Editor: demcodon
Có mấy chục người phụ nữ đang đứng và nằm trước mặt, có mập ốm cao lùn. Nhưng không có một người nào là bình thường, mái tóc gọn gàng lúc này đã rối thành ổ chim. Mọi người nhìn mộ hồi mới biết ai là Thôi Hương Như, ai là Tôn Bách Linh.
Thôi Hương Như chảy hai hàng máu mũi, trên mặt bầm tím, ngoài miệng cũng rách da, gương mặt xinh đẹp mất, đôi mắt bị đánh đỏ. Lúc này nghe được tiếng súng săn nên ngừng lại, cả người vẫn còn choáng váng, hầm hừ còn rất dọa người. Hoàng Kiến Dân nhìn thấy đều nuốt nước miếng, không dám tiến lên.
Tôn Bách Linh tê mỏi đứng lên, vỗ bụi trên mông, giống như không có việc gì liếc nhìn Thôi Hương Như một cái: "Không sao chứ? Nếu có chuyện gì bây giờ nói rõ ràng, chúng ta nên tính sổ. Nếu không sau này muốn tính sổ cũng khó."
Trong nhà cô ta có nhiều anh chị em. Khi còn nhỏ nghèo khổ, anh em trong nhà suýt nữa đói chết. Cho nên từ nhỏ cô ta đã biết muốn sống phải tranh giành. Bởi vậy bình thường xuống ruộng làm việc, lê núi nhặt củi đều có phần cô ta. Nếu ai đến nhà cô ta bắt nạt thì không nói lời nào cầm vũ khí lên, dựa vào vóc dáng này nên cho đến bây giờ chưa từng chịu thiệt.
Cũng chính vì nguyên nhân này nên tên tuổi hung dữ của cô ta mọi người đều biết. Mặc dù tình huống trong nhà ngày càng tốt, cũng không ai dám cưới cô ta về. Cho đến khi gặp được dì Hoàng có lòng tham như quỷ kia coi trọng tiền tài quyền thế nhà cô ta, nhất quyết phải tác hợp cho cô ta và Hoàng Kiến Dân.
Cũng may Hoàng Kiến Dân mặc dù là con người yếu đuối, nhưng dáng vẻ cũng không tệ, lại còn thành thật, ít nhất sẽ không làm ra chuyện trộm cắp kia. Bởi vậy cô ta mới đồng ý. Cho dù đây là cuộc hôn nhân thứ hai của hắn, ở trong mắt cô ta cũng không quan trọng. Chung quy chỉ là tìm người bạn đời sinh con mà thôi.
Không phải những con heo đực lai giống cũng được sử dụng như thế sao? Nó không quan trọng.
Tất nhiên, Tôn Bách Linh dù sao cũng là phụ nữ. Khi vừa mới cưới về biết Thôi Hương Như có mối quan hệ tốt với hàng xóm, cảm thấy những người hàng xóm này có ác ý với cô ta, trong lòng cũng không thoải mái. Thậm chí cũng muốn đến gây chuyện với Thôi Hương Như. Dù sao cô ta xem thường nhất loại phụ nữ vô dụng hỡ một chút lại khóc sướt mướt này, dựa vào gương mặt xinh đẹp làm cho đàn ông vui vẻ mà thôi. Chỉ là Thôi Hương Như này thật sự không có chỗ nào làm cho cô ta thấy không ổn.
Thôi Hương Như vừa thấy Hoàng Kiến Dân sẽ lập tức trốn tránh. Mặc dù có tránh cũng không thể tránh cũng sẽ giữ khoảng cách, chưa bao giờ sẽ đứng một mình nói chuyện với chồng cũ, làm người cũng thành thật chịu khó. Mặc dù xinh đẹp nhưng không phải loại người õng ẹo tạo dáng. Bởi vậy dập tắt ngọn lửa trong lòng Tôn Bách Linh.
Mà lúc này tự nhiên cũng không muốn ra mặt, nhưng ai bảo chồng của cô ta ngốc chứ? Nếu cô ta không ra mặt, sau này cũng không còn mặt mũi. Hàng xóm sẽ không còn cảm thấy chồng của cô ta và Thôi Hương Như vẫn còn yêu nhau sao?
Thay vì để Thôi Hương Như tiếp nhận tình cảm của Hoàng Kiến Dân, thà để cho người phụ nữ là cô ta ra tay. Giữa hai người phụ nữ, cô ta cũng không tin còn có thể truyền ra tin đồn gì khó nghe.
Lúc này, mũi Thôi Hương Như đau đớn, vươn tay lau một chút, gương mặt dính đầy máu, miệng rên rỉ: "Mặt đau, cánh tay đau, mấy chỗ khác... không sao."
Mấy người đàn ông đứng bên cạnh giật khóe miệng.
Thẩm Dạng nheo mắt, đây là lần thứ ba y đến thôn Thiên Trì này. Hai lần trước đều trực tiếp đến nhà thôn trường giúp Sở Từ nói chuyện đất đai. Nhưng trước khi đến Từ Vân Liệt và y có đề cập đến tình hình trong thôn, nói xưởng của Sở Từ tạm thời cho một người phụ nữ tên là Thôi Hương Như quản lý, còn nói người phụ nữ này xem như chị của Sở Từ, dáng vẻ và tính tình tốt hiếm có, kêu y khi gặp mặt nhớ lịch sự một chút...