỡi nói: “Tư chất của ngươi là kém nhất mà ta từng kiểm tra. Có điều đừng sầu lo, mặc dù không trở thành đệ tử cũng có cơ hội trở thành tạp dịch của tông môn, với lại nhìn quan hệ của ngươi và vị kia không tệ, nói không chừng sau này sẽ có cơ hội trở thành đệ tử chính thức.”
Diệp Phàm cười khổ một tiếng, bỗng nhưng ngẩng đầu hỏi: “Nếu như ta không lựa chọn trở thành tạp dịch, thì có thể rời khỏi tông môn phải không?”
Vốn có chút giờ mong, bây giờ nghĩ lại liền cảm thấy buồn cười. Ngẫm lại, tư chất nghịch thiên có thể làm một phái hưng thịnh, làm sao dễ bắt gặp đến như vậy? Chờ mong thì như thế nào, đều chỉ là người mê nói sảng mà thôi.
Bình lão nhíu mày, gật gật đầu: “Đúng vậy, nhưng ta khuyên ngươi không nên làm như thế, ở tông môn, có vị kia nói một tiếng, ngươi cũng không phải không thể có một cuộc sống tốt. Nhưng nếu như ngươi lựa chọn rời khỏi tông môn, nói không chừng sẽ không sống qua được một ngày.”
Bởi vì có sự việc vừa rồi cho nên Bình lão cũng không ngại nói nhiều một câu.
“Vậy sao?”
Diệp Phàm cười cười không nói, cũng không biết vì sao, hắn lại chợt cảm thấy nhẹ nhõm. Nói không chừng làm một người bình thường cũng tốt đấy chứ, không màng chuyện của tiên nhân, sống một cuộc sống an ổn, sau đó tìm cách trở về trái đất.
Có phải vậy không?
Diệp Phàm cũng không biết, nhưng chí ít hắn không muốn trở thành tạp dịch, sau khi biết được tư chất của mình lại càng không muốn ở lại để kéo chân của Trần Vĩnh. Tên này tư chất nghịch thiên như vậy, sau này nói không chừng có thể trở nên mạnh mẽ như vị Bạch trưởng lão kia, nếu mình ở lại, ai biết được có cản trở tiền đồ của hắn hay không đây.
Hắn là một khảo cổ giả, lang bạt rất nhiều nơi, tin tưởng mình sẽ không dễ chết đến như vậy.
Diệp Phàm thở dài, liền có quyết định của mình.
Thế giới này bao la bát ngát, hắn không tin mình sẽ không thể sinh tồn.
Thậm chí đến khi gặp lại, ai trở thành ai, tiên hay là phàm, ai mà biết được.