Đêm nay trăng rất tròn, tản mát ra ánh sáng nhu hòa bao phủ cả tòa thành thị, gió lạnh từ phương xa kéo đến, chen chúc xuyên qua các tòa nhà, tiếng cửa kẽo kẹt không ngừng vang lên. Trong ngõ hẹp, bóng đêm đặc biệt dày đặc, ở nơi đó âm lãnh không gì sánh kịp, tựa như chia cách hai thế giới, một bên là đường phố vắng lặng, còn lại là cửu u địa ngục.
Tiếng xé gió vang lên, vô số bóng đen từ trong ngõ cụt phóng ra ngoài, thân thể bọn họ hòa vào bóng đêm, hoàn toàn nhìn không ra hình dạng, nhưng vũ khí lại có thể phản xạ ánh sáng, trong đêm vô cùng chói mắt.
Mười bảy hắc y nhân, như một đám u linh tiềm hành trong đêm tối. Bọn họ di chuyển nhanh như báo săn, trong mấy cái chớp mắt đã xuất hiện ở một ngõ cụt khác. Quỹ tích bọn họ vô cùng kỳ dị, có vẻ là không để cho người khác có cơ hội nắm bắt, cứ một lần xuất hiện, bọn họ liền ném ra một đám khói đen bao phủ thân thể để che dấu khí tức.
Trong đêm tối, một người trong đám hắc y nhân lên tiếng, giọng khàn khàn: “Tông chủ, đến nơi rồi.”
Người vừa nói chuyện ẩn mình trong bóng đêm, thấy không rõ hình dạng, nhưng vóc dáng cao lớn, đại khái là cao hơn người thường gấp rưỡi.
“Ta biết rồi.”
Người được gọi là Tông chủ nhẹ gật đầu, nhưng bởi vì đêm tối, cho nên chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đầu hắn nhúc nhích.
Hắn trầm ngâm một chốc, liền trầm giọng nói: “Người kia đã dặn dò chúng ta không có việc thì không được tìm hắn, nhưng chúng ta không thể không đến, không đến, ta hối hận một đời.”
“Tất cả chúng ta đều sẽ như vậy.”
Đằng sau vang lên giọng nói của nữ nhân, thanh âm lộ ra vẻ mệt mỏi vô cùng, còn có mùi máu tanh thoang thoảng, hiển nhiên vừa trải qua chiến đấu. Nàng thở dài, nói: “Tiểu Y không thể rơi vào tay bọn chúng, chỉ có nhờ người kia, nàng mới có thể sống sót.”
Nói xong, nàng kéo áo choàng ra để lộ một thân hình nhỏ nhắn ở trên lưng, thì ra trên người nàng còn có cõng theo một người, mà thình lình người này còn là một nữ nhi, có điều nữ tử này vẻ mặt tái nhợt, lúc này đang hôn mê, hô hấp có vẻ suy nhược, nhưng mặc dù như vậy vẫn không thể che lấp được dung mạo tuyệt mĩ của nàng.
“Được rồi, mau vào đi thôi, thời gian không còn nhiều.”
Tông chủ dùng ánh mắt nhu hòa nhìn nữ tử trên lưng nữ nhân kia, lúc này hắn thở dài một hơi, quay đầu liền đi về phía trước, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên.
Diệp Phàm ngồi trong sân nhỏ xếp bằng, bầu không khí đêm này rất tĩnh mịch, hắn không phải không cảm nhận được, âm thầm để ý xung quanh.
Đúng lúc này một cỗ khí tức âm lãnh từ sau lưng truyền đến, hắn vội vàng đình chỉ ngộ luyện sau đó lập tức xoay người.
Đập vào mắt hắn là mười mấy hắc y nhân đang nhìn hắn chăm chú, trong mắt từng người đều mang vẻ kinh ngạc cùng sợ hãi.
“Các ngươi là ai?”
Diệp Phàm trầm giọng hỏi, trong lòng thì cảm thấy kinh hãi. Những người này vừa đi tới hắn lập tức biết được bọn họ là tu sĩ chân chính, hơn nữa cảnh giới còn không thấp, không chỉ một, mà là toàn bộ. Tại sao lại có nhiều tu sĩ ghé thắm cửa hàng của lão bản vào đêm hôm khuya khoắt thế này? Là muốn cướp tiệm hay sao? Hay là trả thù tư?
Lão bản bán linh phù không thể dùng, bọn họ ăn thiệt thòi, thế là đến kiếm chuyện?
Lão bản cá muối hố nhà người ta, bọn họ kéo bầy kéo lũ đến trả thù?
Còn ta, ta làm gì?
Tông chủ kinh hãi nhìn nam nhân này, một hồi lâu sau mới nghi hoặc nói: “Ngươi là đệ tử của Vũ tiền bối sao?”
“Ma khí mãnh liệt như vậy, chắc là không sai.”
“Nhưng ta chưa bao giờ nghe Vũ tiền bối nhắc tới việc mình có một người đệ tử.”
Mọi người nghi hoặc nhìn nhau.
Diệp Phàm sững sờ, ma khí, đệ tử, bảo ta sao?
Hắn nhíu mày một cái, liền mở miệng: “Vũ tiền bối đã đi ra ngoài được vài ngày, tạm thời chưa trở về, các ngươi tìm tiền bối làm gì?”
Mình hoàn toàn không phải là đệ tử gì của Vũ tiền bối cả, nhưng với thân phận người trông coi hàng mật thiết, nếu bọn họ đã hiểu lầm thì cũng không cần giải thích dong dài. Hai bên đều không quen biết nhau, còn không biết được đối phương có ác ý hay không, lúc này mượn một cái thân phận để làm khiên, là một ý tưởng không tệ.
Nhưng tất nhiên đấy là khi Vũ tiền bối và người ta không thù không oán.
Tông chủ nghe hắn nói như vậy, thở dài một tiếng, nói: “Vũ tiền bối hành tung khó lường, nay đây mai đó là chuyện hiển nhiên, chúng ta quá tự cho là đúng rồi.”
“Nhưng nàng đi theo chúng ta sẽ rất nguy hiểm.”
“Cùng lắm chúng ta liều mạng với bọn họ rồi xông ra ngoài, ta không tin bọn họ giữ được chúng ta.”
“Rồi sau đó thì sao? Chịu sự truy sát của mấy trăm thế lực à? Bố Đại, ngươi điên rồi.”
Các hắc y nhân không ngừng mở miệng.
Tông chủ giơ tay nhẹ áp, quay đầu nhìn về phía Diệp Phàm, trầm giọng nói: “Ngươi biết Vũ tiền bối đi đâu không?”
Diệp Phàm lắc đầu. Hắn chỉ là người trong hàng cho lão bản, ngay cả tên thật của lão bản còn không biết, sao có thể biết được hành tung của hắn.
Mười tám hắc y nhân này có nam có nữ, bọn họ đứng trong đêm tối tựa như là u linh mập mờ, tản mát ra một cỗ khí tức âm lãnh vô cùng, chỉ là không biết vì sao càng nhìn bọn họ, hắn lại càng cảm thấy thân thiết, giống như trong người hắn có vật nào đó tương đồng với bọn họ, càng quái dị hơn là lần đầu gặp mặt, đám người này không hỏi danh tự, chỉ bảo rằng trên người hắn có ma khí mãnh liệt, lại còn nghiễm nhiên trở thành đệ tử của lão bản.
Hắn rất nghi hoặc, rốt cuộc ma khí mãnh liệt mà bọn họ nhìn thấy trên người mình là cái gì? Lẽ nào trên người bọn họ cũng có ma khí hay sao? Cảm giác thân thiết kia chính là đến từ nguyên nhân này?
Còn nữa, Vũ tiền bối và bọn họ có quan hệ gì, vì sao lại tìm ngài ấy vào lúc này? Bọn họ đang bị người nào truy đuổi, thậm chí còn có thể bị mấy trăm tông môn bao vây.
Ma giáo? Đây là ma giáo trong truyền thuyết sao, phải hay không phải?
Diệp Phàm suy nghĩ một hồi, liền mở miệng: “Các ngươi muốn tìm Vũ tiền bối để làm gì?”
Tông chủ nhìn hắn chăm chú, càng ngày càng cảm thấy kinh hãi, nghe hắn nói, giật mình một thoáng rồi mới trầm giọng nói: “Chúng ta bị kẻ thù truy đuổi, không còn cách nào cho nên mới đến nhờ Vũ tiền bối giúp đỡ, không ngờ tiền bối lại không có tung tích.”
“Bọn họ muốn bắt Tiểu Y, nàng chỉ vừa trưởng thành, thực lực rất yếu, bị bọn họ ám toán, đã hôn mê bất tỉnh, nếu không phải chúng ta đến kịp, chỉ sợ nàng đã bị bọn họ bắt đi rồi.”
Một nữ tử lên tiếng, nói xong liền vuốt áo choàng để lộ ra một thân hình nhỏ nhắn trên lưng, lúc này nữ tử trên lưng nàng đang khẽ run rẩy, lông mi chớp động liên tục, tựa hồ là gặp phải ác mộng nào đó, dung mạo tuyệt mĩ tái nhợt, trông vô cùng thương cảm.
“Tại sao bọn họ lại muốn bắt nàng?”
Diệp Phàm cau mày hỏi.
Có lẽ là do đều là “người một nhà”, Tông chủ cũng không cố tình giấu diếm, hắn nói: “Tiểu Y từ nhỏ ma khí đã rất nặng, nhưng vì thân thể không tốt cho nên không thể tu luyện, nhưng không biết vì sao mấy ngày trước ma khí trên người nàng lại bộc phát không thể kiềm chế, vì vậy dẫn tới việc là các tu sĩ chú ý tới, lập tức muốn bắt nàng đi, cũng may khi đó có một huynh đệ đi cùng nàng dẫn nàng chạy trốn, nếu không hậu quả khó lường.”