Vô Sỉ Đạo Tặc

Quyển 4 - Chương 1: Tiểu công chúa mất tích




Sau khi thả Diệp Lâm đi, họ trở về khách sạn, đánh thức Hàn Đan rồi ba người đi suốt đêm.

Đến sáng, một tòa thành xuất hiện trước mặt họ.

Vào lúc tảng sáng, một tia nắng xuyên qua làn mây, soi rọi xuống thành thị, xua tan đi sương mù dày đặc đang bao phủ cả thành, ánh nắng sớm như gột rửa cho tòa thành, cả tòa thành dưới ánh nắng sớm tựa như một thỏi vàng, vô cùng xinh đẹp.

Xe ngựa tiến vào thành, khi bản thân ở trong thành mới cảm thấy được sự to lớn và hoành tráng của nó.

Các loại kiến trúc đặc sắc san sát nối tiếp nhau, quán rượu, sòng bạc, võ quán, quán trọ, trà trang, phòng đấu giá, dược điếm, ngọc khí điếm, cửa hàng trang sức, các tiệm bán quà vặt, tiệm bán binh khí, áo giáp phân bố đầy trong thành, thậm chí còn có cả nơi bán các loại sủng thú, đương nhiên đó chỉ là những ma thú còn nhỏ, nếu muốn có được những sủng vật có sức chiến đấu mãnh mẽ thì phải tốn khá nhiều tiền tài và sức lực mới có được.

“Thiết sa chưởng! Toái Thạch Quyền! Hỏa thuật! Thủy nguyên tố cơ sở! Mại dzô mại dzô!”

Khiến cho Cổ Diêu kinh ngạc chính là có cả một cửa tiệm chuyên bán các loại võ công bí tịch cùng ma pháp thư, nhưng dám chắc đây chính là nhưng bí kiếp vô cùng thấp kém, nếu luyện thành may ra có thể đánh vài tên du côn mà thôi, sách ma pháp thì có lẽ có thể dùng để nhóm lửa, tuyệt thế võ công nếu có thể tùy tiện mua bán thế này thì cao thủ và đại ma đạo sư đã nhiều như chim trời.

Với các loại sách này thì giá bán dĩ nhiên vô cùng thấp kém, có không ít người bỏ ra hai ngân tệ sau đó nhặt một quyển về. Tại Thập Lý Trấn, với số tiền này thậm chí không mua được một ly rượu, còn có không ít hài tử bên cạnh quán đang lật sách ra xem, những “Võ Công Bí Tịch” này tuy không thể giúp chúng trở thành cao thủ nhưng ít ra có thể cho chúng một số kiến thức cơ bản về võ đạo.

Nếu so với tòa thành này thì Xích Viêm Thành chỉ như là một tiểu thôn, ngay cả tiệm bán các “Võ Công Bí Tịch” cũng có, Cổ Diêu âm thầm nghĩ, cũng chú ý đến một tòa lầu cao vút, khi nhìn thấy hắn sợ hãi không thôi, không nhịn được hỏi:”Sư phụ, đây là nơi nào thế?”

Philip không nhịn được mắng:”Thật là chưa từng thấy một tên nhà quê nào như mi, ngay cả Lan Tư Quận cũng không biết!”

Thì ra là quận, không hổ là đơn vị hạng thứ hai ở vương quốc, trách không được lại rộng lớn và phồn hoa như thế!

Cổ Diêu chưa từng tới Lan Tư quận nhưng cũng đã nghe qua nhiều người, nghe nói, nơi này chính là một quận nằm ở trung tâm đại lục.

Bất tri bất giác đã đến trung tâm đại lục, khoảng cách với Xích Viêm Thành đã vô cùng xa.

Hàn Đan cũng không có nhiều ngạc nhiên, nàng trước kia ở Vọng Xuân Đô nếu so sánh với Lan Tư quận thì phồn hoa hơn chứ không có kém.

Mặc dù thời gian còn sớm nhưng thành thị đã phi thường náo nhiệt, các người bán hành rong rao lên í ới, tiếng rao vàng lên bên tai không dứt.

Philip xuống xe đi mua chút bánh bao, phân cho hai người Cổ Diêu:”Đây chính là đặc sản quà vặt nổi tiếng nhất của bản địa có tên là ‘Cẩu Bất Lý <@Chó Cũng Không Để Ý Đến>’, hai đứa dùng thử đi.”

Cổ Diêu hoài nghi nói:”Tên gì mà khó nghe thế, ngay cả con chó cũng không để ý đến thì có thể ăn ngon sao?”

Philip nghe xong lại tức khí:”Ngươi biết cái rắm, loại bánh bao này mấy ngàn năm trước do một người có tên là ‘Cẩu Bất Lý’ phát minh ra cho nên nó mới có tên như thế.”

“Thì ra là như thế!” Cổ Diêu cắn một cái, nhân bánh bao như tan ra hết, mùi vị lại hết sức thơm, trong nhân bánh bao tuy có mỡ nhưng lại không hề có chút mỡ nào, lúc này hắn mới tin lời của Philip. <@Lần nào cũng dịch mấy cái đoạn này vào lúc đói bụng >

Vừa vào thành, Philip đã tìm một khách sạn để lưu lại, sau khi nhận phòng xong thì lão cũng mất tích, chỉ nói là muốn “Viếng Thăm” một vị lão hữu ở Lan Tư quận đã lâu chưa gặp mặt.

Cho đến tối, ước chừng khoảng tám chín giờ, Cổ Diêu và Hàn Đan đã sớm đói meo lại không thấy Philip trở về cho nên đến lầu hai để ăn cơm tối.

Sau khi trở lại phòng, Cổ Diêu cảm thấy vô cùng nhàm chán, sau khi bảo Hàn Đan đi ngủ sớm, nhớ tới “Cực Lạc Quyết”. Xuân cung đồ vốn làm cho người ta khó mà thoát khỏi ma lực của nó có thể nói là thuốc nghiện cũng không chừng, Cổ Diêu cũng cảm thấy không kiềm chế được nữa hoặc cũng có thể là do quỷ thần xui khiến nên hắn lấy nó ra.

Rất nhanh chóng ảo giác lại xuất hiện, bất quá nữ tử lần này lại khác không phải là vị nữ tử lần trước, nhưng lại cũng vô cùng xinh đẹp và mê người, “Cực Lạc Quyết” này quả thật là thần kỳ, có thể cùng với các mỹ nữ khác nhau giao hoan trong huyễn cảnh, cứ như là lạc vào một thế giới kỳ lạ vậy, chả trách không ít người bất chấp thủ đoạn cố đạt lấy nó.

Cổ Diêu trầm tịch trong huyễn cảnh tuyệt vời đó cho đến khi bị các tiếng vó ngựa dồn dập làm cho bừng tỉnh.

Mở cửa sổ ra chỉ thấy một đội kỵ sĩ di chuyển qua, rồi lại thấy đội thứ hai, đội thứ ba, thứ tư …

Ngoại trừ kỵ sĩ còn có các vũ giả khác.

“Bịch!”

Cửa phòng của Cổ Diêu bị phá vỡ, một vị kỵ sĩ xông vào.

Cổ Diêu nơm nớp lo sợ nói:”Ngươi muốn làm gì?”

Hàn Đan cũng bị đánh thức từ trong mộng đẹp, chim sợ cành cong liền lập tức nép vào sau lưng Cổ Diêu.

Cùng lúc đó, căn phòng kế bên cũng bị phá cửa, tiếp theo là thanh âm kinh hô của một đôi nam nữ, chắc là một đôi uyên ương đang nồng nàn lại bị người ta phá hoại.

Kỵ sĩ không nói gì cũng không để ý đến hai người, trực tiếp đi vào phòng, tựa như là muốn tìm thứ gì đó.

Cổ Diêu cố thu lấy hết can đảm liếc mắt nhìn hắn một cái, chỉ thấy trên khôi giáp phần vai trái của kỵ sĩ có một dấu hiệu nhỏ là hình một gốc cây màu đỏ.

Dạo qua một vòng trong phòng không phát hiện được gì kỵ sĩ liền lập tức rời đi, bỏ mặc hai người Cổ Diêu.

Không chỉ khách sạn của Cổ Diêu mà hầu như tất cả các khách sạn trong Lan Tư quận đều phát sinh sự tình như thế.

Không biết phát sinh chuyện gì mà lại khiến cho Lan Tư quận rối loạn cả lên. Rất nhiều võ sĩ tấp nập ra vào các con hẻm nhỏ, chẳng những chặn lại vặn hỏi những người đi đường mà thậm chí còn xông cả vào nhà nhân hoặc khách sạn, âm thanh nhốn nháo từ khắp các nơi vang lên.

Cổ Diêu chạy ra cửa, gặp được một tiểu nhị liền hỏi:”Vị kỹ sĩ kia là ai?”

Vị tiểu nhị kia xem ra cũng bị hoảng sợ không ít, nét mặt vẫn còn chưa bình tĩnh nói:”Tiểu ca là người bên ngoài đúng không? Đó chính là hoàng gia hộ vệ của Đoan Mộc Gia Tộc!”

Đoan Mộc gia tộc chính là một trong tám đại cổ tộc của đại lục, đồng thời cũng là gia tộc thống trị của Lan Tư quận.

Dấu hiệu trên vai trái của vị kỵ sĩ kia chính là dấu hiệu của Đoan Mộc gia tộc, mà dấu hiệu hồng sắc lại chứng minh hắn là một cao cấp kỵ sĩ.

Cao cấp kỵ sĩ mặc dù chỉ là Đệ Ngũ giai trong hệ thống cấp bậc của kỵ sĩ, và cũng không thể có được huân chương vinh dự, nhưng trên đường cái lại xuất hiện nhiều vị cao cấp kỵ sĩ như thế thì cũng không phải là chuyện đùa.

Cổ Diêu lấy làm kinh hãi:”Xảy ra chuyện gì sao?”

“Ta cũng không biết.” Tiểu nhị lắc đầu:”Bất quá, tiểu ca, ta đề nghị tiểu ca nên ở trong khách sạn, bên ngoài có thể không an toàn.”

Lan Tư quận rối loạn suốt cả đêm, sáng sớm hôm sau truyền ra một tin tức chấn động – Đoan Mộc Tình - tiểu công chúa của Đoan Mộc gia tộc đã bị mất tích.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.