Võ Thần Thế Giới

Chương 15 : Cùng đường mạt lộ




Khi nghe hắn nói xong, Diệp Phàm cũng đã hiểu được một phần. Kỳ thật chuyện này không có gì li kỳ bát quái, trên thiên hạ, danh môn chánh phái và ma đạo vốn tách thành hai cực đối lập với nhau, tu sĩ của cả hai bên đều không vừa mắt đối phương, cho rằng mình hành hiệp trượng nghĩa, đạo thống của mình là vô biên, thế là chém giết nhau không chết không thôi.

Tất nhiên đó đều là ở trong phim ảnh.

Không ngờ thế giới này vẫn tồn tại khái niệm này, Diệp Phàm nhìn vẻ mặt tái nhợt của nữ tử kia, không khỏi cảm thấy thương xót. Nàng vừa trưởng thành, đã bị người ta truy sát, còn hạ độc dược không rõ sống chết, tình cảnh như vậy thật sự rất đáng thương xót. Không chỉ có vậy, khi nhìn nàng, tia thân thiết kia càng mãnh liệt, vượt xa cảm giác với những hắc y nhân kia.

Chỉ như thế thôi đã đáng để hắn giúp nàng.

Bất quá, hắn giúp nàng bằng cách nào đây?

Theo lời bọn họ thì chỉ có Vũ tiền bối mới giúp được bọn hắn, nhưng Vũ tiền bối đã rời đi có mấy ngày rồi, đi đâu tìm ngài ấy bây giờ?

Hắn cau mày, đám hắc y nhân cau mày, tông chủ ngửa đầu nhìn trời thở dài.

“Các ngươi biết sử dụng linh phù hay không?”

Diệp Phàm bỗng dưng lên tiếng.

Tông chủ nghi hoặc gật đầu, nhẹ giọng nói: “Trên thiên hạ không có tu sĩ không biết dùng linh phù, ngươi hỏi vậy là có ý nghĩa gì?”

Hắn cảm thấy thanh niên này rất thần bí, không chỉ có ma khí mãnh liệt hơn bình thường, hơn nữa còn là đệ tử của Vũ tiền bối, nhưng trên người hắn lại rõ ràng không có dấu vết của việc tu luyện, là một phàm nhân không hơn không kém. Điểm khiến hắn càng xem trọng người này là, từ đầu chí cuối khi nói chuyện hắn đều đứng trong bóng tối, mà sau lưng hắn thì không biết từ khi nào đã là vách tường lạnh băng, tông chủ cảm thấy rằng chỉ cần có động tĩnh, người này chắc chắn sẽ nhảy qua tường còn nhanh hơn cách bọn họ xông vào đây.

“Vũ thị có rất nhiều linh phù, nhưng hầu hết linh phù ta đều không biết cách dùng, ta nghe Vũ tiền bối bảo rằng trong những linh phù này, có một vài linh phù có thể ẩn nấp khỏi ánh mắt tu sĩ Trảm Đạo cảnh.”

Diệp Phàm nói xong, men theo bờ tường đi vào nhà kho, đám người hắc y nhân bám sát sau lưng, tông chủ tựa như nhớ tới cái gì, kinh hỉ hô lên: “Ta nhớ rồi, ngoài thân phận kia thì Vũ tiền bối còn là một linh phù đại tông sư, linh phù của ngài ấy chắc chắn có thể giúp Tiểu Y ẩn nấp khỏi những người kia.”

Nữ nhân kia ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Diệp Phàm, nói gấp: “Thế nhưng đối thủ của chúng ta có cả cường giả Pháp Vực cảnh.”

Diệp Phàm dừng lại, chậm rãi quay đầu, cười nói: “Tìm... thử xem.”

Bước chân có chút không được tự nhiên.

Pháp mẹ... nó vực.

Trong lòng của hắn kinh hãi không thôi. Phải biết rằng một tu sĩ Trảm Đạo cảnh là đã có thể san bằng một tòa thành thị một cách dễ dàng rồi, muốn tính kế thoát khỏi sự truy tìm của hắn là một chuyện cực kỳ khó khăn, còn nếu như thật sự là Pháp Vực cảnh thì đừng nói là trốn trong tòa thành này, cho dù là cả một phương thiên địa, một đại lục, cũng chưa chắc trốn được.

Tất nhiên đó là nếu như không có linh phù ẩn thân.

Thế nhưng linh phù có thể che dấu ánh mắt đại tu sĩ Pháp Vực cảnh dễ tìm đến như vậy sao?

Bọn họ đi theo Diệp Phàm vào trong nhà kho, sau đó mở rương linh phù ra bắt đầu tra xét.

Diệp Phàm bình thản đứng ở bên cạnh nhìn nhìn, tròng mắt bắn ra hào quang vàng rực, cảm giác trước mắt mình là mười mấy cây đồng tiền đang di động chứ không phải là những hắc y nhân kia. Thông qua cách nói chuyện của những hắc y nhân này, hắn biết bọn họ những nhân vật không bình thường. Những người này có thể an toàn trốn thoát khỏi sự truy đuổi của đại tu sĩ Pháp Vực cảnh, tất nhiên thực lực không thể nào mà thấp hơn Trảm Đạo cảnh được. Diệp Phàm suy nghĩ, hắn giao dịch với bọn họ, hiển nhiê không sợ mình bị bọn họ hố cha.

Chỉ cần bọn họ tìm được linh phù có thể dùng, hắn sẽ lập tức ghi tạc nó vào đầu, sau đó chờ lão bản trở về liền giải thích với hắn, thuận tiện đôn đốc... à không nhắc lão bản đi thu tiền của bọn họ. Bọn họ kính sợ Vũ tiền bối đến thế, chắc chắn sẽ không quỵt nợ.

“Tìm ra rồi.”

Một thanh âm thô kệch tràn đầy kinh hỉ vang lên, chính là người tên Bố Đại trong miệng những hắc y nhân. Lúc này thân nình to lớn đồ sộ của hắn run lẩy bẩy, trên tay là một tấm linh phù rách nát chỉ còn một phần ba, ở đuôi phù thậm chí còn có cả vết chuột cắn, nửa phần trên xém vết lửa chết, hai chữ ấn ký Vũ thị thì chẳng biết bay về phương nào.

Tông chủ thoắt một cái liền xuất hiện bên cạnh Bố Đại, sau đó vươn tay chụp lấy linh phù rách nát. Trầm tư cảm nhận một hồi, hắn liền kinh hãi nói: “Đây chính là Lôi Ẩn Tiên Phù, chỉ cần bóp nát sẽ có ẩn lôi giáng thế tiếp dẫn đến một nơi cách đó mấy trăm dặm...”

“Bố Đại...”

“Tông chủ?”

Bố Đại nghi hoặc đáp.

Tông chủ trợn mắt lên mà nói: “Ngươi không tìm linh phù ẩn thân, tìm linh phù truyền tống làm gì?”

Bố Đại gãi đầu, nhìn trần nhà một lúc, rồi bình tĩnh trả lời: “Tông chủ, chúng ta có thể dùng nó để truyền tống Tiểu Y đến một nơi an toàn, sau đó chúng ta sẽ tương kế tựu kế dẫn dụ đám chó ngao kia rời khỏi đây. Đợi mọi việc suông sẻ, chúng ta liền quay lại đón nàng.”

Tông chủ thở dài một tiếng, có cảm giác hận không thể rèn sắt thành thép. Hắn nói: “Phía Bắc có đại tông trấn thủ, tồn tại ba vị Trảm Đạo hậu kỳ, phía Tây có ẩn tộc trông chừng, có một vị Pháp Vực cảnh, phía Nam là người của hoàng triều, cũng có một vị Pháp Vực, chỉ có phía Đông tiếp giáp Hoang địa là không người tọa trấn, nhưng nơi đó rất nguy hiểm, căn bản vô pháp sinh tồn, Tiểu Y không khỏe, truyền thống nàng đến đó là không thể nào.”

Nữ nhân cũng gật đầu, nói: “Chỉ có thể dùng linh phù tạm thời che dấu khí tức của Tiểu Y, sau đó chúng ta tương kế tựu kế dẫn bọn họ đi khỏi đây thật xa, chờ sau này mọi việc lắng xuống, chúng ta lại đến mang nàng đi. Ở đây là chỗ của Vũ tiền bối, Tiểu Y ở lại đây nhất định sẽ không sao.”

Bố Đại nghe vậy liền hiểu, có chút xấu hổ cúi đầu, nói: “Tông chủ, ta xin lỗi.”

Tông chủ khoát tay, cười khổ: “Bỏ đi, mau tra xét toàn bộ linh phù ở đây, đám chó ngao kia sắp nhịn không được tiến vào tòa thành này rồi.”

Diệp Phàm thở dài, xem ra đám người này thật sự là cùng đường mạt lộ rồi, khắp nơi đều có cường giả tọa trấn, nếu bọn họ muốn chạy trốn, e rằng chỉ có thể đi sâu vào trong hoang địa vô cùng nguy hiểm trong miệng bọn họ mà thôi. Một khi đã tiến vào, nào có dễ dàng rời khỏi.

Chỉ cần nghĩ như vậy, hắn liền biết mình giúp bọn họ không uổng.

Trong nhất thời, cảm giác thân thiết nhiều thêm một ít, Diệp Phàm cúi người mở một rương linh phù ra, khẽ nói: “Lão bản quái gở, linh phù càng rách nát càng có giá trị, để ta giúp các ngươi tìm.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.