\- Thanh tỷ, sao lại không sao chứ? Đường Kim rất chăm chú: \- Có sẹo sẽ không đẹp như trước!
\- Được rồi, chị cũng không để ý, em kiếm cho chị bộ đồ để thay được không? Đường Thanh Thanh vốn kéo chăn che người nhưng phát hiện trên người mình vẫn còn không ít vết máu sợ làm bẩn chăn mền của Đường Kim nên đành chiêu đãi mắt hắn tiếp vậy..
\- Thanh tỷ, nhưng mà em để ý, đó là địa bàn của em. Đường Kim nhìn chằm chằm vào bộ vị mê người của Đường Thanh Thanh, nếu nàng đã không sao thì dĩ nhiên hắn muốn làm vài chuyện ý nghĩa.
\- Chị vào nhà vệ sinh thay quần áo! Đường Thanh Thanh mặt nóng lên, tiểu đệ này lưu manh vậy, nếu để hắn nhìn nữa chắc chắn sẽ có chuyện.
Nói xong Đường Thanh Thanh vội nhảy từ giường xuống, đột nhiên nàng sững sờ, tại sao cơ thể mình bỗng nhẹ nhàng vậy?
\- Di? Đường Kim cũng sững sờ, sao đột nhiên trong cơ thể Thanh tỉ lại có chân khí, mà lại không ít nữa?
Bất quá, hắn cũng không kịp suy nghĩ vì giọng nói của Đường Thanh Thanh từ nhà vệ sinh truyền ra: \- Tiểu đệ, mau lấy quần áo cho chị thay.
Đường Kim tìm một cái áo phông đưa tới, Đường Thanh Thanh mở cửa cầm áo rồi vội đóng lại như sợ gặp Đường Kim vậy.
\- Có nên nói với Thanh tỷ là dù đóng cửa cũng vô dụng không nhỉ? Đường Kim nói thầm, sau đó lại xoay người đi vào phòng ngủ: \- Thân thể Thanh tỷ lát nữa nghiên cứu cũng được, giờ để xem tên nào hại chị ấy đã.
Một luồng sát lóe lên trong mắt Đường Kim, hắn cầm điện thoại lên gọi cho Tống Oánh.
Mười phút sau.
Đường Thanh Thanh đi ra, vẻ mặt xấu hổ thay bằng vẻ đẹp mê hoặc pha lẫn hưng phấn.
\- Tiểu đệ, vừa rồi em chữa thương còn làm gì nữa vậy? Đường Thanh Thanh vội vàng hỏi: \- Cơ thể của chị hơi khác thường, sức mạnh cũng lớn hơn nhiều
\- Thanh tỷ, để em kiểm tra thân thể chị trước xem. Đường Kim nghiêm túc.
Đường Thanh Thanh gật gật đầu, vừa rồi nàng phát hiện ngực mình không hề có dấu vết bị thương, cộng thêm thân thể hơi kì lạ nên mới vội hỏi hắn vậy.
Đường Kim lần này thật đúng là chỉ là kiểm tra tình trạng thân thể Đường Thanh Thanh, cũng không có nhân cơ hội sàm sỡ nàng, trên thực tế, lúc trước hắn liền phát hiện trong thân thể Đường Thanh Thanh tựa hồ đột nhiên có chút chân khí, lúc đó hắn còn nghĩ là chân khí hắn truyền vào còn dư lại
Nhưng bây giờ, Đường Kim cẩn thận kiểm tra, hắn mừng rỡ phát hiện Đường Thanh Thanh đã có chân khí của nàng, hơn nữa cùng loại với hắn.
Phát hiện này, làm Đường Kim rất cao hứng, bởi vì nàng đã có năng lực tự bảo vệ.
Đường Kim tin tưởng chỉ cần mấy tháng luyện tập Đường Thanh Thanh có thể trở thành cao thủ chân chính.
Mặc dù Đường Kim không biết vì sao cơ thể Đường Thanh Thanh sinh ra chân khí, chắc là do viên thuốc và chân khí hắn truyền vào.
\- Tiểu đệ, đệ nói là trong cơ thể chị chính là chân khí trong truyền thuyết? Đường Thanh Thanh cũng có chút kích động \- Như vậy là chị có thể trở thành cao thủ?
\- Thanh tỷ, mấy tháng tiếp theo em sẽ biến chị trở thành cao thủ chân chính. Đường Kim gật gật đầu. \- Em sẽ đưa chị đến biệt thự trên núi luyện võ, vừa hay chị có thể lấy lí do dưỡng thương xin nghỉ phép, chừng đó thời gian là đủ rồi.
\- Được, tiểu đệ, chị sẽ nghe lời em. Đường Thanh Thanh rất hưng phấn.
Sau khi Đường Thanh Thanh nhớ kỹ đường lối vận công, Đường Kim liền đem nàng đưa đến biệt thự trên núi, mà đồng thời hắn cũng đưa Tống Oanh lên đó, tuy nàng có năng lực tự bảo vệ nhưng an toàn thì vẫn hơn.
Hàn Tuyết Nhu và Kiều An An mặc dù không bị tập kích, nhưng Đường Kim cũng không phải thực yên tâm, liền lại tìm Trình Lâm và Ngô Ý âm thầm bảo hộ hai người bọn họ.
Hơn năm giờ chiều, khi đã an bài tốt hết thảy Đường Kim mới đến cục cảnh sát Ninh Sơn.
Cục cảnh sát hiện tại đang rất bận rộn, bắt giữ hơn một trăm người mà, chỉ nói riêng lấy khẩu cung cũng đã là công việc vất vả rồi.
Phòng làm việc của đội hình cảnh giờ hỗn loạn tiếng người cãi, chửi nhau y như cái chợ.
\- Đồng chí a, đồng chí có thể làm nhanh hơn không, anh không vội nhưng tôi vội về nhà. Một thanh niên khó chịu nói, tuy hắn cũng là Thiên Hạt bang, tuy rằng bị bắt nhưng không sợ những cảnh sát này.
\- Gấp cái gì? Còn chưa đến ngươi, bình tĩnh ngồi đó chờ đi! Một người cảnh sát tức giận quát lớn.
Đúng lúc này, một giọng nói nhàn nhạt vang lên, không lớn nhưng át hết tất cả mọi người: \- Không cần ghi nữa, tất cả về đi!