Vô Tận Trùng Sinh

Chương 16: Ta gọi…Khương Thần




***

Tại Lâm gia lúc này, phòng khách nhiều hơn hai bóng người, Trương Nghị- gia chủ Trương gia cùng Trương Lôi, con trai hắn đồng thời là vị hôn phu của Lâm Thải Hân.

“Lâm huynh, hôm nay ta đến đây không làm phiền đến ngươi chứ.”Trương Nghị mỉm cười nói, tuy nhiên, hắn vốn lăn lộn trong quân ngũ bao năm, khuôn mặt sớm đã lạnh tanh, kết hợp với nụ cười này có phần hung ác.

“Không phiền, không phiền, Trương huynh, mời uống nước.”Lâm Thiên Bá mỉm cười nói, khuôn mặt hắn có bao nhiêu lãnh khốc, lúc này cười lên cũng không kém phần hung ác giống như Trương Nghị.

Hắn hôm nay mời Trương Nghi tới thứ nhất liền là việc cho Trương Lôi cùng Lâm Thải Hân học chung một trường đại học để dễ bề bồi đắp tình cảm, việc thứ hai liền liên quan đến một tòa cao ốc Trương gia đang xây dựng, Lâm gia có một công ty lớn chuyên cung cấp vật tư xây dựng, do vậy, việc mời Trương Nghị đến hôm này cũng vì nói chuyện hợp tác.

Lâm Thải Hân lúc này từ trên lầu đi xuống, nàng mặc một chiếc áo cộc tay mỏng, cùng váy quá đầu gối, dù sao hôm nay khách đến nhà, cũng không thể mặc quần quá

ngắn như mọi ngày được.

“Thải Hân chất nữ, lâu ngày không gặp, ngươi ngày càng xinh đẹp a.”Trương Nghị cười nói, đoạn đưa mắt cho Trương Lôi, Trương Lôi bên cạnh hiểu ý, hướng về Lâm Thải Hân nở một nụ cười hắn cho là tự tin cùng anh tuấn nhất.

“Thải Hân, có thể dẫn ta đi dạo được không, ta cũng chưa tới Lâm gia trang viên bao giờ.”

“Xin lỗi, hiện tại ta phài cùng mẹ chuẩn bị bữa tối.”Lâm Thải Hân lạnh lùng đáp. Càng nhìn nàng càng thấy nụ cười của Trương Lôi giả tạo.

“Thải Hân…”Lâm Thiên Bá khẽ gắt: “Mau đưa Trương Lôi đi dạo, ta cùng với Trương thúc ngươi bàn chuyện làm ăn.”

Lâm Thải Hân nghe vậy, không dám trái ý, chỉ có thể ỉu xìu đi ra, ánh mắt nhìn Trương Lôi càng thêm chán ghét.

Mặc dù dẫn theo Trương Lôi đi dạo quanh Lâm gia trang viên, nhưng Lâm Thải Hân không có tâm trạng cười đùa cùng hắn, ngược lại bước đi cố ý đi trước hắn một khoảng xa. Trương Lôi lẽo đẽo theo sau, ánh mắt nhìn nàng thỉnh thoảng lại hiện lên vẻ ngoan độc.

Lâm gia trang viên phần lớn liền là đất trồng cây, xung quanh còn một số khu nhà nhỏ, đều là cho một chút người làm nghỉ ngơi cùng chỗ ở của vệ sĩ. Cả hai người sau khi đi dạo một vòng xung quanh khu nhà ở, liền quay về đến cổng chính, vừa lúc ba chiếc xe con đưa đón ba người Vũ Linh, Khương Thần, Lâm Hinh nhi đi vào.

“Xem ra là Vũ Linh thẩm cùng Hinh Nhi muội muội đến rồi, cũng tốt dứt được tên keo da chó này ra.”Lâm Thải Hân nhìn thấy đoàn xe, khẽ lẩm nhẩm, đoạn bỏ qua Trương Lôi chạy về phía điểm đỗ xe.

“Thẩm thẩm, ngươi đã tới, Hinh Nhi, lâu rồi không gặp, ngày càng xinh đẹp a.”

Lâm Thải Hân tay bắt mặt mừng nói, đoạn còn tặng cho Lâm Hinh Nhi một cái ôm.

“Thải Hân tỷ, ngươi ngày càng xinh đẹp a.”Lâm Hinh Nhi cười khúc khích nói, đoạn lại nhìn về phía Trương Lôi: “Ơ, Trương thiếu gia hôm nay lại có nhã hứng tới Lâm gia chúng ta chơi a.”

Trương Lôi mỉm cười hướng về Vũ Linh cúi chào, sau đó đáp: “ Hôm nay ta cùng gia phụ tới có chút chuyện, lâu ngày không gặp a Hinh Nhi.”

Lâm Hinh Nhi khuôn mặt xị xuống, miệng lẩm bẩm: “ Hinh Nhi Hinh Nhi, làm như ta với ngươi thân nhau lắm.”

Bỏ qua chuyện đó, nàng né sang một bên, kéo Khương Thần lại gần, lúc này Khương Thần không biết đã tìm đâu được một chiếc khẩu trang, đeo vào, khiến cho khuôn mặt chỉ còn lộ mảng trán cùng đôi mắt sắc bén.

“Thải Hân tỷ, giới thiệu với ngươi..”Lâm Hinh Nhi thần thần bí bí nói, nhìn tới không biết Khương Thần đeo khẩu trang lúc nào, đang khẽ liếc mình, lúc này mới nghiêm túc trở lại, bộ dáng ông cụ non, khẽ ho: “Đây là vệ sĩ mà ta mới tuyển, thấy sao Thải Hân tỷ, đừng nhìn hắn gầy gò như vậy a, thực sự hắn rất giỏi võ công.”

Nói xong hai mắt khẽ nhấp nháy, ra hiệu cho Vũ Linh, Vũ Linh khẽ mỉm cười không nói gì.

Lâm Thải Hân lúc này mới nhìn tới Khương Thần, phần vì hắn mặc đồ đen, lại đứng cùng đám vệ sĩ nên nàng không mấy để ý. Đưa mắt nhìn thẳng Khương Thần, nàng không tự chủ khẽ run lên, trong lòng không hiểu sao đột nhiên cảm thấy nôn nao, trái tim đập mạnh.

Khương Thần từ lúc bước xuống tới giờ, mắt vẫn luôn nhìn Lâm Thải Hân, ánh mắt hai người chạm nhau, từ sâu trong con ngươi hắn lóe lên vẻ nhu hòa, ba năm không gặp, xem ra nàng cũng thành thục ra không ít. Vẫn giữ được khuôn mặt ngây thơ thuần khiết, nhưng lại mang theo một chút trưởng thành, một chút u buồn. Từ lúc đến gần Lâm gia trang viên, thần thức của hắn đã sớm bao phủ nơi đây, khi biết được sự có mặt của Trương Lôi, hắn đã cố ý không lộ mặt, để xem ngày hôm nay Trương Lôi ở Lâm gia muốn làm trò gì.

Vì để không bị lộ thân phận, lúc này khẽ cúi chào Lâm Thải Hân.

“Vệ sĩ này của ngươi có vẻ rất kì lạ a Hinh Nhi.”Lâm Thải Hân khẽ nói, ánh mắt vẫn chưa từng rời Khương Thần, tim nàng càng đập rộn ràng.

“Có gì mà kì lạ, chẳng qua hắn thích cosplay nhân vật trong phim nên tạo hình có chút kì dị vậy thôi.”Lâm Hinh Nhi che miệng cười nói, bình thường trêu chọc Khương Thần, chắc chắn hắn sẽ trừng mắt nhìn. Hiện tại, thời cơ trêu chọc đã đến, nàng không khỏi có chút hưng phấn.

Lâm Thải Hân khẽ gật đầu, nhìn thật kĩ Khương Thần một chút, sau đó mới quay đi.

“Chắc thức ăn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta vào thôi, Vũ Linh thẩm thẩm, Hinh Nhi muội muội, chúng ta đi thôi.”

“A, ta có thể dẫn hắn theo không, thực ra hắn vừa là vệ sĩ vừa là bằng hữu của ta.” Lâm Hinh Nhi le lưỡi nói. Lâm Thải Hân gật đầu, cũng không để ý nhiều.

Trương Lôi tử nãy đến giờ chỉ đứng ngoài quan sát, hắn cảm thấy tên tóc dài kì cục này rất quen thuộc, chẳng qua không nhớ ra đã gặp được ở đâu. Cuối cùng, lắc đầu bỏ qua, dù sao cũng chỉ là một tên vệ sĩ, không đáng để hắn quan tâm.

“Lâm huynh, về phần hôn sự của hai đứa nhỏ, ta tính toán sau khi chúng học đại học xong sẽ tổ chức luôn, Trương Lôi tên tiểu tử này sau đó sẽ tiếp quản công ty, nếu có Thải Hân phụ tá, chắc chắn cả hai sẽ quản lý rất tốt. Hiện tại ta muốn tổ chức một buổi tiệc nho nhỏ, coi như để cho Trương Lôi tiểu tử này cầu hôn trước, không biết ý Lâm huynh thế nào?”Trong phòng khách, tiếng của Trương Nghị vang lên.

“ Ha ha, ý của Trương huynh cũng là ý của ta, hai đứa lớn lên từ bé, chắn chắn quan hệ sẽ rất tốt.”

Lúc này, đám người Lâm Thải Hân bước vào, nghe vậy, nàng tiền chạy tới cạnh Lâm Thiên Bá, hờn dỗi nói: “Cha, ta không đồng ý, tại sao ngươi không hỏi ý ta đã tự quyết định như vậy.”

Lâm Thiên Bá trừng mắt, lát sau hướng về phía Trương Nghị cười khổ nói: “Trương huynh thứ lỗi, đứa nhỏ này thường ngày tính khí liền như vậy.”

“ Hay là chúng ta tới ăn cơm trước đã, chuyện này chút nữa bàn sau.”Lâm Khiếu Thiên từ phòng bếp chạy ra, trên người vẫn mang theo tạp dề, trông thấy Vũ Linh cùng Lâm Hinh Nhi, hai mắt mở lớn: “Lão bà, Hinh Nhi các ngươi đã về, mau mau ngồi nghỉ, đợi một chút thức ăn sắp dọn xong rồi.”

Vũ Linh trông thấy bộ dáng này của Lâm Khiếu Thiên, chỉ khẽ trừng mắt, lát sau quay mặt đi, coi như không có một tên lão công như vậy.

Khương Thần đứng phía sau thoáng chút sửng sốt, hắn trong quá khứ thường thường bầu bạn bên cạnh Lâm Thải Hân nhưng đối với Lâm Khiếu Thiên cũng chỉ nghe nàng kể, nghe đâu liền là một tên sĩ quan cấp cao trong quân đội. Hiện tại nhìn thấy dáng vẻ nội trợ của hắn, trong lòng không khỏi cảm thấy một chút kì hoa. Lâm gia lão nhị này quả là cực phẩm.

“Vũ Linh đã tới a, ngồi xuống nghỉ ngơi, một chút đồ ăn sắp được rồi.”Tiếng Viên Thải Hàm từ trong nhà bếp truyền ra.

“Thải Hàm tẩu, để ta tới giúp ngươi.”Vũ Linh đáp, đoạn dẫn theo Lâm Hinh Nhi đi vế phía nhà bếp, trước khi đi, Lâm Hinh Nhi còn hướng Khương Thần, mắt khẽ nháy nháy, khuôn mặt hiện lên vẻ giảo hoạt.

“Ngươi cũng tới ngồi đi.”Lâm Thải Hân hướng Khương Thần khẽ nói, đoạn ngồi nhích sang một bên để trống chỗ cho Khương Thần.

Nàng chủ động như vậy thứ nhất bởi vì hắn cho nàng một cảm giác quen thuộc, lại là bằng hữu của Lâm Hinh Nhi, đồng thời nàng không muốn Trương Lôi ngồi bên cạnh mình.

Trương Lôi đứng gần đó, khẽ nhíu mày, lát sau khuôn mặt giãn ra khẽ mỉm cười. Hắn tự nhủ, không thể vì một chút nhỏ nhặt liền mất điểm trước nhạc phụ đại nhân.

“Không biết vị tiểu hữu này là ai?”Trương Nghị mỉm cười, hòa nhã nói, tuy nhiên, ánh mắt nhìn Khương Thần lại có chút sắc lạnh, uy thế tỏa ra bức người.

“ Hắn là bằng hữu của Hinh Nhi muội..”

“ Hắn là vệ sĩ của Hinh Nhi muội..”

Trương Lôi cùng Lâm Thải Hân cùng đồng thanh. Lâm Thiên Bá khẽ nhíu mày, có hần tức giận: “Một tên vệ sĩ tiến tới đây làm gì, không có phép tắc gì cả.”

“Không sao, ta đứng cũng được.”Khương Thần hướng về phía Lâm Thải Hân, nhẹ nhàng nói, hoàn toàn bỏ lơ Trương Nghị cùng Lâm Thiên Bá.

Lâm Thải Hân nghe hắn nói vậy, thoáng một chút sửng sốt, trong đầu nàng không khỏi hiện ra dáng vẻ của Khương Thần, vị thanh niên áo đen này không hiểu sao lại khiến cho nàng nghĩ đến hắn. Giọng nói mặc dù không giống với Khương Thần, dù sao lúc hai người quen nhau mới trong độ tuổi thiểu niên, giọng Khương Thần lúc đó còn chưa vỡ. Hiện tại, sau ba năm, thanh âm lúc trước chỉ còn trầm trầm lạnh nhạt. Dù vậy, trong lời nói của hắn, nàng vẫn nghe ra một chút nhu hòa ngữ khí quen thuộc.

Khương Thần từ chối ngồi cạnh Lâm Thải Hân, ngược lại đứng ra phía sau nàng, coi như chấp nhận là một tên vệ sĩ.

“Cút ra ngoài cho ta.” Lâm Thiên Bá quát lên, thái độ bỏ ngoài tai mệnh lệnh của Khương Thần khiến cho hắn nổi giận, một lão tướng trên thương trường, gầm thét ra lửa, uy thế từng khiến cho nhiều kẻ cạnh tranh mối làm ăn với hắn phải sợ vỡ mật lúc này bạo phát đi ra. Loại khí thế này không phải nguyên khí, cũng không phải nội lực của võ giả tỏa ra, mà là một loại thượng vị giả khí thế, đứng trên cao nhìn xuống đã quen, nếu như thường nhân đối với loại khí thế này, chắc chắn tâm lí sẽ xuất hiện run sợ.

Tuy nhiên, với Khương Thần, loại khí thế mà Lâm Thiên Bá phát ra không đáng được nhắc đến. Hắn nghĩ có chút buồn cười, lúc trước tại Đại Thiên Nguyên Giới, hắn lấy Nguyên Vương Cảnh đã từng chống cự qua khí thế của một tên Nguyên Tôn không hề sụp đổ. Khí thế của một tên phàm nhân có đáng là gì, chưa kể, hắn đã trải qua vạn năm tuế nguyệt, loại khí thế kia đối với hắn không quá có nhiều tác dụng.

Chỉ thấy hắn cúi đầu, ánh mắt chưa từng dời đi bóng lưng Lâm Thải Hân, nhưng lại lạnh lùng đáp: “Ta được Lâm nhị phu nhân mời đến, Lâm gia trang viên này có một nửa là của Lâm nhị gia, hình như ngươi cũng không đủ tư cách đuổi ta đi.”

“Tốt, để xem hôm nay ta có đủ tư cách đuổi ngươi ra ngoài hay không.” Lâm Thiên Bá cười lạnh: “Người đâu.”

“Lâm huynh bớt nóng, người trẻ tuổi tính khí bồng bột là điều dễ hiểu, không cần chấp nhặt với tiểu bối.”

Trương Nghị cười lớn nói. Càng cảm thấy Khương Thần có chút đặc biệt, tên thanh niên này dưới khí thế của Lâm Thiên Bá cùng hắn, có thể mặt không đổi sắc, ngược lại còn không hề sợ hãi, đối đáp thẳng mặt với Lâm gia gia chủ, xem ra nếu không phải nghé con mới đẻ không sợ cọp thì hẳn là một kẻ trải qua thiết huyết.

“Lại nói, chuyện lúc nãy chúng ta còn chưa nói xong đây.”

“Trương bá bá, ta chỉ coi Trương Lôi như ca ca, không hề có ý định kết hôn với hắn, chuyện này không cần phải bàn.” Lâm Thải Hân cứng rắn nói.

“Thải Hân, không được vô lễ, chuyện này không phải do ngươi.” Lâm Thiên Bá khẽ gằn giọng, hắn hôm nay đã đủ mất mặt. Lúc nãy vốn đã đồng ý với Trương Nghị, không ngờ Lâm Thải Hân ở đâu bước tới phản đối, không khác gì tát vào mặt hắn.

Lâm Thải Hân khuôn mặt hết sức khó nhìn, đang muốn đứng dậy bỏ đi, liền một bàn tay nhẹ nhàng đè vai nàng xuống, không hiểu sao, khi bàn tay này chạm vào vai nàng, khiến cho nàng cảm thấy cực kì yên bình, bực bội khí trong người không hiểu thấu biến mất.

“Chuyện này cũng không phải do ngươi.”Bàn tay này không phải ai khác chính là Khương Thần, hắn lạnh nhạt nói, ánh mắt vẫn luôn nhìn Lâm Thải Hân, chưa từng nhìn bất kể ai trong gian phòng khách này.

Lâm Thiên Bá ngược lại không nổi giận, cười lạnh nói: “Vậy ngươi nói xem chuyện này do ai.”

“Nàng.”Khương Thần đáp: “Nàng nếu như muốn làm gì, liền làm cái đó, không muốn làm gì liền không ai bắt ép được.”

Đoạn đưa tay tháo khẩu trang ra, bộ dáng giống như trùm cuối trong phim xuất đầu lộ diện, nhìn qua có phần buồn cười, nhưng phối hợp với bộ dáng lãnh khốc cùng thần bí của hắn hiện giờ, khiến cho người ta có cảm giác kì dị.

“Còn nếu có kẻ nào bắt ép nàng, ta liền là người đầu tiên không đồng ý.”

Lâm Thiên Bá lúc này nhận ra ngữ khí cùng khuôn mặt của Khương Thần có chút quen thuộc, mặc dù vậy hắn vẫn không nhớ ra đã từng gặp Khương Thần ở đâu.

“Ngươi là ai?”

“Ta là bằng hữu của nàng, ta gọi…Khương Thần.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.