Vợ Quan

Chương 18: Món quà thần bí (7)




Anh ta đưa tay ra từ phía bàn, đồng thời nắm lấy hai bàn tay cô, cô cảm nhận được sự ấm áp và hồi hộp.

Ba năm trôi qua, cô đột nhiên nhớ tới anh ta, nhất là vào ban đêm, khi một mình cô đơn đợi Hứa Thiếu Phong về, cô lại nghĩ và nhớ đến tối hôm đó nếu cô đồng ý Trần Chí Cương, để anh ta ôm cô vào lòng thì không biết giờ đây sẽ xảy ra chuyện gì? Hoặc là, nếu cô thật sự có chuyện gì đó với Trần Chí Cương thì sẽ có kết quả như thế nào? Cứ nghĩ như thế, cô lại thấy sợ. Cô thật sự không muốn xảy ra điều gì, càng không muốn có lời qua tiếng lại truyền ra ngoài.

Không ngờ hôm nay của ba năm sau đó, anh ta đến thành phố Hải Tân này phát triển sự nghiệp kinh doanh. Cô thật sự thấy có chút sợ hãi khi nhìn thấy anh ta, sợ không khống chế được bản thân mình mà vượt khỏi giới hạn cho phép. Về mặt lý trí, cô cố gắng muốn từ chối gặp mặt anh ta, nhưng trong thâm tâm, cô lại khao khát được gặp. Đôi khi, con người vẫn có sự quái lạ như thế, quái lạ đến mức đến bản thân cũng không có cách gì hiểu được.

Buổi chiều đến, Lâm Như rốt cuộc cũng nghĩ thông, đã là bạn học bao nhiêu năm nay, gặp mặt, nói chuyện, nói chuyện cũ cũng chẳng có gì là không được cả, chỉ cần tự mình giữ được bản thân thì cũng chẳng có chuyện gì. Cô gọi điện cho Hứa Thiếu Phong, hỏi xem ông ấy tối có về ăn cơm không. Hứa Thiếu Phong nói, buổi tối có cuộc họp, không về nhà ăn được. Tấm lòng của cô trong giờ phút này càng kiên định hơn, liền gọi điện cho Trần Chí Cương, nói với anh ta, buổi tối cô rảnh, cô muốn cùng anh ta đi dạo, địa điểm là ở “quán cà phê Thượng Đảo” chỗ hai người gặp mặt lần đầu tiên, ở ngay bên bờ biển. Cô thích quang cảnh và không khí xung quanh quán cà phê đó, càng thích tiếng nhạc nhẹ nhàng ở nơi đó, cho dù không nói chuyện, nghe thôi cũng đủ để thưởng thức rồi.

Cũng giống như lần gặp đầu tiên, Lâm Như đến quán cà phê, vừa vào cửa, liền nhìn thấy Trần Chí Cương đứng dậy vẫy tay với cô, trong lòng cô rạo rực một cảm giác thật ấm áp. Thực ra, đó cũng là khát vọng cô mong đợi từ lâu, chỉ là bị sương khói của thời gian che đậy.

Cô khoan thai bước từng bước đến đối diện trước mặt anh ta, cười và ngồi xuống.

Anh ta nói: “Gọi món hay ăn buffet? Buổi tối có buffet”.

Cô nhìn quanh phòng một lát, ở giữa có các loại đồ ăn, bèn nói: “Một lát nữa ăn buffet đi”.

Anh ta hỏi: “Thế cũng được, em muốn uống gì?”

Cô nói: “Có cà phê không?”

Anh ta cười một lát rồi nói: “Nhất định là có. Tôi đi xem, nếu không có, chúng ta sẽ gọi”. Nói rồi đi đến đại sảnh.

Ánh mắt của cô cũng nhìn theo, nhìn theo dáng vẻ cao lớn, phóng khoáng của anh, nhìn thế nào cũng không thể liên tưởng được tới người bạn học từ thời trung học. Nếu ngày ấy, trong trường học cô phát hiện anh có hình thể như thế này, có lẽ cô đã rất chăm chỉ viết thư trả lời anh, nói không chừng còn yêu anh nữa.

Một lát sau đó, anh ta bưng ra một cốc cà phê, một cốc trà sữa. Anh để cà phê ở trước mặt của cô, để trà sữa về phía mình.

Cô nhẹ nhàng hớp một ngụm cà phê nói: “Tại sao anh lại muốn đến Hải Tân để phát triển sự nghiệp kinh doanh, cô ấy đã đến đây chưa?”

Anh cười một cái nói: “Bởi vì, ở Hải Tân có ước mơ của tôi, đúng lúc chi nhánh công ty tôi ở Hải Tân có một hạng mục công trình, tôi liền đến đây phát triển. Mẹ của bọn trẻ vẫn ở đại lục, đợi bên này ổn định rồi về đón cả nhà sang cũng không muộn”.

Trong lòng cô không ngừng được run rẩy, một lúc sau mới có thể cất lời: “Chúc mừng anh, giờ mọi thứ vẫn thuận lợi cả chứ?”

“Vẫn khá thuận lợi. Dù hạng mục này hơi nhỏ, nhưng tôi nghĩ chỉ cần cắm rễ, dần dần sẽ tốt lên”, anh nói.

Cô nhẹ nhàng ờ một tiếng.

Anh uống một ngụm trà sữa, cô cũng nhấp một ngụm cà phê.

Trong quán cà phê, tiếng nhạc nhẹ nhàng, đó là bài hát có tên “Về nhà”.

Anh mở túi xách màu xanh ra, đó là một cái kẹp như cuốn album, đưa đến trước mặt cô nói: “Tôi đến đây có mang cho em một món quà, hy vọng em sẽ thích, đừng chê nó”.

Cô tưởng là album kỷ niệm gì liền mở ra xem, lại kinh ngạc đến ngây người ra một lúc, đó là một bộ sưu tập tem rất dày. Cô vui sướng nói: “Cảm ơn, thật sự rất cảm ơn anh”.

Anh cũng vui vẻ cười: “Chỉ cần em vui, tôi cũng thấy vui”.

Cô lật trang đầu tiên, là tem năm 1990, cứ từ đó cho đến tận năm 2009, tất cả là 19 năm, sưu tập được tất cả những bản tem mới nhất trong suốt thời gian gần 20 năm. Cái này cần bao nhiêu sự kiên nhẫn, cần bỏ ra bao nhiêu tình cảm mới có thể hoàn thành được? Từ những trang tem này, cô nhìn thấy tấm lòng của anh, trái tim bọc gần 20 năm tình yêu dành cho cô, cô không khỏi phát run lên, một cảm giác chưa từng có đột nhiên lan tỏa khắp trái tim của cô. Cô biết anh luôn nhìn cô đắm đuối, cô không dám ngẩng đầu lên nhìn, chỉ sợ ánh mắt của cô gặp phải ánh mắt như lửa cháy của anh ấy sẽ nhìn thấy sự yếu mềm trong tim cô, trong lòng đang nghĩ nên nói gì cho đúng.

Một lát trôi đi, cô mới dám ngẩng đầu lên, nhìn thấy anh ta vẫn nhìn cô với ánh mắt đắm đuối. Cô liền nói: “Tôi chẳng biết nói gì bây giờ, thực sự vô cùng cảm ơn anh”.

“Trong lòng mỗi người đều chứa đựng một điều tốt đẹp, hoặc là theo đuổi, hoặc có thể gọi là mơ, lòng em chứa đựng những con tem, còn tôi chỉ có em”.

Sắc mặt cô trong chốc lát đỏ cả lên.

Anh ta đưa tay ra từ phía bàn, đồng thời nắm lấy hai bàn tay cô, cô cảm nhận được sự ấm áp và hồi hộp, đây là cảm giác nhiều năm rồi không có được, nhưng không được lâu, cô lại nhẹ nhàng rút tay về nói: “Thế này không được, nếu bị người khác nhìn thấy thì không hay. Ăn cơm thôi. Vừa ăn vừa nói chuyện có được không?”

“Được”, anh ta đáp.

Buffet cần tự mình chọn, họ đi chọn mấy món mình thích, đặt trước mặt.

Rồi lại trở về vị trí cũ, cô vừa ăn đồ ăn, vừa nhớ lại tình cảnh gặp anh ta cũng tại tiệm cà phê này ba năm trước, lúc đó, cô cũng từng cảm động vì tấm si tình của anh ta, trong lòng trỗi lên một tình cảm ngọt ngào và ấm áp. Không ngờ ngày hôm nay, anh ta vẫn dùng tấm chân tình của mình nhẹ nhàng làm cho trái tim cô rung động.

Anh ta nói: “Lâm Như, em có biết không? Ba năm trước sau khi gặp em, tôi lại đến Hải Tân một lần, tham gia buổi đấu thầu công trình. Nhưng lần đó tôi không gặp em, tôi sợ gặp mặt em sẽ làm lay động lòng quyết tâm đến Hải Tân của tôi, nên không hề liên lạc với em”.

Cô nói: “Vì sao? Tại sao gặp tôi sẽ làm lay động quyết tâm đến Hải Tân của anh?”

“Đến đây làm ăn có nghĩa là sẽ vứt bỏ hết mọi thứ tôi có từ trước tới giờ, bao gồm cả mối quan hệ xã hội, bao gồm cả tiếng tăm mà tôi đã vất vả gây dựng được trong mấy chục năm phấn đấu. Tôi sợ em nói tôi quá mạo hiểm, sợ tôi sẽ mất hết, cho nên đến giờ tôi mới dám nói với em”.

Cô có một chút ngạc nhiên, cảm thấy anh ta đúng là một người kỳ lạ, liền nói: “Thế tại sao anh nhất định phải chọn nơi này?”

Anh ta cười nói: “Sự hướng về thành phố này, thực ra cũng là sự hướng về một người, bởi vì thành phố này có em, tôi đi theo dấu vết của em, là vì tìm kiếm mùi hương của em lưu lại trong lòng tôi”.

Trong lòng cô đột nhiên cuộn tới một sợi dây tình cảm ngọt ngào, trên khuôn mặt cũng không khỏi nóng rực lên. Cô sợ nhất là việc người khác nói trước mặt cô những thứ cô không thể chấp nhận được như thế này, từ nhỏ tới giờ đều như thế. Bây giờ, mặc dù cô cảm động, nhưng vẫn không có cách nào chấp nhận được, cô nói: “Anh đừng… đừng nói nữa, tôi thật sự… không thể chịu nổi. Xin anh tha thứ cho, tôi đã có chồng, là mẹ của một đứa con trai, tôi không thể…”.

Anh ta nói: “Lâm Như, em yên tâm, tôi chưa từng nghĩ sẽ để em phải chịu đựng điều gì, tôi cũng không dám hoang tưởng để em như thế nào, chuyện này đơn thuần chỉ là chuyện của tôi, không có liên quan gì tới em. Cũng như chuyện một cô gái nông thôn nhớ nhung Lưu Đức Hoa, hay là một anh chàng chăn dê nhớ thương Phạm Băng Băng. Đây không phải là vấn đề cần ai tới gánh vác, cũng không phải là lỗi của Lưu Đức Hoa hay Phạm Băng Băng”.

Lòng cô nhẹ nhõm đi rất nhiều, không nhịn được cười khúc khích, lại có chút không nhẫn nhịn được, bèn nói: “Anh đường đường là một ông chủ lớn, tại sao lại mang ra so sánh với một anh chàng chăn dê? Tôi không tin, người đàn ông có địa vị, có tiền, sự nghiệp thành công như anh lại không có hàng tá con gái theo đuổi”.

Anh ta liền nói: “Nếu nói không có là nói dối. Nhưng, cho dù có bao nhiêu người theo đuổi thì ký ức đẹp đẽ còn đọng lại của thời còn trai trẻ trong tôi không có gì có thể thay thế được”.

Tối hôm đó, họ uống không ít rượu, cô uống tới mức đầu có cảm giác bay bổng.

Anh ta hình như từng nói, sự lựa chọn của anh ta gọi là trình tự cách tân. Con người đến một giai đoạn nhất định nào đó, nên bỏ đi thì bỏ đi, giống như cái máy tính, lâu lâu nên làm mới một chút, như thế mới không đến nỗi lão hóa trình tự. Cái cũ không đi, cái mới không tới, có lúc mất đi là để đạt được.

Hình như anh ta còn từng nói, mặc dù anh ta mới tới đây có nhiều thứ còn chưa quen, nhưng anh tin cùng với sự nghiệp ngày càng khởi sắc, anh nhất định lưu lại thành phố này một công trình kiến trúc mang tính biểu tượng.

Khi anh ta nói những lời này, cô đang nghĩ, người đàn ông ở trước mặt chính là người đã viết cho cô không ít bức thư tình thời học sinh, chính là người hồi học đại học đã tiết kiệm tiền ăn mua cho cô không ít những chiếc tem sao? Hoặc là kiếp trước anh ta có nợ với cô, kiếp này đến để trả nợ? Cô nên từ chối hay là nên tiếp nhận? Khi nghĩ đến đó, cô đột nhiên tỉnh lại, không! Không thể nào! Mình không thể phản bội Hứa Thiếu Phong, không thể làm nhơ thanh danh của ông ấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.