Editor: demcodon
Tần Trường Tố là người thẳng thắn, không thích nhìn nhất chính là loại đùa giỡn sau lưng người, tức giận đến mức mặt đỏ bừng. Sở Từ nhìn thấy sửng sốt, vươn tay muốn chọc vào mặt cô đùa giỡn.
"Chị lo lắng cái gì, lỡ như có hiểu lầm thì sao? Hơn nữa, anh ta cũng chưa có gì với chị Hương Như, chỉ là đơn phương theo đuổi chị ấy mà thôi. Hơn nữa đêm giao thừa còn bị em mắng bỏ về." Sở Từ lại nói tiếp.
"Vậy cũng không được. Nếu thích chị Hương Như nên một lòng một dạ, đúng không? Sao có thể ăn trong chén nhìn trong nồi chứ? Cho dù em có mắng anh ta lúc đêm giao thừa thì mới được bao lâu? Chưa đến một tháng đã tìm người khác rồi, dùng thật lòng trêu đùa người nhà chúng ta có phải không?" Tần Trường Tố vẫn bảo vệ quan niệm như cũ.
Sở Từ bĩu môi cũng nghĩ như vậy.
Một tháng có thể xảy ra rất nhiều chuyện, gã thích người khác cũng chẳng có gì lạ. Nhưng trong một tháng này, Võ Thuận cũng không ít lần gặp mặt chị Hương Như. Dưới tình huống như vậy lại đi tìm người khác thì sẽ khác, rất có khả năng gã vốn là chân đạp hai chiếc thuyền.
Hai người dựng thẳng lỗ tai nghe. Nhưng ngay từ đầu cũng không có nghe được chuyện gì đặc biệt.
--- ---
"Hai nhà chúng ta đã lâu rồi không ngồi chung ăn một bữa cơm. Hôm nay hiếm khi được tụ họp..." Một người phụ nữ mập mạp nói.
Người phụ nữ gầy ốm bên cạnh vừa nghe cũng cười cười: "Đúng vậy, nhớ năm đó hai nhà chúng ta ở gần nhau giống như người một nhà. Thằng Thuận nhà em thích tìm Nhạc Nhạc nhà chị chơi. Nếu không phải đơn vị anh nhà chị phân nhà một lần nữa, giữa chúng ta còn có thể thân thiết hơn nữa."
"Sau này không phải sẽ trở thành người một nhà sao? Nhạc Nhạc nhà anh từ nhỏ đã nói muốn làm cô dâu cho thằng Thuận nhà em. Em xem chỉ chớp mắt mà hai đứa nó đã trưởng thành, trai tài gái sắc, không phải rất xứng đôi sao?" Một người đàn ông trung niên nói.
Vừa thốt ra lời này, những người khác trên bàn cũng hùa theo.
Về phần hai người trẻ tuổi, Sở Từ nhìn cô gái tên Nhạc Nhạc kia cười rạng rỡ, trên mặt còn có lúm đồng tiền, có mấy phần ấm áp, giống như cô nàng đẹp trai.
Còn Võ Thuận...
"Chú, thím, hai người đừng nói giỡn. Cháu và Nhạc Nhạc chỉ là anh em tốt. Nếu chú cứ nói như vậy lát nữa Nhạc Nhạc tức giận chú không dỗ được đâu." Võ Thuận mỉm cười rót đầy ly rượu cho người đàn ông đối diện, vội vàng nói.
Nhạc Nhạc kia vừa nghe mặt hơi cứng lại. Người phụ nữ gầy ốm kia vừa thấy đã biết là mẹ của Võ Thuận, bà vội vàng oán trách nói: "Thằng nhóc kia con nói bậy bạ gì đó? Nhạc Nhạc là một đứa con gái sao có thể làm anh em với con được? Hôm nay hai nhà chúng ta đến đây cũng là chuẩn bị giải quyết chuyện này. Con và Nhạc Nhạc cũng không còn nhỏ, cũng không thể kéo dài như vậy, phải không? Mẹ xem mấy cô gái bên ngoài cũng không ai so sánh được với Nhạc Nhạc. Đứa con gái nuôi này nếu có thể trở thành con dâu của mẹ thì xem như hoàn thành tâm nguyện lớn của mẹ!"
Mẹ Võ vừa nói những lời này thì trên mặt Võ Thuận hơi nóng nảy: "Mẹ, con không muốn kết hôn, trước đó mẹ không phải cũng nói sao? Cũng không vội..."
"Thuận, con đã 26 rồi. Anh trai và hai người chị của con cũng đã lập gia đình, nên đến lượt con." Mẹ của Võ Thuận lại nói tiếp.
Gương mặt của gia đình khác đều mỉm cười cũng không nghĩ nhiều, chẳng qua là cảm thấy Võ Thuận da mặt mỏng.
Chỉ là Võ Thuận vừa nhìn thấy gia đình này đều có tư thế trực tiếp đính hôn thay gã. Gã không quan tâm đến những thứ khác mà mở miệng nói: "Con và Nhạc Nhạc chỉ là qua hệ anh em bình thường. Hơn nữa con đã có người thích. Trong khoảng thời gian con cũng muốn nói chuyện này với mẹ. Ai biết mẹ chưa hiểu ý của con đã tự tiện... tự tiện quyết định thay con..."