Võ Thần Thế Giới

Chương 12 : Xưa nay chưa từng thấy




Diệp Phàm bắt đầu nếm thử tu luyện. Bởi vì ban ngày phải trông coi quầy hàng cho lão bản nên hắn chỉ có thể thử vào ban đêm, cũng may mà đằng sau nhà kho có một mảnh đất trống, lão bản tùy ý cho hắn sử dụng.

“Để có thể tu luyện, bước đầu phải tụ tập linh khí.”

Diệp Phàm dựa theo cách làm trong thư tịch ngồi xuống xếp bằng. Hai tay đặt lên trên đầu gối, mắt nhìn mũi, mũi hướng tâm, thẳng xuống cho tới rốn. Trong quá trình này, không thể nghĩ loạn, không được phân tâm, tinh thần không được thả lỏng.

Hô hấp kéo dài, thả lỏng thân thể, dùng giác quan cảm nhận thế giới, tìm kiếm phương hướng chuyển động của linh khí.

Đối với người có tư chất tốt, quá trình này diễn ra rất suôn sẻ, thanh thoát như mây trôi, căn bản không cần dùng bao nhiêu sức lực. Nhưng Diệp Phàm tư chất rất kém, vì thế quá trình này diễn ra rất ứ đọng, giống như thuyền nhỏ bị mắc kẹt giữa những tảng đá trên con sông cuồn cuộn, không thể tiến, cũng không thể lùi. Nó chính là sự khác biệt giữa người có tư chất kém và tư chất tốt, là một lạch trời rộng lớn, người thường không cách nào vượt qua.

Hô!!!

Rất nhanh Diệp Phàm đã phải mở mắt ra, sau đó thở dốc. Hắn biết mình đã thất bại, hắn không hề tìm được một tơ hào linh khí nào, xung quanh hắn chỉ là bóng đêm vô tận cùng trời cao bao la.

“Quả thật là gian nan.”

Diệp Phàm thở dài.

“Nhưng ta chắc chắn sẽ không từ bỏ.”

Hắn cắn răng, lập tức tiếp tục xếp bằng tiến vào trạng thái.

Cứ thế trôi qua mấy canh giờ liền, cho tới tận khi ánh bình minh đã dần hé lộ, chim muông kêu réo khắp ngã đường. Một đêm này Diệp Phàm hết thảy xếp bằng mấy chục lần, nhưng đều như lúc đầu, hắn không hề tìm được chút dấu vết nào của linh khí cả.

Nhìn thấy trời đã sắp sáng, Diệp Phàm buồn bực gãy mũi. Con đường này quả là rất khó đi, nếu như đổi thành người khác, chỉ là vừa bắt đầu đã từ bỏ. Năm ấy thiên địa linh khí nồng nặc, nhưng số người dùng tư chất phế vật đi tu thành tu sĩ cũng đã là rất ít, hiện tại linh khí đã nhạt đi, người có thể làm việc này đã thiếu lại càng thiếu.

Diệp Phàm hít sâu một hơi, muốn thử một lần cuối cùng.

Hắn ngồi xuống xếp bằng, bởi vì ngồi một chỗ trong thời gian dài cho nên hai đầu gối đã trở nên tê nhức, vừa ngồi xuống hắn liền nhíu mày đau đớn, khẽ rên một tiếng.

Nhắm mắt, tĩnh tâm, tìm kiếm.

Khi ánh sáng chen chúc xuyên qua tán cây, cố gắng chiếu vào gương mặt anh tuấn của Diệp Phàm, bất chợt dị biến xảy ra.

Chỉ thấy một dãy lụa màu đen từ trong ngực Diệp Phàm chui ra ngoài, nó mau lẹ cuốn lấy thân thể của hắn, rồi dần dần tản mác ra bóng đen dày đặc. Nếu có người từ đằng xa nhìn lại, sẽ ngạc nhiên phát hiện không biết vì lý do gì trên mặt đất lại xuất hiện một hình cầu đen kịt to lớn, nó thậm chí còn đen hơn cả bóng đen của ban đêm, tản mát ra khí tức đáng sợ.

Mà chuyện này Diệp Phàm lại hồn nhiên không biết. Hắn vẫn đang đắm chìm vào trong quá trình tìm kiếm của mình. Hắn vẫn như trước mờ mịt cảm nhận linh khí ở xung quanh, hi vọng có thể tìm được phương hướng chuyển động của bọn nó. Chỉ không biết vì sao hiện tại không gian xung quanh lại có chút tối đen, tựa như là thân thể đang hãm vào trong bóng đêm vô tận.

Trời đã gần sáng, vì sao xung quanh lại trở nên tối om như vậy?

Mặc dù trong lòng nghi ngờ, nhưng Diệp Phàm vẫn bình tĩnh xếp bằng, tiếp tục tìm kiếm dấu vết linh khí.

Hắn lại không biết trong lúc này, từ bốn phương tám hướng có vô số tia sáng màu đen không ngừng tiến vào thân thể của hắn. Chúng nó tựa như là một dòng lũ cuồn cuộn tiến vào người hắn, sau đó hóa thành dòng chảy nhỏ đâm thẳng vào dưới rốn, ở trong trốn xoay tròn một vòng lại biến thành một hình cầu đen tuyền, từ hình cầu tiếp tục phân ra thành mấy trăm quả cầu nhỏ, cho đến khi phân chia xong xuôi, mới chịu dừng lại.

Quá trình này Diệp Phàm hoàn toàn không nhận ra, chỉ đột nhiên cảm thấy hơi đầy bụng mà thôi.

...

Nếu nói tinh thần của con người là một vì sao sáng trên bầu trời, thì thế giới chính là vũ trụ vô tận. Vũ trụ chứa đựng vô số vì sao, mà vì sao lại tại nên vũ trụ thần ảo rực rỡ và đầy thần bí. Một người khi bước vào quá trình tu luyện, tinh thần hoàn toàn giống như một vì sao sáng nhỏ bé trongn vũ trụ bao la bát ngát, theo thời gian dần trôi đi, khi tu vi không ngừng tăng tiến, vì sao sẽ theo đó mà phát triển.

Từ vì sao hóa thành chòm sao, từ chòm sao hóa thành bầy sao, từ bầy sao hóa thành hành tinh, từ hành tinh thành mặt trời, mặt trời lại thành tinh vực, rồi tinh vực hóa tinh không, tinh không lại biến thành vũ trụ.

Quá trình này có thể kéo dài một vài ngàn năm, vài chục ngàn năm, thậm chí mấy triệu năm.

Nếu có tu sĩ nghe được lời này thì bọn họ sẽ không cảm thấy có gì là xa lạ, bởi vì đó chính là quá trình mà bọn họ sẽ đi qua.

Rèn đúc chân nguyên.

Đúng, chính là quá trình rèn đúc chân nguyên.

Chân nguyên của tu sĩ có muôn hình vạn trạng, nó cũng giống như vì sao và tinh không vô tận, và đó được tạo nên từ chính người đúc ra nó. Một tu sĩ cường đại có thể có chân nguyên là một chòm sao, một mặt trời, thậm chí là một tinh vực. Đúc được chân nguyên càng hoàn mỹ, bọn họ càng cường đại. Nhưng quá trình này chỉ diễn ra khi tu sĩ đạt tới Chân Nguyên cảnh, tức là đã bước qua Luyện Huyết cảnh.

Nhưng vào lúc này, Diệp Phàm vậy mà đang trải qua quá trình đó.

Một người chưa hề tu luyện, trải qua quá trình rèn đúc chân nguyên. Mà càng đáng nói hơn là chân nguyên của người khác khi vừa mới đúc lên có hình dạng chỉ là một điểm sáng nhỏ hoặc là một vài điểm sáng nhỏ, mà chân nguyên của Diệp Phàm lại là vô số quả cầu màu đen. Việc này có thể xưng là cổ kim hiếp gặp, xưa nay chưa từng thấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.