Vô Sỉ Đạo Tặc

Quyển 16 - Chương 5: Yêu nữ




Thiên Giáo?

Tinh thần Cổ Diêu chấn động, lắng tai mà nghe.

"Đúng vậy, nghe nói là người của Thánh Điện tự mình ra tay, ngay cả tông giáo tài phán sở cũng không được xen vào!"

" Đó là đương nhiên, bởi vì người đó là một Vong Linh Pháp Sư!"

Nghe được bốn chữ " Vong Linh Pháp Sư " Cổ Diêu ngẩn ra một chút, bởi vì hắn một biết một Vong Linh Pháp Sư, và đã lâu chưa gặp lại.

" Thật không ngờ, cái chức nghiệp tác ác, thương thiên hại lý kia vẫn còn tồn tại, yêu nhân của Nghịch Thiên Giáo quả thật là nhiều, hy vọng Thánh Điện có thể diệt trừ bọn họ hoàn toàn, tránh cho bọn chúng tiếp tục gây họa!"

" Vong Linh Pháp Sư kia nghe nói là một nữ nhân!"

Cổ Diêu nghe đến đó thì nhíu mày, Vong Linh Pháp Sư thì gần như tuyệt chủng rồi, lại còn là nữ nữa.

Cái tên dị đoan của Nghịch Thiên Giáo bị Thánh Điện bắt đi không phải là La Thi Mị chứ?

Nghịch Thiên Giáo là cấm kỵ cấp A của thánh điện, ít người nào dám bàn luận ở nơi công cộng thế này, Cổ Diêu cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng nghi vấn của hắn đã nhanh chónh được giải thích.

" Năm ngày sau, Vong Linh Pháp Sư kia sẽ phải tiếp nhận thẩm phán công khai ở thánh vực."

" Chúng ta đến đó xem một chút đi, dù sao thì thánh vực cũng không có xa."

" Đương nhiên rồi. Đã lâu rồi Thánh Điện không có tiến hành thẩm phán!"

Đối với các dị đoan thì Thánh Điện có vài hình thức xử lý. Nhẹ thì là phế bỏ vũ kỹ. Đưa đến địa hạ thành để tự sinh tự diệt. Hoặc nhốt vào trong đại lao của tông giáo tài phán sở, cả đời. Nghiêm trọng thì hoàn toàn có thể giết chết khi đang đuổi bắt.

Còn có một loại là thẩm phán. Cũng là điều mà cả tạp địch đại lục đều biết. Thánh Điện sẽ đưa tên dị đoan đên trước cộng đòng, sau đó dùng danh nghĩa của thần để cướp đi tính mạng. Nói trắng ra thì đây cũng chỉ là một thủ đoạn mà rất nhiều người thống trị hay dùng đó là giết gà dọa khỉ. Chấn nhiếp thế nhân. Làm cho bọn họ an phjn thủ thường. Không dính líu gì đến tà giáo, và cũng là giữ gìn quyền uy của thánh điện.

Thẩm phán thì càng nhiều người chứng kiến càng tốt. Vì thế lúc này Thánh Điện sẽ không cấm ngôn. Do đó dân chúng sẽ thoải mái bàn luận.

" Ba Sĩ. Đây là đồ mà người cần." Chủ của quan rượu trở về đưa cho Cổ Diêu một quyển trục.

Chủ quán gọi người kia là ông chủ, điều này có vẻ không ổn cho nên Cổ Diêu được các cô nhi này gọi là Ba Sĩ.

Quyển trục là đạo cụ đặc biệt của luyện kim thuật sư, so với các loại giấy bình thường thì có thể ghi chép nhiều hơn gấp mấy lần, rất là tiện dụng.

Vừa mở ra, những tư liệu bên trong đó lần lượt nhập vào mắt Cổ Diêu.

Chuyện Thánh Điện bắt được giáo đồ của Nghịch Thiên Giáo và tiến hành thẩm phán đã truyền khắp đại lục rồi, hầu như mọi quán rượu đều có ghi lại tư liệu.

Trong số này có một quán rượu biết được chi tiết nhất, nghe nói khi vong linh ma pháp sư kia bị bắt đi thì tin tức đó không cánh mà bay, có người thậm chí còn tận mắt nhìn thấy. Mà theo như tin tức của quán rượu ghi lại thì Vong Linh Pháp Sư kia là một nữ tử khoảng hai lăm hai sáu tuổi. Vóc người cao gầy, dung mạo xinh đẹp, có khí chất băng lãnh và yêu mị.

Cổ Diêu càng xem thì càng giống như miêu tả La Thi Mị vậy. Cuối cùng thì đã có khẳng định. Cuối cùng thì hắn cũng đã có khẳng định, một năm trước trong lúc Cổ Diêu chấp hành nhiệm vụ thì đã gặp qua la thi mị, lúc đó nàng cũng bị tông giáo tài phán sở đuổi bắt, may mà có sự trợ giúp của Cổ Diêu cho nên mới thoát hiểm, nhưng có điều Cổ Diêu không ngờ là nàng lại là người của Nghịch Thiên Giáo.

Đến tột cùng thì Nghịch Thiên Giáo có mị lực gì mà khiến cho một người lãnh khốc như La Thi Mị cũng bị hấp dẫn, đối với tổ chức thần bí kia Cổ Diêu càng thêm hiếu kỳ.

Nghĩ đến người kia rất có khả năng là La Thi Mị thì Cổ Diêu khẩn trương hẳn lên, đấu khí trong người hắn vốn đồng nguyên với La Thi Mị cho nên khi nghe được tin tức về nữ tử mà chỉ có hai lần gặp mặt kia cũng không tự chủ được mà quan tâm. Hắn thậm chí còn có cảm giác mơ hồ rằng, nữ Vong Linh Pháp Sư kia chính là thân nhất có huyết thống duy nhất của hắn trên đồi này. Điều đó chứn tỏ nàng rất quan trọng đối với hắn.

Quan tâm tắc thiết, Cổ Diêu chợt muốn làm chút gì đó cho nữ tử có cảm giác thân thiết kia, nhưng mà đối phương lại chính là thánh điện. Uy nghiêm bao phủ cả tạp địch đại lục, từ cổ chí kim không kẻ nào, cho dù là La Áo đế quốc cũng không muốn động đến!

Lần trước có thể đánh chết hai tế ti và các kỵ sĩ của tông giáo tài phán sở đó chính là do nơi đó vốn hoang vu, xuất kỳ bất ý, lại thêm việc La Thi Mị có thể triệu hồi ác linh khôi lỗi vượt ngoài dự liệu của bọn họ cho nên mới thành công. Nhưng mà sau lần đó thì Cổ Diêu cũng biết được Thánh Điện quả thật là đáng sợ, chỉ là hai đại tế ti và một đội kỵ sĩ có cấp bậc không cao thôi mà đã có thực lực như thế rồi thì Thánh Điện càng không cần phải nói.

Lúc tiến hành thẩm phán thì Thánh Điện chắc chắn sẽ phái rất nhiều người đến để duy trì trật tự và cũng đề phòng trường hợp ngoài ý muốn phát sinh. Do đó muốn cứu La Thi Mị thì vô cùng khó.

Cho đến khi trở về gia tộc Đoan Mộc, Cổ Diêu vẫn lo lắng không ngừng, Đoan Mộc Tình chỉ nhìn thoáng qua là biết có điều không ổn:" Sao thế, có chuyện gì à?"

Nàng thật sự rất lo lắng, bởi vì sắc mặt của Cổ Diêu lúc này còn tệ hơn hồi nãy nhiều.

"Không có việc gì!" Cổ Diêu mỉm cười nhưng nụ cười có chút miễn cưỡng.

Hắn vốn tưởng rằng từ sau khi trở về từ ma giới trở về, tình cảm của hắn và Đoan Mộc Tình sẽ phát triển thuận lợi, từ nay về sau sẽ không còn chướng ngại gì nữa, nhưng bây giờ hắn mới phát hiện, chuyện phiền toái còn rất nhiều, khiến cho hắn vô cùng đau đầu.

" Bất kể là chuyện gì, sau này không được giấu diếm ta, có được không, ta hy vọng có thể cùng chàng chia sẻ phiền não."

Nhìn nét mặt nhu tình của Đoan Mộc Tình, Cổ Diêu thật sự muốn buông bỏ tất cả, cái gì cũng không màng, sống cuộc sống an bình cả đời. Nhưng đáng tiếc hắn không phải là loai người nhẫn tâm như thế. Trọng tình cảm là ưu điểm của hắn, và cũng chính là khuyết điểm, vì thế thù hận của Dương Phong hắn nhớ mãi không quên, bất chấp tất cả tìm đường đến Ma Giới tìm Hàn Đan, và la thi mị, người mà chỉ có hai lần gặp gỡ hắn cũng không thể nào mặc kệ được.

Cổ Diêu có cảm giác được là hai người yêu nhau thì hẳn phải là đồng cam cộng khổ, nhưng mà hắn đối mặt chính là thánh điện, không phải là chuyện đơn giản, có thể liên lụy đến rất nhiều người, thậm chí là cả gia tộc Đoan Mộc cũng bị cuốn vào phong ba, vì thế hắn chỉ có thể thở dài một hơi:" Chỉ là mấy ngày nay ta nhớ đến mẫu thân, lão bản, trấn thập lý, nên tâm tình có chút áp lực mà thôi."

Đoan Mộc Tình cảm thấy khó khăn:" Ta cũng hiểu, nhưng đừng nghĩ nhiều nữa, đó đã là quá khứ rồi thì hãy để nó lui về sau đi."

" Ta biết." Cổ Diêu dừng lại một chút rồi nói:" Nhưng, ta nghĩ muốn ra ngoài vài ngày, để đến tảo mộ mẫu thân, dâng cho người một nén hương."

Đoan Mộc Tình nói:" Vậy được, chúng ta sẽ cùng đi."

" Không, không cần." Cổ Diêu lắc đầu:" Ta muốn yên tĩnh vài ngày, được không?"

"Uh!"

Cổ Diêu đương nhiên là không phải đi tảo mộ cho mẫu thân đơn giản như thế, trong lòng của hắn đã có chủ ý rồi, ngay hôm đó hắn liền đi đến thánh vực.

Lúc này hắn vẫn còn chưa ý thức được, sự việc của La Thi Mị lần này đã trở thành bước ngoặc quan trọng nhất trong đời của hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.