Võ Thần Thế Giới

Chương 3 : Sinh tử một đường




Chớp động mí mắt, Diệp Phàm chậm rãi tỉnh lại.

Đập vào mắt hắn là một mảnh hoang địa hoang vụ, cho dù phóng tầm mắt bao xa, cũng chỉ thấy đại địa bao la, không tồn tại một chút sinh cơ nào.

“Bầu trời màu xám, e rằng đã không còn trên trái đất.”

Diệp Phàm lẩm bẩm, hắn là khảo cổ học gia, khả năng tiếp nhận mạnh hơn người thường rất nhiều, đối mặt biến cố, cũng chỉ ngưng thần một hồi liền chậm rãi đi về phía trước.

Đi một hồi lâu, chợt từ xa ào ào một cơn gió mạnh thổi tới, như là dao sắc lẻm chém vào người, khiến cho hắn nửa bước khó đi, không thể không đình chỉ cước bộ.

“Cổ quái.”

Hắn nhíu mày, hai tay vươn lên che chắn gió mạnh, cảm nhận mùi vị trong mũi, tinh thần tê dại.

Mùi máu tanh, trong gió có mùi máu tanh, tuy rằng vô cùng mờ nhạt nhưng khứu giác của hắn cực kỳ tốt, chắc chắn không thể nào nhầm lẫn.

“Đằng xa có người chết, thú vật chết, hay là có người đang giết nhau?”

Đã tới thế giới xa lạ, hắn không còn có thể dùng lẽ thường để suy đoán tất cả mọi việc, trong lòng đủ loại ý nghĩ hiện lên, trong tình cảnh đơn độc này, chỉ có suy nghĩ cẩn trọng mới giúp hắn thoát được nơi này.

Càng đi xa, mùi máu tánh thế mà dần dần biến mất, nếu không phải trong lúc vô tình có một cơn gió thổi đến, sợ rằng hắn còn không biết rằng phía trước có một cỗ máu tanh vô hình đang đợi hắn.

Nhưng cũng vì vậy mà hắn càng thận trọng, cho dù bước một bước cũng cảm thấy áp lực, đối mặt với một loại áp bách không rõ, cho dù thần trí mạnh mẽ tới đâu, cũng sẽ sinh ra sợ hãi.

Bầu trời âm u, nó như dải lụa dài vô tận bao phủ thế giới này, đứng từ đây nhìn lên, trời rất thấp, tựa như chỉ cần nhẹ vươn tay là chạm tới gầm trời.

Gió tắt, quần áo trên người không chỗ nào nguyên vẹn, thân thể cũng đầy vết máu, mặt mày đầy tái nhợt, Diệp Phàm chậm rãi bước, ánh mắt lại nhìn chằm chằm về phía trước.

Cho đến một lúc, khi không biết đã bước đi được bao xa, một vật thể khổng lồ từ từ hiện ra trước mắt của hắn.

Đó là một gốc đại thụ khổng lồ có thể đâm thân tới mây xanh, tán lá vươn ra rộng không gì sánh kịp, mà bên trong nó, lại mơ hồ có phát ra tiếng xào xạc, tuy là rất nhỏ, nhưng vẫn truyền vào tai Diệp Phàm. Âm thanh này nhóp nhép, càn quấy, cũng vô cùng quỷ dị.

Diệp Phàm dừng bước, hắn không dám động thân, từ trên tán cây đại thụ, hắn mơ hồ cảm nhận được nguy hiểm, nguy hiểm không gì sánh được. Một cỗ mùi vị nhàn nhạt xộc vào mũi, không phải mùi máu tanh, là một mùi vị mê người, có thể khiến cho bất kỳ sinh vật nào nhịn không được mà trầm mê vào trong đó.

Nhưng hắn vẫn không dám động, bởi vì hắn cảm nhận được phía sau thân đại thụ kia, có vô số chiếc bóng đen như mực, đang lấp ló sau thân đại thụ, tựa như một đám sói nấp sau thân cây chờ đợi con mồi, cho dù không nhìn thấy, cũng có thể cảm nhận được một cỗ khát máu cùng cực đang lan tràn trong không khí, chấn nhiếp nhân tâm.

Diệp Phàm nhíu mày càng chặt, thân thể run rẩy, hai tay đã siết thành quyền.

Thần trí cho dù có mạnh mẽ cỡ nào, khi gặp tình huống khủng bố như thế, cũng tuyệt nhiên không dám động, một khi động, tuyệt đối sẽ chết không chỗ chôn thây.

Nhưng hắn biết, nếu hắn không động, cũng tuyệt đối không có kết quả tốt.

Không biết từ khi nào, chung quanh hắn, vô số bóng đen như du hồn xuất hiện, bọn họ tựa như là từ trong hư không bò ra, từ phía trước, bên phải, bên trái... phía sau, ngay cả ở trên trời, cũng có một đám bóng đen đang từ từ rớt xuống, giống như ngươi đi lên cao ốc, thả mình như diều, nhưng lực hấp dẫn thì kéo ngươi, kéo ngươi ngã nát bấy.

Bọn nó cũng giống như vậy, nhưng khác ở chỗ nó có thể phá hủy quy luật tự nhiên, làm một chiếc bóng đen, rớt xuống không thua gì người điên tự xác.

Đại thụ cao như một tòa núi, thân cây gồ ghề như đá tảng, tản mát ra một cỗ khí tức lạnh lẽo, bên trên từng vết gỗ hằng lên như là gân guốc, chúng nó kéo dài khắp thân cây, đến một chỗ, chợt uốn lượn thành vòng, mà bên trong vòng tròn này, âm khí liễm nhiên, thình lình lại có ngồi một người, hắn hung hăng dương mắt nhìn Diệp Phàm, trong mắt sát khí tràn ngập, cho dù cách bao xa, vẫn cảm nhận được, vì thế, Diệp Phàm càng thêm run rẩy, trán đã rịn đầy mồ hôi, mặt không còn chút máu.

“Cứu ta.”

Cổ nổi gân xanh, Diệp Phàm rống lớn, ánh mắt quét quanh, bỗng dưng tập trung về thân ảnh đang ngồi trên đại thụ.

Tiếng kêu này vang lên bất chợt, khiến cho không khí tựa như là ngưng lại trong phút chốc, nhưng lập tức, từ trong tán cây, một đạo bóng đen thân hình cong vẹo từ trên đó nhảy xuống, hai cặp mắt đỏ rực nhìn Diệp Phàm chằm chằm, trong mắt sát khí vô biên. Thân hình của nó cong vẹo, hai tay dài gấp mấy lần thân thể của mình, nó dùng hai tay cào lấy mặt đất, lấy tốc độ khủng bố lao tới chỗ Diệp Phàm, muốn xé xác hắn ra thành trăm mảnh.

Diệp Phàm cả kinh, đang muốn bỏ chạy, chợt lỗ tay động đậy, nhanh như chớp chạy về đại thụ.

Hắn vừa động, đám bóng đen từ sau thân cây liền sưu sưu lao ra ngoài chặn trước mặt của hắn, lúc này nhìn kỹ, mới nhìn rõ được hình thể của bọn nó.

Đây là một đám người, nhưng thân thể không trọn vẹn, tứ chi thiếu hụt, thân hình vặn vẹo khó coi, chúng nó giấu trong bóng đen, như linh hồn người chết không chịu siêu thoát, vô cùng khủng bố.

Bọn nọ dùng tốc độ nhanh như gió lao tới, Diệp Phàm cũng không rãnh, đại não cấp tốc vận chuyển, bạo rống một tiếng, thân hình nghiêng ngả xông qua đám bóng đen.

Phốc!

Một tiếng trầm đục vang lên, cúi đầu nhìn lại, đã thấy bờ vai vỡ nát, máu tươi phun ra như suối, một cỗ cảm giác đau nhói truyền đến đại não, làm cho Diệp Phàm chút nữa ngất đi.

“Tới...”

Ngay khi Diệp Phàm gần như mất đi tri giác, một thanh âm cực kỳ bé nhỏ chợt truyền vào trong tai hắn. Ngay lập tức, bạo rống một tiếng nhảy phốc lên thân đại thụ, cánh tay còn lại hung hăng nắm lấy rễ cây, mượn sức hai chân trèo lên.

Nhưng khi hắn vừa trèo lên được một đoạn, lập tức cảm thấy phần eo đau nhói, quay đầu nhìn lại, một bàn tay đen như mực đã xuyên qua eo của hắn, kéo theo một mảnh máu tươi sối đầy thân đại thụ.

Là quái vật cong vẹo, tốc độ của nó rất nhanh, nếu không phải lũ bóng đen chặn đường, nó sớm đã bắt được Diệp Phàm. Nhưng lúc này nó vẫn là đuổi kịp, hơn nữa còn cho Diệp Phàm một kích, đâm thủng eo của hắn.

“A...!!!”

Diệp Phàm bạo rống, cảm giác đau đã xuyên thấu đại não truyền khắp toàn thân, cơ thịt cả người đều đang run rẩy, nếu không phải biết ngã xuống sẽ phải chết, hắn sớm đã từ bỏ.

“Tới...a!”

Lúc này âm thanh kia vẫn còn đang vang lên, nhưng tầm mắt của Diệp Phàm đã trở nên mơ hồ, đau đớn khiến hắn khó mà cử động, tay trái bám lấy rễ cây tựa hồ có thể buông lỏng bất cứ lúc nào.

Ngay khi hắn sắp bỏ tay, trong ngực bỗng nhiên xuất hiện hào quang màu đen, nó vừa xuất hiện, liền hóa thành một dãy lụa chạy dọc thân thể của hắn, sau cùng tụ vào eo và bờ vai của hắn, nháy mắt, Diệp Phàm liền mạnh mẽ mở mắt ra, tay phải vươn lên bắt lấy rễ cây, chân phát lực đạp vào thân cây nhảy lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.