Vô Tận Trùng Sinh

Chương 240: Quyết định tới Tiêu gia




Hiện tại mặc dù là buổi sáng thế nhưng sương muối dày đặc khiến cho tầm nhìn trong khu rừng không khác so với nhá nhem tối là bao nhiêu. Nếu như không chút để ý, bản thân ngươi rất dễ dàng bị ngã bởi đường rừng gập ghềnh.

Lúc này, Khương Thần một tay chống gậy một tay mò mẫm tách ra những bụi cây chắn trước mặt, một đường thẳng tiến về phía trước.

Một chút kinh nghiệm cho những người đi rừng đó là phải biết được vị trí của bản thân, phải nắm rõ được thời gian, phải vạch ra được hướng đi cho bản thân.

Trong đó, nếu như ngươi vạch ra được phương hướng cho bản thân mình, gặp cây đốn cây, gặp bụi rẽ bụi, đừng bao giờ nhìn thấy cây liền né cây, gặp bụi liền né bụi. Giống như trường hợp của Khương Thần, nếu như gặp cây tránh cây, gặp bụi tránh bụi trong khi tầm nhìn hạn hẹp, sau một đoạn đường dài, rất có thể ngươi sẽ đi lệch xa so với phương hướng ban đầu.

Việc thoát khỏi đi lạc trong rừng cũng giống như quá trình tu luyện của một nguyên giả. Đừng bao giờ rơi vào trường hợp đi một đoạn đường dài, khi ngoảnh đầu lại đã quên mất mục đích lúc xuất phát.

Lại nói, đương lúc Khương Thần đang vạch ra từng lối đi nhỏ toan tính vượt qua một phiến bụi rậm rộng lớn, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn lên thiên không mù mịt sương. Đôi mắt vốn lạnh lùng lúc này lại lóe lên một đạo tia sáng kì dị.

“Lại xuất hiện loại cảm giác này.” Thanh âm khe khẽ từ cổ họng hắn vang lên.

Thỉnh thoảng Khương Thần hắn luôn có cảm giác có người nhìn trộm mình từ phương xa. Loại cảm giác này cũng không phải mới xuất hiện mà đã xuất hiện từ lâu rồi.

Thời điểm hắn còn ngang dọc Đại Thiên Nguyên Giới, mỗi lần xuất hiện loại cảm giác đó, hắn lại phong tỏa không gian xung quanh sau đó truy tìm đối phương, thế nhưng tuyệt nhiên lần nào cũng không phát hiện ra được điều gì.

Mà lại loại cảm giác đó cũng chỉ trong thoáng chốc liền qua đi, người nhìn trộm kia cũng không nảy sinh chút ác ý nào đối với hắn. Chuyện này lâu dần thành quen, thế nhưng đối với việc bản thân bị người khác nhòm ngó, hắn vẫn là tương đối khó chịu.

“Ồ…phía trước dường như có đánh nhau.”

Phía trước mặt Khương Thần vang lên thanh âm va chạm của binh khí. Dựa theo loại tạp âm này truyền lại, khoảng cách với vị trí Khương Thần hắn đang đứng ước chừng hai trăm bước chân.

Nội tâm Khương Thần lúc này đột nhiên có chút đắn đo. Nếu như né tránh đi đám người, hắn lại phải thay đổi một chút lộ tuyến. Điều này có thể dẫn tới hắn có thể sẽ bị lạc đường một lần nữa. Thế nhưng nếu như cứ thế va chạm với bọn họ, không thể không nói đây chính là một cọc phiền toái.

Sau một phen đắn đo, cuối cùng Khương Thần quyết định cứ thế đi thẳng về phía trước. Trước hết nhìn xem nơi kia rốt cuộc có chuyện gì. Nếu như có thể thuận lợi kiếm chác được chút đồ đạc, đây cũng là có chút thu hoạch.

Theo đường đá gập ghềnh, Khương Thần tiếp cận khu vực giao tranh kia. Hắn trèo lên một ngọn cây gần đó, vạch ra tán lá cố vươn tầm mắt hết sức có thể để trông rõ. May mắn nơi này sương mù nhạt hơn một chút, hắn vẫn có thể nhìn thấy rõ đôi bên giao tranh. Đó là một nhóm người đang không ngừng công kích lên thân thể một con yêu thú cấp hai.

Yêu thú kia tựa hồ thuộc họ sói. Bởi lẽ ngoại trừ thân hình to hơn dã lang bình thường một chút, màu mắt đỏ hơn một chút, còn lại đều không khác tý gì.

Liệp Yêu Lang!!!

Trong đầu Khương Thần hiện ra ngay tên loại yêu thú này. Liệp Yêu Lang – yêu thú cấp hai, tính tình hung tợn, tàn bạo, tốc độ cực kì mau lẹ. Thực lực có thể so sánh với Nguyên Khí Cảnh đỉnh phong.

Đám người đang vây đánh Liệp Yêu Lang kia gồm có mười người. Trong số đó sáu người có thực lực Nguyên Khí Cảnh sơ kì, ba người Nguyên Khí Cảnh trung kì, một người Nguyên Khí Cảnh hậu kì.

Dựa vào nhân số đông, vì vậy mặc cho Liệp Yêu Lang có thể so với Nguyên Khí Cảnh đỉnh phong, mười người kia vẫn có ưu thế trên cơ đối phương.

“Dây dưa với nó đủ lâu rồi, kết thúc thôi.” Một người trong đám đông nói: “Chúng ta còn phải đi tìm thiếu gia cùng tiểu thư.”

Đám người nghe vậy liền gật đầu, công kích không ngừng khởi phát đánh lên thân mình Liệp Yêu Lang.

Liệp Yêu Lang rống lên một hồi giận dữ. Nếu như xa luân chiến, nó có đầy đủ thực lực đánh bại toàn bộ mười người, thế nhưng mười người cùng công kích, vậy ý nghĩa liền khác. Song quyền nan địch tứ thủ. Liệp Yêu Lang chỉ có thể rơi vào thế hạ phong.

Trên cây, Khương Thần nghe thấy thanh âm của nam tử kia liền chợt hiểu ra. Đây có lẽ là người Tiêu gia đang đi tìm Tiêu Khôn cùng với Tiêu Nhan Nhan.

Lại trôi qua một khoảng thời gian, Liệp Yêu Lang liền bị đám người kia giải quyết. Bọn họ cũng không có thời gian chia chác chiến lợi phẩm, ba chân bốn cẳng chia thành ba tốp đi tìm xung quanh.

Đợi cho đám người kia đi xa, Khương Thần hắn mới trèo từ trên cây xuống, tiến tới gần xác Liệp Yêu Lang, thu nó vào trong nhẫn trữ vật sau đó rời đi.

Sở dĩ hắn không báo tin cho đám mười người kia bởi lẽ hắn cũng không dám chắc đám người sau đó sẽ làm gì đối với hắn. Biết đâu bọn họ lại nghi ngờ tính chân thực trong lời nói của hắn mà ép buộc hắn đi cùng thì sao?

Chuyện hắn không báo tung tích hai huynh muội họ Tiêu kia cũng không phải hắn vô tình. Tính toán thời điểm chia tay đến giờ, hai người họ chắc chắn khoảng cách không hề xa nơi này. Chính vì lẽ đó, rất nhanh đám nguyên giả kia sẽ tìm được hai người họ mà thôi.

Sau khi Khương Thần rời đi một khoảng thời gian, một vị nguyên giả trong nhóm mười người kia bởi vì tiếc rẻ cho nên đã quay trở lại, dự định mang theo xác Liệp Yêu Lang cùng trở về. Dù sao nếu như lột da, móng cùng răng nanh của nó có thể bán được với giá hời. Mà loại giá cả này so với tiền lương một tháng hai tháng của hắn còn tốt không kém.

Thế nhưng sau khi phát hiện ra Liệp Yêu Lang không còn ở đó, sắc mặt người kia liền hiện ra vô cùng âm trầm. Hắn ngay lập tức đã chạy trở lại hướng cũ quyết định báo cáo chuyện này với mọi người.

Đêm tối lại xuống, lúc này Khương Thần cũng không cần phải đi bẫy thỏ. Hôm nay hắn đã có thịt của Liệp Yêu Lang.

Loại yêu thú này ngoại trừ bộ lông dày cứng ra, thịt bên trong cũng không khác gì dã thú bình thường, bởi vậy sau khi phí sức chín trâu hai hổ mổ được xác Liệp Yêu Lang ra, Khương Thần cắt phần lớn thịt thành những tảng nhỏ dự định để ăn dần.

Thịt yêu thú so với dã thú bình thường tất nhiên là tốt hơn gấp nhiều lần, không chỉ có hàm lượng dinh dưỡng cao mà trong thịt còn có ẩn chứa một lượng lớn Hỗn Nguyên Chi Khí.

Chỉ tiếc hiện tại Khương Thần là người bình thường, lượng Hỗn Nguyên Chi Khí kia chỉ có thể lãng phí.

“Là ngươi buổi sáng đã lấy cắp Liệp Yêu Lang?” Một đạo thanh âm lạnh lùng mang theo sát khí lúc này vang lên.

Trong đêm tối bước ra một đám người. Dẫn đầu đám người là một nam tử mặt sẹo, khuôn mặt lộ ra vẻ cương nghị nhưng không kém phần thiết huyết.

Bọn hắn chính là đám nam tử sáng nay đã đả bại Liệp Yêu Lang, đồng thời cũng chính là người Tiêu gia đang đi tìm Tiêu Khôn cùng Tiêu Nhan Nhan.

Nguyên bản ý định của bọn hắn liền là tìm được hai huynh muội kia sau đó mới quay trở lại lượm xác Liệp Yêu Lang. Thế nhưng đi được một đoạn, bọn họ liền thay đổi chủ ý. Bọn họ sợ sau khi tìm được hai huynh muội Tiêu Khôn sẽ không tìm về được vị trí cũ nữa cho nên mới cử một người trong đội quay trở lại mang theo xác Liệp Yêu Lang.

Cũng chính bởi vậy cho nên mới có sự việc sau khi Khương Thần thu xác Liệp Yêu Lang rời đi mới có một vị nam tử chạy trở lại. Trên thực tế hành động của hắn không phải vì cá nhân mà là chịu sự sai bảo của đội trưởng.

Lại nói, sau khi nghe vào đạo thanh âm kia, Khương Thần ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn thấy Tiêu Khôn cùng Tiêu Nhan Nhan đang đứng chung với đám người đó. Thanh âm bình bình bình đạm đạm của hắn vang lên:

“Chính ta…có vấn đề gì không?”

“Huynh đệ, ngươi làm vậy chính là không coi người trong giang…”

Nam tử mặt sẹo còn chưa dứt câu, một đạo thân ảnh nhỏ nhắn nhảy lên phía trước, thanh âm thanh thúy của nàng vang lên khiến cho hắn phải khựng lại.

“Đại ca ca…hi hi…chúng ta lại gặp mặt.”

Thân ảnh nhỏ nhắn này không phải Tiêu Nhan Nhan thì còn ai. Nàng sau khi nhảy tới bên cạnh Khương Thần liền không khách sáo chìa tay về phía hắn nói:

“Có thể cho ta ăn cùng được không?”

“Tiểu thư…”

Đương lúc nam tử mặt sẹo muốn nói gì, Tiêu Khôn liền đưa tay ra ngăn cản hắn. Tiêu Khôn mặc dù thực lực so với nam tử mặt sẹo kia kém xa, thậm chí có thể coi như tiểu vu gặp đại vu, thế nhưng thân phận hắn còn ở đó, nam tử mặt sẹo cũng không dám có ý bất mãn.

“Tứ ca, hắn chính là người ta đã kể với các ngươi hôm nay, nếu như không có hắn, rất có thể lúc trước huynh muội ta đã chết đói trong rừng.”

Thiên Tinh thành.

Tiêu gia tại Thiên Tinh thành cũng là một gia tộc có thế lực, thậm chí không chút yếu nhược. Bọn họ cùng với Tinh gia, Thọ gia tạo thành thế chân vạc, trở thành ba gia tộc đứng đầu Thiên Tinh thành.

Thiên Tinh thành nhìn rộng ra cả Cửu Nguyệt Vương Triều cũng là một thành thị lớn. Từ đó có thể thấy tổng thể thực lực gia tộc họ Tiêu này tại Cửu Nguyệt Vương Triều cũng không yếu.

Hôm nay, Tiêu gia đón tiếp một vị khách đó chính là Khương Thần.

Nguyên bản đêm hôm đó, sau khi được Tiêu Khôn cùng Tiêu Nhan Nhan giải thích, đám nguyên giả hộ vệ cho hai người liền bỏ qua việc Khương Thần lấy đi xác Liệp Yêu Lang. Thậm chí Tiêu Nhan Nhan còn tâng bốc Khương Thần một phen khiến cho đám người kia cảm kích không thôi.

Bọn họ ngỏ ý muốn mời Khương Thần về Tiêu gia làm khách. Ban đầu vốn dĩ Khương Thần hắn không đồng ý, thế nhưng sau khi nghe được tin tức Tiêu gia bọn họ cũng đang sắp xếp một đám tộc nhân trẻ tuổi tới Tinh Thần thành có việc cho nên phút chót liền đổi ý. Do đó mới có chuyện Tiêu gia hôm nay thiết đãi hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.