\- Khi tôi ở nhi khoa một thời gian, các nàng đặt ngoại hiệu cho tôi là Hồng Hưng thập tam muội, sau một thời gian thì đổi thành Thời Trân, cuối cùng các nàng mới đổi thành thất tiên nữ.
Mặt Kiều An An hơi đỏ lên:
\- Có một lần tôi chích mười ba phát mới được, cho nên có được ngoại hiệu thứ nhất Hồng Hưng thập tam muội, lần sau kỹ thuật tốt hơn chút, chích mười phát là được, nên các nàng nói tôi có chút tiến bộ liền đổi ngoại hiệu thành Thời Trân, sau này các nàng nói Thời Trân là tên của nam, nên đổi thành thất tiên nữ như vậy mời xứng với tôi, từ đó về sau cả bệnh viện đều gọi tôi bằng ngoại hiệu này.
Đương Kim nghe xong trợn mắt há mồm một hồi lâu hắn mới cảm khái nói:
\- Chị y tá, chị thật sự là lợi hại, chị có thể làm y tá ở chỗ này thật sự là kỳ tích nha.
\- Cậu cũng hiểu được tôi không có tư cách làm y tá.
Sắc mặt Kiều An An nhất thời ảm đạm.
\- Không phải, tuyệt đối là không phải, chị y tá, tôi cảm thấy chị nên đi làm bác sĩ.
Đường Kim vội vàng nói:
\- Chị đi làm y tá thật sự là nhân tài không được trọng dụng, chị chính là Thiên Sứ cứu khổ cứu nạn, chị hẳn phải làm bác sĩ để trị bệnh cứu người.
\- Hì hì!
Kiều An An nhịn không được bật cười, mặc dù biết Đường Kim nói hươu nói vượn, nhưng những lời này cũng làm cho nàng vui vẻ không ít:
\- Không cần cậu nịnh như vậy, tôi về trực ban.
Kiều An An vừa mới đi ra cửa phòng, thì đột quay đầu lại hỏi:
\- Đúng rồi, cậu tên gì?
\- Tôi họ Đổng, Đổng trong cổ đổng (lỗi thời).
Đường Kim hì hì cười:
\- Tên một chữ Vĩnh, Vĩnh trong vĩnh viễn, mọi người đều nói tên của tôi rất lỗi thời, chị y tá tên của tôi là như vậy đó.
(DG- Thằng này tởm vãi luyện. Ai có coi phim Thiên ngoại phi tiên thì biết )
(Biên: ca chưa coi phim đó nhưng mà ca coi Thất tiên nữ rồi, anh em có thể tham khảo ở đây http://vi.wikipedia.org/wiki/Th%E1%B...AAn_N%E1%BB%AF )
\- Đổng Vĩnh?
Kiều An An đọc lại một lần, đột nhiên khuôn mặt đỏ lên, rốt cuộc không nhịn được liếc nhìn Đường Kim một cái:
\- Cậu thật sự là một học sinh, nhưng tôi khẳng định cậu cũng không phải là một học sinh tốt.
Nói xong câu đó Kiều An An lập tức xoay người đi.
\- Muộn như vậy tôi còn cố gắng đem cô giáo đến bệnh viện, như vậy còn không phải là một học sinh tốt hay sao?
Đường Kim lầm bầm lầu bầu, Kiều An An đi căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh, cái gọi là tán gái thì phải từ từ, cứ bám chặt theo sẽ dọa chị y tá bỏ chạy.
Sáng sớm ngày cuối tuần, đối với học sinh mà nói là một ngày tuyệt vời vì có thể ngủ nướng, nhưng đối với Tiếu Thiền mà nói thì sáng ngày hôm nay không quá đẹp, bởi vì khi nàng đang ngủ say thì bị chuông điện thoại đánh thức.
\- Ai?
Ánh mắt Tiếu Thiền còn chưa mở, liền tiếp điện thoại, mơ mơ màng màng hỏi. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
\- Dậy đi làm!
Bên kia truyền đến một âm thanh quen thuộc.
\- Cái gì đi làm? Tôi còn phải đến trường....A!
Tiếu Thiền mới đầu còn chưa kịp phản ứng, nói còn chưa xong thì cả kinh kêu lên một tiếng, từ trên giường ngồi dậy, mở to mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại, trước mặt trên hiện ra hai chữ Đường Kim.
Một lần nữa cầm điện thoại để lên bên tai, Tiếu Thiền có chút tức giận thét lên:
\- Đường Kim chết tiệt, mới có sáu giờ sáng.
\- Thân làm một người lái xe, cô nên có thói quen đi sớm về trễ, lại chỗ tôi nhanh lên.
Đường Kim không nhanh không chậm nói.
\- Cậu...
Tiếu Thiền rất muốn mắng Đường Kim một chút, nhưng cuối cùng vẫn sửa lại lời định nói:
\- Cậu đang ở đâu?
\- Bệnh viện trung tâm Ninh Sơn, trên tầng hai, giường ba mươi chín.
Đường Kim trả lời.
\- Cậu nằm viện à? Ha ha, tôi lập tức tới ngay!
Tiếu Thiền nhất thời cao hứng trở lại, Đường Kim gặp chuyện nên nàng liền cao hứng.
Cúp điện thoại, Tiếu Thiền dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo, đánh răng rửa mặt, ngay cả điểm tâm cũng không ăn, liền điều khiển chiếc Lamborghini chạy như bay đến bệnh viện, một đường tâm tình khoái trá, sau khi tới bệnh viện lập tức lên lầu hai, tìm tới giường số ba mươi chín.
\- Cô giáo Tô?
Tiếu Thiền nhìn thấy người ngồi trên giường bệnh là Tô Vân Phỉ, nhất thời trợn tròn mắt, sao lại như thế này?
\- Tiếu Thiền, em đã đến rồi.
Tô Vân Phỉ lộ ra vẻ tươi cười, sau một buổi tối bệnh của nàng gần như đã khỏi hẳn.
\- Cô giáo Tô, tại sao cô lại bị bệnh vậy?
Tiếu Thiền mơ hồ cảm thấy mình đã bị Đường Kim lừa, nhưng đầu vẫn còn chút mê hoặc, nên mở miệng hỏi một câu:
\- Có phải Đường Kim đã tới đây rồi hay không?
\- Cậu ấy vừa rời đi, trước khi đi có nói cho cô biết, em sẽ tới đây.
Tô Vân Phỉ có chút ngượng ngùng:
\- Tiếu Thiền thật sự là làm phiền em, người nhà của cô đều không có ở nơi đây, cô vốn nói không cần người chiếu cố, nhưng Đường Kim nói có người chiếu cố vẫn tốt hơn, cho nên cậu ấy gọi em tới đây.
\- Không sao cả, cô mắc bệnh, em tới chăm sóc cô cũng là lẽ đương nhiên, cô còn chưa ăn sáng phải không? Giờ cô muốn ăn gì để em đi mua về cho cô?
Tiếu Thiền tuy rằng trong lòng tức giận, nhưng khuôn mặt lại đầy vẻ tươi cười ngọt ngào
\- Cháo sẽ tốt hơn.
Tô Vân Phỉ có chút cảm kích:
\- Tiếu Thiền, thực cảm ơn em.
\- Cô giáo Tô, không cần khách khí như vậy, để em đi mua bữa sáng.
Tiếu Thiền nhanh chóng ra khỏi bệnh viện, bấm số điện thoại gọi cho Đường Kim:
\- Đường Kim chết tiệt, sao cậu có thể lừa tôi.
\- Tôi lừa cậu?
Đầu dây bên kia, Đường Kim làm ra vẻ mặt vô tội trả lời:
\- Nếu cậu không muốn chiếu cố cô giáo Tô, cậu có thể rời đi.
\- Tên chết tiệt Đường Kim, do cậu chọc tức cô giáo Tô, cô ấy mới mắc bệnh.
Tiếu Thiền căm giận nói.
\- Cậu cũng mắc bệnh sao?
Đường Kim hỏi.
\- Cậu mới bị bệnh.
Tiếu Thiền tức giận nói.
\- Cậu xem, cậu bị tôi chọc tức, nhưng cậu cũng đâu có mắc bệnh.
Đường Kim hì hì cười:
\- Tôi đi ngủ đây, cậu cứ chậm rãi mà chăm sóc cô giáo Tô.
Không đợi Tiếu Thiền trả lời, Đường Kim liền cúp điện thoại.
Tiếu Thiền tuy rằng tức giận, nhưng cũng đành phải ở lại chăm sóc Tô Vân Phỉ, kỳ thật nếu nàng sớm biết rằng Đường Kim muốn nàng tới bệnh viện chăm sóc cho Tô Vân Phỉ, nàng chắc chắn sẽ đồng ý, nhưng tên Đường Kim này lừa nàng làm cho trong lòng nàng có chút khó chịu.
Nếu Tiếu Thiền biết Đường Kim còn chưa rời khỏi bệnh viện, chắc chắn nàng sẽ tức đến vỡ phổi.
Lúc này Đường Kim đang nói chuyện phiếm với Kiều An An.
\- Thất tiên nữ, khi nào thì hạ phàm?
Đường Kim hì hì cười.
\- Bảy giờ rưỡi.
Kiều An An ngẩng đầu liếc mắt nhìn Đường Kim một cái, kiều nhan lại pha chút đỏ hồng.
\- Vậy khi chị hạ phàm, chị sẽ đi tìm Đổng Vĩnh chứ?
Đường Kim lại hỏi.
\- A?
Kiều An An rốt cuộc nghe ra có điểm không đúng lập tức nói:
\- Cái gì mà hạ phàm? Tôi nói là bảy giở rưỡi thì hết giờ làm việc.
Nhìn đồng hồ, vẫn chưa đến bảy giờ rưỡi, Đường Kim có chút thất vọng, lập tức nhìn Kiều An An cười sáng lạn:
\- Thất tiên nữ, nếu chị động lòng phàm thì nhớ đến trường Ninh Sơn Nhị Trung tìm Đổng Vĩnh, nhớ kỹ, hắn học ở lớp 10/4.
Để lại một câu nói như vậy, Đường Kim liền xoay người bước nhanh rời đi, Kiều An An nhìn bóng người Đường Kim có chút đờ mặt ra, người này có thật sự là học sinh trung học không vậy?
Học sinh trung học, hiện nay thật sự không thành thật a.
Rời khỏi bệnh viên, Đường Kim trở lại trường, giống như mọi hôm hắn lập tức đi tới quán lão Lục để ăn há cảo, a nhầm, hiện giờ phải gọi là nhà bếp của Đường Kim.
Đi vào nhà bếp của mình, Đường Kim có chút sững sờ, tại sao nơi này lại đóng cửa?