Vô Sỉ Đạo Tặc

Quyển 13 - Chương 4: Ác ma nữ tước




Trở lại dưới đài, Cổ Diêu giơ hai ngón tay tạo thành chữ V hướng về phía Đông Phương Lộ, đắc ý:" Thật là đơn giản, ta còn chưa nóng người nữa là."

Vốn Đông Phương Lộ còn có chút lo lắng cho hắn, nhưng giờ thấy bộ dáng của Cổ Diêu thì lại nói:" Chết đi, cầu trời cho gió vào làm cứng luôn cái lưỡi của ngươi đi!"

Tuy là nói thế nhưng, Đông Phương Lộ quả thật là đã thừa nhận thực lực của Cổ Diêu, tên lưu manh này đúng là một quái thai mà, không biết tu luyện vũ kỹ gì, lực đạo của quyền có thể mạnh đến thế, chiêu này cũng giống như chiêu thức mà hắn đã dùng để đánh bại Hách Liên Kiếm trong kỳ thi đấu ở thần thánh học viện vào năm nhất.

Đông Phương Lộ thậm chí còn hoài nghi Cổ Diêu đã ẩn giấu thực lực trong những lần tham gia thi đấu ở học viện, nếu như so về lực lượng thuần tủy thì xem ra hắn đã có thể so sánh với người chuyên tu luyện nội công như Hạ Hầu Cẩn.

Đông Phương Lộ đoán không sai, chiêu thức vừa rồi Cổ Diêu dùng để đánh bại dã man nhân cính là nguyên tử bạo liệt quyền, cũng chính là chiêu thức căn bản trong Thiên ma Quyết, nhưng có cải tiến một chút, khi đánh ra vốn là ngoại phát đã biến thành nội liễm, uy lực thì vẫn như cũ. Đã đạt đến cảnh giới 'Ảnh'.

Bắt đầu từ hôm nay, cái tên Diêu Cổ đã bắt đầu dần dần vang dội khắp ma giới!

Những người xem đều đang xôn xao thảo luận, trong số đó có một cặp mắt đặc biệt chú ý đến Cổ Diêu.

Đôi mắt đó rất là mê người, mị lực còn hơn cả đôi mắt của mỹ nữ xà, nhưng nàng chỉ là một nhân loại.

Ngoài đôi mắt ra thì cả khuôn mặt đều được che một lớp diện sa, nhưng có thể chắc chắn rằng nàng là một mỹ nữ tuyệt đẹp.

Nữ tử này chính là Thuần Vu Tuyền, bên cạnh nàng là một người mặc hắc bào, áo choàng khoác qua đầu, không thể nhìn thấy mặt.

"Bà bà, người nhìn ra gì không?"

Thuần Vu Tuyền là một người độc lập. Nhưng nàng vẫn hỏi ý kiến của lão bà, xem ra nàng rất tôn kính nàng, đồng thời cũng chứng minh được thân phận của hắc bào lão bà không phải tầm thường.

Hắc bào lão bà cũng không có trả lời, mà nhắm mắt suy tư, tct cũng không quấy rầy, lẳng lặng ngồi đợi.

Một lúc sau, lão bà mới mở mắt:" Trong ấn tượng của ta thì ta chưa từng thấy qua quyền pháp này."

Thuần Vu Tuyền lộ ra vẻ kinh ngạc:" Bà bà. Ngay cả người của chưa từng thấy qua sao?"

" Đúng vậy, không thể nào dựa vào quyền vừa rồi để phán đoán ra thân phận của hắn, nhưng có thể khẳng định là quyền pháp này có đặc điểm là có thể thuấn phát, ngươi cũng thấy được, trước đó tiểu tử đó không có dấu hiệu súc lực, chỉ trong phút chốc có thể phát ra uy lực kinh người!"

Nghe thế thì Thuần Vu Tuyền vũng nhíu mày, nàng xem ra rất là tín nhiêm vị lão bà.

" Đối với chúng ta mà nói thì tiểu tử này quả thật là một thanh lợi khí, nhưng điều kiện tiên quyết phải là hắn không phải là một thanh kiếm hai lưỡi!"

Thuần Vu Tuyền hiểu rõ lão bà đang nhắc nhở chính mình. Thanh kiếm có hai lưỡi, có thể đả thương người nhưng cũng có thể đả thương mình, đó còn tùy vào thực lực của người nắm nó trong tay.

Thuần Vu Tuyền hiển nhiên là có điểm để tin tưởng tuyệt đối vào bản thân mình, nàng cười yêu kiều:" Bà bà cứ yên tâm, dù sao thì nhược điểm của hắn chúng ta đã biết."

Nghe Thuần Vu Tuyền nói thế thì lão bà cũng không nói gì nữa, thực ra nàng cũng rất tin tưởng vào năng lực của Thuần Vu Tuyền, không chỉ về vũ kỹ, độc thuật mà âm mưu nàng cũng rất là lợi hại, từ nhỏ đến lớn, người nào bị nàng coi là mục tiêu nàng cũng không cần dùng đến cả năm ngón tay cả.

Thật là đáng tiếc cho thanh niên kia. Đáng lý ra thành tựu của hắn có thể nói là vô hạn, nhưng lại không may mắn đụng phải Thuần Vu Tuyền, xem ra chỉ có thể trách hắn xui xẻo mà thôi.

" Hi hi, đúng là một nam hài đáng yêu, ta rất muốn cùng hắn chơi đùa!" Ở tận sâu trong một góc xuất hiện một tiếng cười yêu kiều, chủ nhân của tiếng cười là một phụ nữ có một vẻ đẹp mê hồn.

Nếu như nói mị lực của Thuần Vu Tuyền chính là đôi mắt của nàng thì nữ nhân này hấp dẫn ở toàn bộ phương vị, bất kỳ vị trí nào trên người nàng cũng rất là mê hồn. Cánh mũi của nàng thật đẹp, đôi môi mọng đỏ, cổ ngọc tựa thiên nga, song phong hùng vĩ, vòng eo thon nhỏ, hai ánh trăng rằm vằng vặc, làn da màu tiểu mạch săn chắc, một mái tóc đỏ hồng, móng tay dài và trơn bóng, chiếc rốn nhỏ xinh xinh, tất cả đều có lực sát thương rất lớn.

Mỗi một nụ cười, tư thái của nàng đều có thể khiến cho nam nhân cảm thấy kích thích vô cùng, chỉ muốn rằng sẽ được lập tức đưa nàng lên giường, làm cho vùng eo của nàng di chuyển nhịp nhàng và miệng thì rên rỉ không ngừng.

Nữ nhân này quả thật là tuyệt diệu, cũng chỉ có thể dùng từ này để hình dung nàng, một nữ nhân có thể khiến cho hàng nghìn hàng vạn nam nhân điên cuồng, nơi nào có nàng thì không khí nơi đó chứa đầy tính chất dục vọng.

Nhưng mỹ nữ tuyệt đẹp này cũng không phải là nhân loại, mặc dù bề ngoài cực kỳ giống, hoàn toàn không khác gì nhân loại, thậm chí cả con ngươi cũng là màu đen, nhưng trên người nàng phát ra khí tức tà ác không thể nào che dấu được, chính điều này đã tố cáo thân phận của nàng. Trong ma tộc chỉ có một chủng tộc có ngoại hình giống với nhân loại, đó chính là ác ma, mà còn là ác ma cao cấp.

Một số ác ma có thể thu liễm sừng trên đầu của mình, đồng tử chuyển sang màu đỏ, hóa thành hình người, nhìn bề ngoài thì không thể nào biết được đó không phải là nhân loại. Cũng giống như tên Dracula đã bắt đi Hàn Đan vậy.

Đụng với ác ma này thì phải cẩn thận, bởi vì ác ma có thể hóa thành hình người đều là thượng vị ác ma, thực lực cường hãn, không dễ trêu chọc vào.

Xem ra hồng phát nữ ác ma này cũng là một thượng vị ác ma, trang phục nàng vô cùng nóng bỏng, nàng chỉ mặc mỗi một chiếc áo lót, chỉ có thêm một vài lớp phụ trang tinh xảo để che đi những vị trí quan trọng, khiến chúng nó mờ mờ ảo ảo, càng tăng thêm sự hấp dẫn.

Nàng đang ngồi sương phòng dành cho khách quý, hơn nữa không phải là phòng khách quý bình thường, mà là phòng của chủ nhân, nữ ác ma này chính là sứ giả đặc biệt của Ma Giới Tranh Bá Chiến.

Sứ giả đặc biệt có đặc quyền hơn hẳn những người chủ trì, bình thường, Ma Giới Tranh Bá Chiến chỉ dựa vào thắng thua để lấy kết quả, nhưng nếu như trong chiến đấu cả hai bền đều có thực lực mạnh mẽ, quyết đấu với nhau đến khi chỉ còn một người. Và nếu như người bị thua có được thực lực rất mạnh, là một nhân tài hiếm có, thì lúc này sứ giả đặc biệt có thể sử dụng đặc quyền của mình, làm cho người bị thua gia nhập vào trận doanh vô điều kiện. Ngoài ra các sứ giả còn có được những quyền lực khác.

Nữ ác ma nửa nằm nửa ngồi trên chiếc ghế được lót bằng da thú nói:" Nam hài nhân loại kia tên là gì?"

Sương phòng còn có hơn mười thị vệ ma tộc, lập tức có một người báo lại:" Thưa Địch Lệ Nhã nữ tước, tên của hắn là Diêu Cổ!"

Ma giới là một nơi nam quyền, so với nam nhân thì nữ nhân không được coi trọng, mà nữ ác ma lại có tước vị là bá tước, chức vị bá tước không có phân biệt nam hay nữ, có thể đạt được tước vị này thì có thể khẳng định được nữ ác ma này có thực lực thuộc hàng siêu cấp.

"Diêu Cổ? Một cái tên thật thú vị! Hi hi!" Nữ ác ma cười phóng đãng, hai chân bắt chéo, không biết là vô ý hay là cố tình mà lộ ra 'Cảnh Xuân Tươi Đẹp', một vùng âm u và thần bí thoáng ẩn thoáng hiện khiến cho mắt của tất cả các thị vệ dường như biến thành hình trụ, " Ực Ực" Tiếng nuống nước bọt không ngừng vang lên.

<@ Em chả biết cười phóng đãng phải dùng từ gì nữa, nên ghi đại hi hi thôi.>

Các ngón chân của nàng mượt mà như ngọc, nếu như có cơ hội thì khẳng định nhất định sẽ có người không ngần ngại mà cúi xuống trước mặt nàng, nâng bàn chân nàng lên và nút lấy các ngón chân của nàng.

Các ngón tay ngọc ngà của Địch Lệ Nhã gõ nhịp nhàng nâng chiếc ly thủy tinh lên, trong ly là một chất lỏng màu trắng sữa, nhưng lại hơi trong suốt như pha lê, và có một mùi hương nhàn nhạt. Địch Lệ Nhã nâng ly lên nhưng không có uống mà dùng chiếc lưỡi thơm tho của mình quét một vòng quanh đôi môi mọng đỏ rồi mới nhấp một tí chất lỏng từ trong chiếc ly.

Động tác mập mờ vừa rồi khiến cho các nam thị vệ không thể nào kiềm chế được các ý nghĩ 'đen thui' trong đầu, mặc dù bọn họ đều là tinh anh của ma giới, nhưng hai chân vẫn bũn rũn như muốn nhũn ra, sức quyến rũ của Địch Lệ Nhã quả là không ai có thể chống cự nổi.

Thị vệ đang báo cáo vất vả lắm mới khống chế được các ý nghĩ 'Tươi Đẹp Nhưng Đen Thui' của mình:" Địch Lệ Nhã nữ tước, ngài muốn thu nhận hắn sao?"

" Không cần, cứ để cho nhân loại này tiếp tục chiến đấu, hắn nhất định là sẽ đem lại cho ta nhiều kinh hỉ, hi hi, thật sự là muốn cùng hắn 'Chiến Đấu', hắn cường tráng như thế chắc chắn sẽ mang lại cho ra rất nhiều niềm vui, khì khì khì ..." Tiếng cười của Địch Lệ Nhã vang lên khắp phòng.

Các thị vệ nghe được lời nói của nàng thì không những không hâm mộ nam tử kia có được diễm phúc ngất trời, mà ngược lại cảm thấy tội nghiệp cho nam nhân kia, một nam nhân cường tráng đã bị Địch Lệ Nhã ngắm trúng.

Địch Lệ Nhã ngưng cười, đôi mắt của nàng quét một vòng quanh các thị vệ:" Mạc Nhĩ, chẳng lẽ ngươi không muốn cùng ta lên giường sao?"

Đối mặt với sự khiêu khích 'Trần Trùi Trụi' này thì nam thị vệ run rẩy, xem ra đang cố gắng khống chế tâm tình của mình, thở hổn hễn vài cái rồi mới nói:" Rất muốn, nhưng thưa nữ tước, thuộc hạ còn muốn sống thêm vài năm nữa."

Địch Lệ Nhã nở nụ cười đắc ý, cười đến nỗi run rẩy cả người, song đỉnh ngọc phong kích thích dục vọng nguyên thủy run run:" Mạc Nhĩ, ngươi sợ gì chứ? Ta đâu có ăn ngươi chứ."

Không ăn? Ta nghĩ là ngay cả cặn bã cũng không còn! Các nam nhân biết Địch Lệ Nhã đều nói, nàng 'ăn' nam nhân không chừa cả cái đầu lâu.

Mặc dù trong lòng nghĩ như thế nhưng hắn không thể nào cầm lòng trước sự hấp dẫn của Địch Lệ Nhã được, Mạc Nhĩ cảm thấy mình không thể ngăn cản được mị lực của nàng mà từ từ luân hãm, hai chân của hắn không tự chủ mà tiến về phía nữ ác ma, Mạc Nhĩ cắn mạnh đầu lưỡi, cố gắng vận dụng tia lý trí cuối cùng:" Địch Lệ Nhã nữ tước, xin người hãy tha cho thuộc hạ!"

"Biến xa một chút, tên tiểu quỷ nhát gan!" Địch Lệ Nhã phất tay, áp lực trên người Mạc Nhĩ lập tức biến mất, lý trí tỉnh táo lại, té nhào xuống đất, vội vàng lộn đi.

Địch Lệ Nhã nhìn Mạc Nhĩ chật vật rời đi thì khóe miệng mỉm cười, nàng thích cảm giác này, khiến cho nam nhân phải vừa thương vừa sợ.

Ánh mắt của Địch Lệ Nhã lại quay sang Cổ Diêu đang ngồi ở phía xa, Địch Lệ Nhã vuốt ve hai cái bánh phú sĩ của mình, không chịu nổi kích thích mà rên rỉ. Ta không đợi được nữa rồi, nam hài cường tráng kia, ư ... ư ..., đêm nay có cần đến thăm hắn một chút không nhỉ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.