Võ Thần Thế Giới

Chương 5 : Thái độ khác xa




Diệp Phàm tỉnh lại, nhìn thấy mình đang nằm trong một căn phòng nhỏ. Kinh hãi nhìn một phen, phát hiện xung quanh đã không còn có nguy hiểm, liền thở phào một hơi.

Đưa tay lên sờ bả vai, lúc này vết thương đã không còn đổ máu, hơn nữa còn quấn một lớp băng vải mềm mại, mà chỗ eo cũng là như thế. Cảm giác đau đớn đã giảm đi rất nhiều, hắn vội vàng đứng dậy, muốn tìm hiểu xem ai đã cứu mình.

Nhưng khi đứng dậy, hắn chợt cảm thấy túi áo có vật, đưa tay sờ vào, liền phát hiện ra đó là con dao nhỏ mà hắn vừa dùng để đâm người trong cây lúc trước.

“Đây là?”

Diệp Phàm không phải là người ngây thơ, lúc này lập tức biết được một ít chân tướng.

Nhớ lại cự hạm xuất hiện trên trời, một quầng sáng bao phủ bản thân, sau đó tỉnh lại đi tới hoang địa, hắn lập tức có được suy đoán của mình.

Hắn được người cứu, hơn nữa người này còn có liên quan tới cự hạm, tới việc mình đi đến thế giới này.

Lúc trước một dao kia đâm vào trong đầu người trong cây, hắn cũng đã mất đi khống chế rơi xuống mặt đất sau đó ngất đi. Nếu không phải có người xuất hiện, con dao này tuyệt đối không thể nằm trong người của hắn. Trên thực tế không cần nghĩ sâu xa, chỉ nhìn lớp băng vải trên vai và eo, hắn cũng đã tám chín phần là suy đoán của mình đúng.

Chỉ là không biết người này có liên quan gì tới cự hạm hay không, hoặc hắn chính là người trong cự hạm. Cứu, chỉ sợ không có nhiều ý tốt.

Bất quá mặc kệ hắn có ý đồ gì, việc cấp bách hiện tại là phải điều tra tình huống nơi này.

Nghĩ tới đây, hắn lại đau đầu, hắn không phải không biết lúc trên hoang địa mình đã phán đoán sai lầm, hơn nữa không chỉ một mà là hai.

Thứ nhất, trong tình huống chưa có nhiều thông tin đã mạo nhiên đi theo mùi máu tanh tìm đến chỗ đại thụ, mà thứ hai đó là quá tự tin vào suy đoán của mình.

Hắn mang theo suy nghĩ của mình người địa cầu đi phán đoán tình huống quỷ dị ở một thế giới khác, nơi mà quỷ quái tồn tại, có thể giết hắn bất cứ lúc nào.

Chung quy cũng là do hắn quá mức kinh hãi, đột nhiên xuất hiện quỷ quái rồi dồn hắn vào đường chết, nhất thời thần trí chịu đả kích mạnh, không thể đưa ra phán đoán thật chính xác. Hắn cần phải hiểu, nếu muốn tồn tại ở thế giới này, việc đầu tiên là phải thích nghi với thế giới, bác bỏ suy nghĩ cổ kỹ của một người địa cầu, trở thành một thành viên của thế giới này.

Mà làm được, hắn mới thể tồn tại ở thế giới. Bằng không, chỉ sợ không chỉ là bả vai bị đánh nát, eo bị đâm thủng.

Căn phòng này có một cửa đi và một cửa sổ, đi ra mở cửa, một cỗ không khí mát mẻ đập vào mặt làm cho tinh thần trở nên vô cùng thoải mái.

Phía trước là dãy núi nhấp nhô không thấy điểm dừng, bên trên núi là nhà nhỏ liên miên, kéo dài khắp dãy núi. Ở trên đó, có người đi lại, mở cửa nhìn ngắm thế giới, dõi mắt về chân trời phương xa, hô hấp thổ nạp, mang theo tâm trạng hưng phấn đối mặt với thế giới bao la trước mặt.

Mà ở nơi xa, có áo trắng lượn lờ, đạp lên phi kiếm kéo lụa mà bay, bọn họ đứng trên trời cao, tựa như thần tiên trong thần thoại, xuất trần vô cùng.

Lẽ nào đây chính là tu tiên sĩ trong truyền thuyết, luyện tới cực cảnh, có thể đứng trên trời cao hô khiếu đạo thống vô biên hay sao?

Bọn có có thể trường sinh bất lão hay không? Hoặc là một niệm một thế giới, thân hóa ngàn vạn?

Nhất thời, Diệp Phàm như người nằm mộng, trong giây lát không biết phải làm gì, cũng đành học theo đám người kia, vươn người hít sâu một hơi.

Không biết làm sao, bỗng cảm thấy cả người nhẹ bẫng, khoan khoái dễ chịu, tâm trạng không còn nặng nề như trước.

“Diệp Phàm!”

Bỗng từ xa truyền đến tiếng hô, Diệp Phàm kinh hãi quay đầu, vừa nhìn vẻ mặt liền trở nên kinh hỉ.

“Trần Vĩnh, là ngươi sao?”

Đầu núi bên kia, một thanh niên vóc người khỏe mạnh dùng ánh mắt kinh ngạc xen lẫn vui mừng nhìn Diệp Phàm, cười lớn nói: “Là ta đây, MK, không ngờ ngươi vẫn còn sống!”

“Ta... MK, cút!”

Diệp Phàm cười ha hả nói.

Có điều đúng lúc này, một tiếng xé gió vang lên, từ đằng xa một người mặc thanh sam lướt tới, trầm giọng hô lớn: “Ồn ào cái gì, mau xuống núi tập trung.”

Diệp Phàm, Trần Vĩnh nghi hoặc nhìn hắn, chưa kịp nghi ngờ đã bị hắn quát lớn: “Còn không mau đi, dọc đường núi mà xuống, nhớ, chớ có ồn ào, không thì đừng trách ta.”

Mang theo nghi ngờ và kinh hỉ, Diệp Phàm và Trần Vĩnh sóng vai đi xuống núi.

...

Trên đường vừa đi vừa nói, rốt cuộc Diệp Phàm cũng biết được nguyên do mà Trần Vĩnh cũng xuất hiện ở thế giới này.

Không ngoài dự đoán của Diệp Phàm, Trần Vĩnh cũng bị là một đám ánh sáng thần bí làm mất tri giác sau đó đưa đến thế giới này. Nhưng ngoài dự liệu là hắn cũng xuất hiện trên một hoang địa hoang vu, trên đầu một mảnh xám trắng.

Nói tới một hồi, hắn liền rõ ràng là hai người đều bị đưa tới cùng một chỗ, đáng tiếc bởi vì Diệp Phàm làm ra phán đoán đi theo mùi máu tanh nên không thể gặp được hắn.

Về phần Trần Vĩnh làm sao sống sót, thì tên này lại hồn nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là bởi vì hoang địa quá rộng lớn, cho nên hắn một mực vừa đi vừa kêu gào người giúp đỡ, đi được một hồi lâu, bất chợt té ngã ra mặt đất, khi tỉnh dậy đã thấy mình nằm ở trong phòng nhỏ, sau đó thấy được Diệp Phàm.

“Haha, ai mà biết ta vừa ra cửa đã thấy ngươi ngơ ngác đứng đấy...”

Không nói thì thôi, vừa nói ra đã thấy Diệp Phàm nhìn mình chằm chằm, Trần Vĩnh nuốt nước bọt, trong lòng nghĩ xem mình nói gì sai rồi.

Diệp Phàm vuốt trán, thở dài một tiếng vươn tay vỗ bả vai Trần Vĩnh, thu hồi vẻ mặt, cười nói: “Quên đi, còn sống là được rồi.”

“Đúng!”

Trần Vĩnh cười hắc hắc phụ họa một câu sau đó hai người liền bước nhanh xuống núi.

Đi một hồi lâu, rốt cuộc cũng tới chỗ. Trước mặt bọn họ là mấy chục người đang đứng cùng một chỗ, chỉ cần liếc sơ thôi thì đã biết bọn họ cũng giống như hai người Diệp Phàm là bị truyền thống đến thế giới này.

Liếc sơ đám người, Diệp Phàm thấy được một gương mặt quen thuộc, dáng người cao lớn khỏe mạnh, Trương Thần.

Chỉ thấy hắn đứng tách biệt với đám người, mà bên cạnh hắn còn có mười mấy người, bất ngờ thế mà có vài người quen.

“Lý Minh, Tần Võ... Triệu Tuyết Mai? Bọn họ cũng còn sống sao?”

Diệp Phàm hơi kinh hãi, nhưng bạn học cũ vẫn bình an, trong lòng hắn tự nhiên cũng cảm thấy vui mừng. Chỉ là ánh mắt nhìn một người trong số bọn họ, lại cảm thấy kinh ngạc cùng khó có thể tin.

Thấy Diệp Phàm và Trần Vĩnh đi tới, bên trên có người dùng ánh mắt thâm trầm nhìn sang, hắn chính là người mặc thanh sam lúc nảy. Lúc này thấy hai người bọn họ đi xuống, cau mày nói: “Mau đứng vào hàng.”

Đằng kia đám người Trương Thần, Lý Minh cũng nhìn sang, bất quá ngoại trừ Trương Thần cười cười giơ ngón tay cái, thì những người khác đều làm ra vẻ mặt lạnh nhạt, có người còn trực tiếp hừ lạnh, hiển nhiên hai bọn họ đến trễ, đã làm cho một số người bất mãn.

Diệp Phàm nhìn thấy thái độ của bọn họ, trong lòng vô cùng nghi hoặc. Cùng là bạn học cũ, vì sao chỉ đến trễ một hồi, bọn họ lại có thái độ như vậy?

Nhưng khi nghe người mặc thanh sam nói câu kế tiếp, hắn liền rõ ràng mọi chuyện: “Các ngươi đi theo Trương sư đệ, nhớ kỹ, trên đường chớ có ồn ào, không thì đừng trách.”

Giọng điệu lạnh lùng vô cùng, tựa như đang nói với một đám cặn bã.

Sau đó quay đầu nhìn đám người Triệu Tuyết Mai, Lý Minh, nhẹ giọng nói: “Còn các ngươi thì đi theo ta, hôm nay sẽ có tiền bối giảng giải cho các ngươi về cách tu tiên, trên đường ai có gì muốn hỏi cứ hỏi ta. Đi thôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.