Một mực trầm mê vào trong thư tịch, thế mà đã bảy ngày trôi qua.
Thời gian này thi thoảng trong sơn lâm sẽ truyền ra tiếng linh khí bùng nổ, đoán chừng dư âm khi các tu sĩ giao chiến với nhau. May mà những dư âm này không có lan tới tòa thành thị này, bằng không sẽ có rất nhiều thường dân bị liên lụy, tất nhiên là tính cả Diệp Phàm vào trong đó.
Đó cũng là lý do mà mấy ngày nay Diệp Phàm vẫn luôn trầm mê vào trong thư tịch tu luyện nhập môn.
Hắn biết rằng tư chất của mình thấp kém, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ từ bỏ việc trở thành tu sĩ. Lúc trước còn mơ mơ màng màng, thậm chí từng nghĩ làm một phàm nhân qua đường, nhưng hiện tại chứng kiến càng nhiều, hiểu càng sâu, hắn rõ ràng chỉ có thực lực mạnh mẽ mới giúp mình tồn tại được trong thế giới mà cái mạnh chèn ép cái yếu này.
Chỉ khi mạnh mẽ, hắn mới có thể trở về trái đất.
Làm một nam nhi, chí tại bốn phương, co đầu rút cổ một chỗ, hắn quyết không làm.
Nhưng hắn biết con đường mà mình đi sẽ ngập tràn gian nan và mờ mịt. Một người tư chất kém cỏi có thể trở thành tu sĩ không phải là chưa từng xuất hiện, nhưng bất kỳ ai trong số đó đều là tuyệt thế yêu nghiệt bễ nghễ kim cổ.
Trăm ngàn năm qua đi, thiên địa ngày càng già cỗi, thiên địa linh khí cũng theo đó nhạt đi, đối với một người có thể tu tiên, trở thành tu sĩ đã có thể coi như là một chuyện đầy gian nan và phải trả giá vô số nỗ lực rồi, chớ đừng nói tới một người không thể tu luyện muốn trở thành tu sĩ.
Diệp Phàm biết mình không phải tuyệt thế yêu nghiệt, càng không có bối cảnh thâm hậu để dựa lưng, tất cả những gì hắn có chỉ là bản thân hắn mà thôi.
...
Trong bảy ngày này có không ít tu sĩ đến mua linh phù Vũ thị, điều này khiến cho Diệp Phàm phải dùng một ánh mắt khác hẳn để nhìn vị lão bản của mình. Hiển nhiên toàn bộ suy nghĩ khinh bỉ ban đầu đều đã bị gạt bỏ sang một bên, hắn không còn dám khinh bỉ vị lão bản tưởng chừng lười biếng này nữa.
Một tấm linh phù rách nát như là giấy nhùi có giá trị kém nhất cũng có cái giá ba ngàn đồng tiền, toàn bộ quầy hàng giá trị ít nhất mấy trăm ngàn đồng tiền, đoán chừng tiệm rượu đối diện cũng không có giá trị bằng quầy hàng này của hắn.
Cũng phải, linh phù của lão bản đều là những thứ cao thâm huyền ảo, có linh phù ẩn tàng được ánh mắt của tu sĩ Chân Nguyên cảnh, thậm chí ngay cả Trảm Đạo cảnh cũng có thể ẩn dấu (dù không biết lão bản nói thật hay không), một vài linh phù mặc dù nhìn vào có vẻ thiếu trên mất dưới nhưng lại hủy diệt được một tòa núi nhỏ, đừng nói chi những linh phù lặt vặt dạng như độn địa ba thốn, mượn gió phi hành, hóa thân thành yêu thú...
Lão bản há mồm ngáp một cái, liếc mắt nhìn Diệp Phàm, bĩu môi nói: “Muốn tu luyện thật à? Ta khuyên ngươi nên bỏ cuộc đi thôi, tư chất không đủ cũng có thể lựa chọn trở thành thợ săn, hoặc chế tác dược liệu, không cần đâm đầu vào chỗ chết.”
Diệp Phàm nghi hoặc hỏi: “Có nguy hiểm đến như vậy không?”
“Ta chỉ muốn có thực lực bảo vệ mình mà thôi.”
Lão bản khinh bỉ nhìn hắn một cái, chế nhạo: “Ngươi tưởng rằng thiên địa này ôn hòa như ngươi tưởng? Một khi bước vào con đường kia là ngươi đã chấp nhận sinh tử không tại thân rồi.”
“Ta nói giả dụ, ngươi muốn có tài nguyên tu luyện thì bắt buộc ngươi phải lựa chọn đi tìm kiếm tài nguyên. Những tài nguyên đó đến từ đâu? Từ trên trời rơi xuống, xuất hiện ngay trước mắt ngươi, hay là có người hảo tâm vứt cho ngươi? Mua, tất cả đều phải mua bằng tiền, nếu không có tiền thì cướp, cướp của nhân tộc, cướp của yêu thú, cướp bằng chính sinh mạng của mình.”
Diệp Phàm trầm ngâm một hồi, chợt nói: “Nhưng ta không muốn mình trở nên nhỏ bé, thiên địa này quá rộng lớn, thứ có thể giết chết ta nhiều vô số kể, ta tựa như là một đầu kiến hôi bò trên mặt đất, chẳng biết khi nào mưa to bão bùn sẽ xà tới, cướp mất sinh mạng nhỏ bé này.”
“Cho dù tu luyện có nguy hiểm trùng trùng, con đường này gian nan bao nhiêu, ta vẫn quyết không từ bỏ.”
“Lòng ta có chí lớn, ta không tin ta tu không thành tiên đạo.”
Lão bản nhìn hắn chăm chú, một hồi lâu sau cười hắc hắc nói: “Hảo một câu lòng ta có chí lớn, nếu vậy thì dùng chí lớn của mình mà đi cầu tiên đạo đi thôi.”
“Diệp Phàm.”
Lão bản ngửa đầu nằm xuống, ngáp một cái rồi thản nhiên nói: “Đằng sau có mấy cái rương linh phù, ngươi vào mang một ít ra để bổ sung vào quầy.”
Diệp Phàm: ...
Mấy rương, MK, vẫn quá xem thường lão bản mình rồi.
...
Cách tòa thành ba trăm dặm.
Núi lớn, tu sĩ bay ngợp trời, đằng trên cao lượn lờ một tòa thạch phủ, bên trong hỏa diễm thôn thiên, tản mát ra khí tức khủng bố vô cùng, rất nhiều yêu thú thực lực không đủ khi nhìn thấy thạch phủ đều quay đầu bỏ chạy, thậm chí trong đó còn có một đầu yêu thú tiếp cận Yêu Vương.
Mà trước thạch phủ, một lão giả mặc áo bào màu đỏ đang lăng không mà đứng, uy áp không kém gì thạch phủ.
“Trần trưởng lão, vẫn chưa tìm được mắt trận.”
Một thanh niên đến gần lão giả cung kính nói.
Lão giả cau mày, chậm rãi nói: “Phi Sơn lĩnh thần bí khó lường, tại nơi này từng chôn vùi Yêu Thánh, khó tránh khỏi có điều thần dị vượt qua lẽ thường. Muốn phá đại trận này không chỉ cần ngày một ngày mai.”
“Nhưng Huyền Lôi và Thánh Kiếm đều ở đây, nếu chúng ta không mau phá trận, chỉ sợ sẽ bị cưỡm tay trên.”
Thanh niên nhíu mày nói.
Lão giả nghe vậy lắc đầu, cười nói: “Không cần lo lắng, bên dưới hộ trận có Thánh Long đại trận, có thể hạn chế tu vi kẻ xâm nhập, những lão giả như chúng ta chắc chắn sẽ không thể nhúng tay vào cuộc tranh đoạt này, nói như vậy phải nhờ vào đám nhỏ.”
“Ngươi nói xem, thế hệ này ai dám tranh phong cùng nàng?”
Lão giả vuốt râu mà nói, thần thái vô cùng thản nhiên.
Thanh niên ngẩn người, nghĩ tới người kia liền cười khẽ nói: “Trần trưởng lão nói phải, thế hệ này nàng đã định sẽ trở thành người xuất chúng nhất, không có người thứ hai.”