\- Tôi cảm thấy như vậy thật sự là khi dễ cậu.
Đường Kim lắc đầu:
\- Hay để tôi nói cách chơi đi, đối với cậu cũng có lợi.
\- Hừ……
Lời Đường Kim vừa nói đều lọt vào tai mọi người, hiển nhiên ai cũng nghĩ là hắn muốn chơi xấu.
Còn có những người trực tiếp mắng lớn:
\- Đường Kim mày nói không giữ lời, ăn siệt đi con cờ hó, bốp..phốc phốc.., Đê Ka Mờ, thằng cờ hó nào ném cát vào miệng tao.
Người này đang mắng hang đến nỗi ai cho một nắm cát vào miệng cũng không biết.
\- Đường Kim mày đếch biết xấu hổ sao, thua thì nhận con mẹ nó đi..... Đê Ka Mờ, thằng nào đánh tao.
Một người khác cũng vừa mắng, đột nhiên mặt tê rần, giống như là có người đánh hắn một cái tát.
Mà mấy thằng mắng Đường Kim cũng đều ăn tát.
\- Quỷ, có quỷ.
Có người nói thầm một câu cũng không dám mắng nữa.
Trên sân, Trịnh Vân Hào phẫn nộ:
\- Đường Kim mày nói mà không giữ lời, sợ thua thì nhận thua ngay, đừng chơi xấu.
\- Tôi chơi xấu khi nào, tôi dựa theo quy tắc của cậu đấu với cậu, các cậu cùng lên một lúc đi, tôi không có nhiều thời gian để lãng phí cùng các cậu.
Đường Kim có chút không vui:
\- Chơi theo quy tắc cậu định ra đi, tôi cần gì phải chơi xấu.
\- Cái gì cùng lên? Lời mày nói có ý gì?
Trịnh Vân Hạo hiển nhiên không hiểu được.
\- Người chơi đá bóng nhiều quá tổn thương đến đầu rồi.
Đường Kim lầu bầu một câu:
\- Chằng lẽ đá bóng nhiều ảnh hưởng đến chỉ số thông minh? Chẳng trách cầu thủ quốc gia đều biến thành đầu heo rồi.
Quay đầu nhìn Trương Tiểu Bàn, Đường Kim lại hỏi:
\- Muốn khiêu chiến tôi bằng bóng đá, khẳng định không chỉ có tên mặt trắng này chứ?
\- Ngoại trừ Trịnh Hạo Vân còn đến chín mươi chín người, vừa tròn một trăm.
Trương Tiểu Bàn hiển nhiên đã sớm làm công tác thống kê.
\- Thật đúng là nhiều, một chút sáng ý đều không có.
Đường Kim lắc đầu sau đó nói ta:
\- Các cậu muốn đấu bóng đá với tôi thì cùng lên đi, cứ dựa theo quy tắc của mặt trắng nhỏ mà chơi, một hiệp định thắng thua.
Cùng lên?
Một đám người nghĩ mãi mà không rõ, một trăm người cùng lên đá bóng với Đường Kim? nguồn TruyenFull.vn
\- Đường Kim mày nói gì thế? Một trăm người sao có thể cùng lên?
Trịnh Vân Hạo có chút bất mãn.
\- Thật sự là IQ của cậu quá thấp.
Đường Kim lắc đầu:
-Sao lại không được, rất đơn giản tôi sút còn một trăm người các cậu chụp, sau đó tôi chụp các cậu sút, chỉ đơn giản như vậy, chỉ cần các cậu có bất kỳ người nào sút vào gôn tôi sẽ thua thế nào? Mọi người nghe xong đều trợn mắt há mồm, sau đó đồng loạt nhìn về Đường Kim, não thằng này căn bản là không có nếp nhăn, chính là như vậy.
\- Đường Kim cậu là đồ đầu heo, đại ngu ngốc, như vậy không phải nhất định sẽ thua sao.
Trên khán đài, Tần Thủy Dao cũng nhịn không được nữa mắng lên.
Tiểu Đậu Nha có chút kỳ quái nhìn Tần Thủy Dao, nàng nhớ rõ là Tần Thủy Dao muốn anh Đường Tinh thua, như thế nào lại lo lắng Đường Kim sẽ thua đây?
\- Thằng ngu này đảm bảo có bệnh lâu năm mà giấu.
\- Đầu óc thằng ngu này không có vấn đề thì sẽ từ hôn Tần Thủy Dao sao?
\- Tôi xem đầu óc hắn không có vấn đề, chỉ sứt mẻ chút thôi, dù sao đấu với một người cũng thua, một trăm người cũng là thua.
\- Ừ thằng này khá thông minh, thua bởi một trăm người đỡ mất mặt, dù bọn Trịnh Vân Hạo thắng cũng không vinh quang gì.
Trương Tiểu Bàn có chút nóng nảy nói:
-Đường Kim, bình tĩnh, bình tĩnh như vậy sẽ thua. Đường Kim lại không chờ Trương Tiểu Bàn nói hết lời, có điểm không kiên nhẫn thúc giục Trịnh Vân Hao:
\- Này mặt trắng nhỏ, tôi dựa vào quy tắc của cậu để đấu, nếu muốn đấu thì liền lên không thì lập tức cút lên khán đài làm khán giả, đừng lãng phí thời gian của tôi, sáng hôm nay tôi rất bận rộn.
\- Đường Kim, đây chính là mày nói, mày đừng đổi ý!
Trịnh Vân Hạo bị Đường Kim gọi là mặt trắng nhỏ thì rất tức giận, nhưng trong lòng hắn lại có chút hưng phấn, giống như đã thắng được Đường Kim rồi cùng Tần Thủy Dao đi ăn cơm, hắn còn ảo tưởng tương lai một ngày nào đó hắn ôm ấp Tần Thủy Dao vào lòng.
\- Bớt nói nhảm, nhanh lên!
Đường Kim thật có chút không kiên nhẫn, nhiều người như vậy muốn khiêu chiến hắn, hắn thật không có thời gian để lãng phí, với hắn mà nói sáng hôm nay còn có một sự kiện quan trọng hơn.
Nghĩ đến chuyện này, Đường Kim theo bản năng nhìn Hàn Tuyết Nhu cách đó không xa, trong lòng âm thầm cảm khái, hôm nay Hàn Tuyết Nhu ăn mặc thật sự rất đẹp, muốn dụ dỗ người ta phạm tội, hắn muốn để nàng thành bạn gái mình, hắn thật sự là rất muốn khen cách ăn mặt nàng.
\- Chờ bọn tao hai phút, bọn tao cùng nhau thương lượng một chút.
Trịnh Vân Hạo nói nhanh một câu, sau đó thét lên với mấy người muốn đấu bóng đá với Đường Kim:
\- Các cậu tới đây một chút.
Mà Trương Tiểu Bàn đã cầm loa lên hô to:
\- Trận đấu bóng đá đặc sắc nhất thế giới sắp bắt đầu, trận đấu này sẽ được lưu vào sử sách vĩnh hằng, sử sách sẽ ghi một thiếu niên vĩ đại đã lấy một chọi một trăm để bảo vệ vị hôn phu của mình, và làm cho hàng ngàn cô gái say mê...
\- Con mịa nó thật là ghê tởm.
\- Đập chết nó.
\- Cho tao mượn quả trứng...
\- Tao vừa mới đi mua cà chua…
…
Sau khi Trương Tiểu Bàn nói xong, mọi người không nhịn được nữa vừa mắng vừa lấy đồ vật này nọ ném hắn, cũng may lần trước họ đã ném Đường Kim không ít, lần này chỉ còn lại một ít nên không ném trúng Trương Tiểu Bàn được.
\- Trương Tiểu Bàn chết tiệt nói nhảm gì đó?
Trên khán đài Tần Thủy Dao nói:
\- Làm gì có chuyện hàng vạn cô gái thích Đường Kim, họ ghét hắn còn không kịp.
\- Mình cảm thấy anh Đường Tinh sẽ làm cho hàng ngàn hàng vạn cô gái thích.
Tiểu Đậu Nha trong đôi mắt to tràn đầy sùng bái.
\- Tiểu Đậu Nha, bạn cứ tiếp tục như vậy liền sẽ biến thành ngu ngốc.
Tần Thủy Dao không thể nhịn được nữa nói, Tiểu Đậu Nha cái gì cũng tốt, chỉ có điều là sùng bái Đường Kim quá mù quáng.
Tiểu Đậu Nha thè lưỡi, bộ dạng có chút ngượng ngùng, cũng không nói gì chỉ mở đôi mắt thật to, tràn đầy sùng bái nhìn về phía Đường Kim.
\- Thực hết thuốc chữa.
Tần Thủy Dao nói thầm một câu
Trên sân, Trịnh Vân Hạo cùng với những người khác đã thương nghị xong, hắn nhìn Đường Kim kiêu ngạo nói:
\- Bọn tao không muốn khi dễ mày, cho nên bọn tao quyết định chỉ phái ra mười người đấu với mày, mày muốn làm thủ môn hay là tiền đạo trước? Bọn tao ưu tiên cho mày chọn.
\- Tôi làm thủ môn trước.
Đường Kim tiêu sái đi tới gôn, sau đó nói lớn:
\- Đến đây đi, mười hay một trăm anh chấp tất, nhanh lên nào.