Diệp Phàm đánh cược, khi vừa đặt chân lên hoang địa, hắn đã từ trong gió nghe được mùi máu tanh. Ban đầu hắn suy đoán là có thứ gì chết phát ra, nhưng sau khi phát hiện đại thụ, hắn lập tức thay đổi suy nghĩ của mình.
Trên tán cây có tiếng nhóp nhép, nhưng Diệp Phàm biết rõ nó không phải đến từ chỗ đó, bởi vì khi tiếp cận đại thụ, mùi máu tanh đã biến mất hầu như không còn, giống như muốn tận lực che dấu không cho người khác phát hiện. Hắn phát hiện tán cây truyền ra cổ sát khí mãnh liệt, tuyệt đối không giống đang che dấu máu tanh, không chừng chỉ cần sơ sẩy, đồ vật trên đó lập tức lao ra lấy mạnh của hắn.
Sau thân cây xuất hiện bóng đen, bọn chúng tựa như là du hồn,cũng không thể nào phát ra mùi máu tanh được.
Đến khi nhìn thấy có người ngồi trong thân đại thụ, dùng ánh mắt ác liệt nhìn hắn, hắn lần nữa suy đoán, có phải máu tanh đến từ người kia hay không? Lẽ nào người này bị đại thụ khống chế, từng bước từng ước hấp thụ, sau đó sẽ trở thành những bóng đen kia? Nhưng tình cảnh quá mức hung hiểm, từ sau lưng bỗng nhiên xuất hiện vô số bóng đen, chúng nó mang sát khí mãnh liệt tiến tới, khiến cho Diệp Phàm không thể không đánh cược.
Hắn hét lên chỉ để chứng thực suy nghĩ của mình.
Đúng như hắn nghĩ, vừa hét lên một tiếng, người trong cây liền chuyển động, dùng một ánh mắt kinh hãi nhìn hắn, đồng thời trong miệng mơ hồ phát ra tiếng.
“Tới...”
Cực kỳ cố sức, giống như bị thứ gì đó bóp nghẹn cổ họng.
Diệp Phàm liều mạng, bả vai của hắn bị kéo nát, eo bị đâm xuyên, cái chết gần trong gang tấc.
Nhưng mà ai biết được lúc này ở trong ngực hắn lại có xuất hiện biến hóa, một đoàn khói màu đen từ trong ngực chui ra, sau đó chữa trị thương thế của hắn.
Tình huống nguy cấp, không thể tra xem nó là gì.
Hắn phát lực nhảy lên cây, thân thể treo trên cao, sắp chạm được vào người kia.
“Gần... nữa...”
Người trong cây trợn mắt nhìn Diệp Phàm, trong mắt lóe ra hưng phấn không hề che lấp, mà khi Diệp Phàm nhận ra không ổn thì đã quá muộn, một tiếng trầm muộn vang lên, từ trong thân đại thụ nhô ra một bàn tay khô quắt, trong chớp mắt đâm thủng ngực của hắn.
Phốc.
Phung ra một búng máu tươi, cả người Diệp Phàm vặn vẹo quái dị, cơn đau khủng khiếp truyền tới đại não, lan ra tứ chi, khiến cho vẻ mặt của hắn trắng toát, hai mắt mơ hồ.
Nhưng một lần nữa khói đen lại xuất hiện, nó vờn quanh bàn tay khô quắt, thế mà lại khiến cho nó rụt lại. Khi bàn tay từ trong ngực Diệp Phàm rút ra, hắn cũng liền mất đi khống chế rơi xuống, nhưng khi chuẩn bị rơi xuống, trong mắt hắn bắn ra sát khí mãnh liệt, từ trong ngực móc ra một thanh dao nhỏ, nhanh như chớp đâm về phía đầu của người trong cây.
Phốc.
Người trong cây kinh hãi nhìn con dao đâm tới, bởi vì thân thể không thể cử động cho nên không cách nào né tránh. Mũi dao đâm vào mi tâm của hắn, Diệp Phàm cũng liền rơi xuống mặt đất.
...
Rống!!!
Trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện một người, hắn mặc thanh sam màu đen, mày kiếm mắt sáng, dáng người cao lớn, lưng vác bội kiếm, thần kì thế mà đạp không mà đứng.
Lúc này hắn dõi mắt nhìn về bên dưới, trong mắt toát ra hiếu kỳ nồng đậm.
“Trên người hắn là gì?”
Người này nhíu mày.
“Nhưng không tệ, mặc dù suy nghĩ vẫn rất cố chấp, nhưng dù sao cũng thành công qua ải!”
Hắn lầm bầm, sau đó liền phóng về phía dưới.
Bội kiếm sau lưng hắn tróc khỏi vổ, thân kiếm bằng đồng, dài hai thước, tựa như khoét đá mà thành. Nó bay nhảy trên không trung, mũi kiếm xuyên qua tầng mây lao xuống bên dưới, tiếp cận đại thụ, vẽ một vòng, trong chớp mắt mấy ngàn bóng đen và quỷ cong vẹo đều bị nó diệt sát.
Cùng lúc người kia cũng hạ xuống mặt đất, hắn đi đến bên cạnh Diệp Phàm, đã thấy người này ngất đi.
Hắn lấy ra một lệnh bài bằng đồng, kích hoạt, một tầng ánh sáng lộng lẫy xuất hiện rồi cuốn cả hai vào bên trong.
....
Huyền Lôi Chân Phái.
Đông Vũ Thần Châu có một dãy sơn mạch kéo dài mười mấy dặm, bởi vì đỉnh có mây mù bao phủ, như là tiên khí lượn lờ, cho nên gọi là Tiên Linh sơn mạch.
Mấy ngàn năm trước, trong Tiên Linh sơn mạch có tồn tại một ngọn núi cao không thấy đỉnh, bởi vì tiếp trời cho nên thường xuyên dẫn lôi oanh tạc, mỗi khi đó, trong vùng đều bị chấn động, không một ai dám tiếp cận ngọn núi này.
Bỗng một ngày, có người nghe từ trên núi vọng xuống tiếng phạn, như là có ai đang ở trên núi ngâm tụng phật kinh. Ban đầu người này không tin, nhưng tiếng phạn càng ngày càng to, cho đến khi lan tỏa khắp sơn mạch, mới đánh bạo trèo lên xem thử.
Nói cũng quái, ngọn núi này mặc dù cao tiếp trời, nhưng không phải là không thể trèo, nhưng mà người này lại trèo hoài không tới. Hơn nữa càng kỳ lạ là hắn không cần ăn uống trong mấy tháng, vẫn có thể sống sót, bảo là kỳ tích cũng không ngoa chút nào.
Càng lên cao, áp bách càng lớn, chân như đeo chì.
Người kia thế mà vẫn có thể kiên trì không ngừng chân, rốt cuộc theo thời gian trôi qua, thương hải tang điền, thành công leo lên đỉnh núi.
Nhưng khi hắn vừa quay đầu nhìn lại, ánh mắt liền hóa tang thương, bi ai không gì sánh kịp.
Khắp đường núi, thi thể chất đầy, xương cốt hóa thành tro bụi bay khắp trời.
Con đường này, trăm, ngàn người bước lên, đi một chuyến, trôi qua tận trăm năm. Có người vừa bước lên núi, thây đã hóa thành tro tiêu tán. Nửa đường chết không biết bao nhiêu người, bọn họ vươn tay với về trước, chân muốn bước nhưng thần trí thì đã mất.
Cho đến cuối cùng, chỉ có người kia là còn sống, nhưng mà ngoảnh mặt nhìn lại, đầu đã bạc trắng, thân thể gầy trơ xương, lưng cong một đoạn, ánh mắt chỉ còn bi ai cô tịch.
Từ trên trời cao, mây đen vần vũ kéo tới, cuồng phong bão táp xà xuống đỉnh núi, một tia chớp từ giữa trời cắt xuống, bổ ra một động thiên không đáy, bên trong lôi mang cuồn cuộn.
Người kia đi tới bên trong, xếp bằng, ngộ luyện, tĩnh tâm.
Một ngàn năm sau, nơi này trở nên yên bình, ngọn núi kia đã không còn, bị tiên lôi bổ sụp, nay chỉ còn một mảnh đất bằng.
Nhưng mà xung quanh nó, kiến lấy nó làm trung tâm, bốn phương tám hướng là bốn tòa núi lớn, bên trên, kiến trúc mọc như rừng, khắp nơi đều là tu tiên sĩ bay lượn.
Mà động thiên năm ấy, vẫn tồn tại như trước kia, chỉ là bên cạnh nó, một tòa tượng người vẫn còn đang xếp bằng.
Trên đỉnh đầu lôi văn nhảy động, thân hình già nua, tóc bạc trắng, cho dù ánh mắt kia nhắm, vẫn không giấu được bi ai cùng cực. Tượng người, không còn khí tức, như hòa làm một với động thiên.
Mà người này, hậu thế gọi là Tiên Lôi Chân Nhân, là người khai tông lập phái của Huyền Lôi Chân Phái.
Lập phái, chỉ bằng niệm.