Đương nhiên Phượng Tiêu sẽ không cút.
Không chỉ không cút, y còn muốn chọc giận Thôi Bất Khứ: “Có bản lĩnh thì ngươi đẩy ra ta đi.”
Thôi Bất Khứ đẩy không ra.
Hắn bây giờ ngay cả hô hấp còn phải dùng sức, toàn dựa vào nội lực của Phượng Tiêu để làm chậm lại đau đớn, bắt người ngắn tay, cắn người miệng mềm(*).
(*) Ý là ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.
Vì vậy Phượng Nhị phủ chủ được voi đòi tiên, ôm người vào trong lòng, ngửi cổ hắn, từ khóe mắt đến sau tai, để lại hô hấp quanh co ướt át sâu nông sâu không đồng nhất của mình.
Phượng Tiêu yêu sạch sẽ, còn đặc biệt hà khắc với người khác, không dễ dàng cho phép có người lại gần mình, ngay cả tì nữ hầu hạ y, lúc giúp y thay quần áo cũng phải rửa tay ba lần, nhưng y cảm giác mùi thuốc trên người Thôi Bất lại có một mùi vị thanh tao khác biệt với người ta, y không tiếc ôm lấy cơ thể đầy xương kia, đóng dấu của mình trên da thịt tái nhợt lạnh như băng đó.
Phượng Tiêu cảm thấy mình có bệnh rồi, là đầu óc có bệnh.
Đáng sợ hơn là y không muốn chữa.
“Ba viên Băng Chi đan kia, ngươi cho ta dùng, giống như biển khơi, nếu như ta không có cách nào khôi phục, hoặc là trực tiếp tẩu hỏa nhập ma bạo thể mà chết, ta không những không có cách nào nhận cái tình của ngươi, nói không chừng người Giải Kiếm phủ sẽ còn cảm thấy là do ba viên Băng Chi đan kia mới hại thương thế của ta càng nghiêm trọng hơn. Thôi Bất Khứ, từ trước đến giờ ngươi không mua bán lỗ vốn, tính toán không bỏ sót, ta không tin ngươi không nghĩ tới một điểm này.”
Phượng Tiêu cảm thấy Thôi Bất Khứ sẽ không thành thật trả lời vấn đề của y, nhưng y lại cố chấp muốn một câu trả lời.
Bốn mắt nhìn nhau.
Y nhìn thấy yếu ớt, ốm đau, mệt mỏi trong mắt Thôi Bất Khứ.
Đây là thân thể không lành lặn, còn bị bệnh lâu năm, nó thậm chí không chịu nổi dù là một chưởng ẩn chứa năm thành công lực, thậm chí chỉ một trận mưa, một trận gió là có thể khiến nó bị bệnh mười ngày nửa tháng, lúc nào cũng giãy giụa quanh quẩn trước quỷ môn quan, bất kỳ một đại phu nào đến xem, cũng chỉ có thể cho một kết quả: Mạng không lâu.
Nhưng chủ nhân của thân thể này hết lần này tới lần khác vẫn sống đến bây giờ.
Cũng không ai biết sức mạnh chống đỡ gỗ mục có bao nhiêu kiên cường, nhưng Phượng Tiêu biết.
Nếu Thôi Bất Khứ có thể luyện võ, nói không chừng thành tích của hắn bây giờ còn cao hơn mình.
Mọi thứ thế gian đều đáng tiếc, tất cả chỉ là số trời.
Thôi Bất Khứ không tin mệnh trời, hắn kéo cái thân thể không lành lặn này mà vẫn còn ý chí cứng rắn nhất trên đời.
“Vì đưa ra một ân huệ chưa chắc sẽ nhận được báo đáp mà dâng cả mạng mình lên, điều này không giống cách làm người của ngươi.”
Thôi Bất Khứ nhắm mắt, khóe mắt đỏ hoe càng thêm rõ ràng, giống như cố ý thoa phấn, tăng thêm vẻ xinh đẹp.
Vẻ mặt quá ảm đạm cũng bởi vì vậy mà càng thêm sinh động.
Phượng Tiêu âm thầm đắc ý.
“Không phải ngươi đã tỉnh rồi sao?” Thôi Bất Khứ nói giọng khàn khàn.
“Nếu ta không tỉnh thì sao?” Phượng Tiêu rất không hài lòng với câu trả lời này, nhất quyết phải tìm ra ngọn nguồn, đánh vỡ nồi cát(*).
(*) Nồi cát là nồi sắc thuốc, thường làm bằng bùn đất, một khi đánh rơi thì sẽ bị nứt. Ý của câu này là hỏi đến cùng, tìm ra nguyên nhân…
Cơ thể Thôi Bất Khứ lạnh như băng, bị ôm vào trong ngực mới có thể nhận được ấm áp, nếu muốn công phá phòng tuyến, đi sâu vào trong nội tâm hắn tìm suy nghĩ chân thật nhất, cũng chỉ có hiện tại.
“Nếu ngươi không tỉnh,” Hắn mở mắt ra, chậm rãi nói, “coi như tính sổ nợ này trên đầu Giải Kiếm phủ.”
Phượng Tiêu: …
“Ngươi đúng là không chịu ăn thua thiệt tí nào.” Phượng Nhị phủ chủ có chút âm dương quái khí.
“Mỗi một lần nhìn thấy ngươi như vậy, ta đều cảm thấy ngươi mắt cao hơn đầu đều có nguyên nhân. Gương mặt này, đúng là anh tuấn thế gian khó tìm.” Thôi Bất Khứ thở dài.
“Coi như ngươi còn nói được câu tiếng người.” Con khổng tước lớn đang không vui được vuốt lông trong nháy mắt, dương dương đắc ý chỉ thiếu nước xòe lông bảy sắc cầu vồng của mình ra biểu diễn thôi.
“Đáng tiếc, lại biết nói chuyện.”
Phượng Nhị:???
Thôi Bất Khứ chân thành nhìn y: “Cây trúc đào sáng lạn phấp phới, chỉ cần trang trí là được rồi, không cần phát ra âm thanh.”
Phượng Tiêu cất cao giọng: “Hóa ra ngươi lấy cây trúc đào để chửi ta?”
Thôi Bất Khứ ho khan hai tiếng: “Không phải trong lòng ngươi cũng mắng ta là quỷ bệnh chết sao?”
Phượng Tiêu: “Dĩ nhiên không phải, ta mắng là —— “
Bốn mắt nhìn nhau lần nữa.
Đôi mắt của Thôi Bất Khứ vẫn không thay đổi, ánh sáng nhạt hiện lên trên màu đen nhánh.
Phượng Tiêu kịp thời đổi lời: “Người phóng khoáng như ta đương nhiên đáy lòng vô tư, nghĩ sao nói vậy, sao có thể giống ngươi được?”
Thôi Bất Khứ hừ cười coi như đáp lại, không có tinh thần cãi nhau với y.
Nhưng vài câu lẻ tẻ vừa rồi cũng đã dời đi một ít đau đớn, cơ thể dần ấm áp lên, không còn khó chịu như lúc bắt đầu nữa.
“Ngươi đưa ba viên Băng Chi đan cho ta, là bởi vì ngươi chắc chắn ta sẽ không chết.” Phượng Tiêu không thuận theo, cũng không buông tha, nếu không có được một đáp án, Thôi Bất Khứ không chịu cho y câu trả lời, y liền tự mình tới tìm.
Không sai, cho dù người toàn thiên hạ đều chết sạch, thì chắc hẳn Phượng Nhị tự cho mình rất cao, hận không thể mỗi ngày giống hoa mẫu đơn kia sẽ không có chuyện gì cả. Thôi Bất Khứ nói trong lòng.
Chẳng qua hắn không để nó hiện lên trên mặt, hắn không thể cho đối phương thêm một lí do đắc ý được.
“Bởi vì Băng Chi đan có độc, ta muốn xem có thể thừa dịp ngươi bị bệnh để lấy mạng ngươi hay không.” Thôi Bất Khứ lạnh lùng nói.
Phượng Tiêu cười tủm tỉm: “Thôi Bất Khứ à, ta chỉ thích dáng vẻ ngươi mặt không đổi sắc lừa gạt lương tâm để nói dối, rất đáng yêu.”
Vì để chứng minh mình thích vẻ “rất đáng yêu” của đối phương, y còn tặng thêm một hôn sâu rất bá đạo, mượn cơ hội độ khí mà lấy việc công làm việc tư, cuốn mùi thuốc còn sót lại trong miệng không còn một mống, khiến bên trong bên ngoài đều dính mùi vị của mình mới hài lòng.
Y thấy Thôi Bất Khứ cũng không nhúc nhích, chợt nói: “Ngươi bây giờ còn chẳng làm bộ phản kháng nữa, chắc là đã sớm mơ ước sắc đẹp của ta, nhưng sợ ta cự tuyệt, mới muốn nghênh còn cự chứ gì?”
Không đợi đối phương đáp lại, Phượng Nhị phủ chủ đã thở dài tiếp: “Cũng được, coi như thương hại ngươi đấy, ai bảo ta là người ôn nhu thân thiết như thế chứ? Ta đồng ý.”
Thôi Bất Khứ: …
Đồng ý cái gì?
Có phải quá tự mình đa tình rồi không Phượng Nhị?
Cái gì cũng đều bị đối phương nói xong rồi, hắn còn nói gì được nữa?
Thôi Bất Khứ đáp lại bằng nụ cười nhạt.
Bên ngoài có người gõ cửa.
“Là ta, Thôi Tôn sứ.” Là giọng nói của Tần Diệu Ngữ.
“Đi vào.” Cũ tật đã phát tác xong, cũng không cảm thấy đau đớn nữa, Thôi Bất Khứ có sức nói chuyện so hơn trước nhiều.
“Thôi ——” Tần Diệu Ngữ nhìn thấy Phượng Tiêu liền nuốt cả vế sau lẫn đầu lưỡi xuống.
Nàng nhớ bây giờ mình còn đang vác cái mặt của cấp trên, hai tên Phượng Tiêu trố mắt nhìn nhau, tức cười một cách khó hiểu.
Sau trận đánh ở quán rượu, nàng vốn nên khôi phục mặt mũi thật, nhưng Thôi Bất Khứ bảo nàng tiếp tục giữ nó, bởi vì trước khi Phượng Tiêu bế quan đã dặn bọn họ nghe theo phân phó của Thôi Bất Khứ, nàng liền nghe theo, lấy thân phận Phượng Nhị phủ chủ tận tâm tận lực hù dọa đám người Vũ Nghĩa, bây giờ nhìn thấy chính chủ, khó tránh khỏi có chút chột dạ.
Phượng Tiêu nhướng mày nhìn nàng.
Tần Diệu Ngữ cười lấy lòng.
Vị cấp trên này không hề tùy ý giống như bề ngoài, người nào cũng có hai mặt, nếu nói một mặt của Phượng Tiêu là khoe khoang tùy ý tự luyến bất phàm, như vậy mặt khác của y chính là tàn bạo không chút lưu tình với kẻ địch mà y nhận định.
Tần Diệu Ngữ đã từng ăn khổ dưới tay y, không hề muốn dẫm lên vết xe đổ lần nữa.
Nhưng mà có Thôi tôn sứ ở đây, chắc cấp trên phải cho mình mấy phần mặt mũi chứ nhỉ?
Quả nhiên, Phượng Tiêu chỉ nhìn nàng một cái, không lên tiếng.
Tần Diệu Ngữ âm thầm thở phào, đứng đắn biết điều bẩm báo với Thôi Bất Khứ: “Thôi tôn sứ, căn cứ vào nơi trưởng tử của Lý Canh cung cấp, đã lục soát ra lương thực, đều là lương mới, mặc dù người Lý gia cố hết sức chối cãi, nhưng chắc là một phần mà triều đình hạ lệnh cứu giúp lần này, cũng lục soát được trong nhà những người khác không ít lương thực, số lượng còn đang được thống kê, chắc hẳn phải chiếm hai phần ba số lượng mà triều đình cứu giúp, trước mắt cũng chỉ có thể tìm được như vậy, còn lại về phần lương thực bị thiếu ban đầu đều đã bị bọn họ bán giá cao cho bách tính trong quận, không thu về được nữa.”
Thôi Bất Khứ ừ một tiếng: “Ngươi đốc thúc bọn họ ghi danh sách tốt vào, đưa mấy tên con trai của Lý Canh, còn có người Đinh thị theo Dung Khanh về kinh.”
Tần Diệu Ngữ không hiểu: “Đây là?”
Thôi Bất Khứ: “Ta nói không giết bọn họ, chứ chưa nói không thẩm tra bọn họ. Những đại hộ này cũng tốt mà Dương Vân cũng được, bọn họ đến kinh thành sẽ còn nghĩ đủ cách chạy khỏi xử phạt rồi cắn ngược một cái, Lý gia và Đinh gia dựa vào Dương Vân mà có lời nhiều, con cháu lại đông đảo, nhất định mâu thuẫn trong gia tộc sẽ không ít, ta sẽ thông báo cho Trưởng Tôn, để hắn đưa về Tả Nguyệt cục thẩm vấn một lần trước đã, có thể tra ra không ít mờ ám.”
Nói đến đây, hắn cười lạnh một tiếng: “Lợi dụng bọn họ có mâu thuẫn với nhau, nói không chừng còn có thể tra ra trò vui mới.”
Tần Diệu Ngữ cung kính vâng dạ.
Nàng không ngạc nhiên lắm với mưu tính của Thôi Bất Khứ, từ khi biết vị Tả Nguyệt sứ này, đối phương đúng là nhân vật đi một bước nhìn ba bước.
Đây đối với người có thân thể khỏe mạnh mà nói, đương nhiên không có gì, nhưng cơ thể Thôi Bất Khứ đã như vậy rồi mà lúc nào cũng phải giữ tỉnh táo, có thể quá mệt mỏi hay không?”
Nàng không khỏi nhớ tới mấy chữ.
Tâm lực tiều tụy, tuổi thọ không dài, như đèn cạn dầu.
Cái nào cũng không phải là điềm tốt.
Phượng Tiêu ngồi ở bên cạnh không hề chen miệng, rốt cuộc đã chậm rãi đặt câu hỏi.
“Tần Diệu Ngữ, mấy ngày nay ngươi đều lấy mặt ta để làm việc?”
Tần Diệu Ngữ theo bản năng nhìn về phía Thôi Bất Khứ.
Người sau nhắm mắt, nghiêng đầu, không thấy rõ vẻ mặt, nhưng từ tư thế mà nói, hẳn là đã chìm vào giấc ngủ.
Không tốt, bị bẫy rồi!
Từ mấy ngày trước mí mắt Tần Diệu Ngữ đã máy liên tục, cuối cùng thời khắc này đã biến thành sự thật, rốt cuộc nàng cũng hiểu tại sao mình luôn cảm thấy không được bình thường.
Cái ngày xử lí đám đại hộ địa phương đó, Thôi Bất Khứ nói với nàng, tuy Phượng Tiêu bế quan, nhưng bây giờ hắn cần mượn thân phận Phượng Tiêu dùng một chút, thứ nhất danh tiếng Giải Kiếm phủ ở bên ngoài lớn hơn, cũng có nhiều người biết đến hơn, có lợi cho bọn họ sớm trấn áp, thứ hai mặc dù nàng không có võ công như Phượng Tiêu, nhưng mấy đại hộ đó cũng không biết võ công, lấy khuôn mặt của Phượng Tiêu ra tay hù dọa một chút là được.
Tần Diệu Ngữ cũng không suy nghĩ nhiều, bởi vì thân phận của nàng bây giờ là thám tử của Giải Kiếm phủ, không cần mỗi ngày nơm nớp lo sợ như đi trên băng mỏng như trước nữa, hơn nữa Phượng Tiêu có nói trước, đương nhiên nàng sẽ nghe lệnh của Thôi Bất Khứ, có lẽ là cuộc sống an nhàn quá lâu, ngay cả tính cảnh giác từ trước cũng quên cả, thẳng đến giờ phút này nàng mới phát hiện rốt cuộc có chỗ nào không ổn.
Người ngoài không biết nàng là Tần Diệu Ngữ, chỉ biết nàng là Phượng Tiêu, cũng sẽ cảm thấy Tả Nguyệt cục và Giải Kiếm phủ bắt tay làm vụ án này, còn đắc tội với người nào, đương nhiên là cùng nhau đắc tội rồi.
Tả Nguyệt cục phụ trách vụ án có liên quan đến giang hồ, lần này nếu không phải có Vân Hải Thập Tam Lâu cản trở từ trong, vốn sẽ không tới lượt bọn họ ra tay, đánh bại cao thủ ở quán rượu, làm Tiêu Lý trọng thương rời đi, gần như tất cả đều là công lao của Giải Kiếm phủ, nhưng người ngoài không biết, chỉ biết là Tả Nguyệt cục làm rất tốt.
Mà Giải Kiếm phủ của bọn họ thì sao? Không chỉ phải đắc tội với người ta, cùng lắm thì lúc Thôi Bất Khứ thỉnh công sẽ nhẹ nhàng cho thêm một câu “nhờ có Giải Kiếm phủ giúp đỡ” mà thôi.
Phượng Tiêu thở dài, quay đầu hỏi: “Ta khổ cực đánh bại Tiêu Lý, hiểm tử hoàn sinh, lại đi một vòng từ quỷ môn quan trở lại, ngươi còn muốn hố ta, Thôi Bất Khứ, lương tâm của ngươi có đau không?”
Mặt mũi Thôi Bất Khứ yên bình, trên mặt còn mang vẻ bệnh tật, hiếm thấy ngủ ngon, còn phát ra tiếng ngáy khe khẽ.
Cho dù bị thiên lôi đánh, Phượng Tiêu cũng không thể gọi tỉnh một người quyết tâm giả vờ ngủ được.
—-
Tác giả có lời muốn nói:
Vở kịch nhỏ:
Thôi Bất Khứ: Thích là thích, hố là hố, hai cái không thể để lỡ.
Phượng Tiêu: Được, đây là ngươi nói, ngày mai ta sẽ cho người ra đầu đường phát truyền đơn, rải thoại bản đông cung, nội dung là chính sứ Tả Nguyệt cục coi trọng phụ nam(*), không chừa thủ đoạn nào để cưỡng đoạt.
Thôi Bất Khứ: …
(*) Phụ nam: kiểu như người đàn ông nội trợ ấy =]]]]]
HẾT QUYỂN 6