Editor: demcodon
Sở Từ nói những lời này thật ra cũng chỉ nói cho ba Từ nghe. Dù sao trong quán của buôn bán tốt, món ăn cũng ngon nên rất ít đồ ăn thừa lại. Nếu thực sự có khách hàng ăn không hết thì nàng cũng sẽ lấy hộp đựng thức ăn vặt tự làm để cho khách mang về tự mình xử lý. Dù sao thì thời buổi này mỗi gia đình đều rất tiết kiệm, mọi người cũng rất vui khi làm như vậy.
Chỉ là ba Từ không biết tình hình thực tế, nghe những lời Sở Từ nói thì tin là thật, nhìn đồ ăn trên bàn lớn trước mắt cảm thấy khó chịu.
Ăn hay là không ăn?
Cuối cùng nghiến răng một cái dứt khoát ăn tiếp. Ông có thể chống đối với Sở Từ, cũng không thể chống đối với thức ăn. Đặc biệt là nghĩ đến quá quá, càng cảm thấy nếu ông không ăn hết mấy món này thì phải xin lỗi ông giờ đã ban tặng!
Ba Từ mở miệng ra cũng không ngăn được. Nhưng ông là môt người đàn ông trưởng thành, còn là lao động chính trong nhà, lượng cơm ăn quả thật rất nhiều. Nhưng Sở Từ gọi rất nhiều món ăn làm cho ông nhìn đến hoa mắt, ăn đến bụng no căng, nhất thời đã quên tại sao mình đến.
Hơn nữa kèm theo mấy ly rượu, một lát sau cả người đã choáng váng, cũng không còn khí thế khi mới vào cửa.
"Thằng cả nhà tôi... không có lương tâm, ở bên ngoài làm cho cô sống tốt như vậy. Nhưng không biết chăm sóc ba mẹ và em trai ruột của mình... ợ!" Cuối cùng, ba Từ rung đùi đắc ý nhìn bàn thức ăn không ăn hết này, nước mắt đều sắp chảy xuống.
Sở Từ nghe lời ông nói cười mỉa mai, nói: "Chú Từ à, chú nói những lời này có vuốt lương tâm nói không? Mấy năm trước anh Từ ở quân đội đã gửi rất nhiều tiền về nhà phải không? Cho dù là bây giờ thím Trương chọc tức anh ấy như vậy. Nhưng anh ấy không quên rằng chú là ba ruột của anh ấy, số tiền cho mỗi tháng cũng đủ để chú hút thuốc, uống rượu và ăn cơm. Chú còn muốn thế nào?"
Hiện tại mỗi tháng mặc dù Từ Vân Liệt kiếm được rất nhiều tiền. Nhưng chỉ để lại cho bản thân một ít, phần còn lại đều giao cho Thẩm Dạng, hai người hợp tác kiếm tiền. Có thể nói, mặc dù Từ Vân Liệt không gọi là hiếu thảo. Nhưng chưa từng làm gì có lỗi với người ba Từ Bình này.
Huống chi Từ Bình mấy năm nay cũng không làm tròn trách nhiệm làm ba. Bây giờ còn đòi hỏi nhiều như vậy, lương tâm thật sự là bị chó ăn rồi, còn có mặt mũi trách ngược lại Từ Vân Liệt à?
"Nó có cho tôi tiền. Nhưng một tháng chỉ... chỉ 20! Cô nói cho tôi biết quán ăn của cô chỗ nào không dùng tiền mồ hôi nước mắt của nó chứ? Còn... ngôi nhà mới của cô..., xưởng... xưởng của cô, có phải đều là tiền con trai tôi bỏ ra hay không? Nếu không từ đâu ra?" Từ Bình lung lay, đếm đầu ngón tay bắt đầu đến.
"Chú cho rằng con trai chú là núi vàng sao?" Sở Từ liếc mắt nhìn ông: "Quân nhân được bao nhiêu tiền lương chú đi hỏi thăm một chút sẽ biết, cũng mất công chú có thể nói ra những lời da mặt dày như vậy. Chỉ sợ đều là thím Trương dạy chú phải không? Khó trách anh Từ chướng mắt người làm ba là chú, không có đầu óc gì cả, vợ nhà mình miệng toàn nói dối mà chú cũng dám tin?"
Sở Từ mắng Từ Bình đến, thật sự không mềm lòng. Dù sao bây giờ người này cũng mơ hồ, no đến mức không đứng dậy nổi, cộng thêm một bình rượu xuống bụng, có thể nói mấy câu biểu đạt rõ ràng cũng đã không tệ.
Quả nhiên, mặc dù Từ Bình nghe hiểu được. Nhưng miệng chỉ ú ớ máy tiếng cũng không diễn đạt rõ ràng ý.
"Chú Từ à, chú biết hôm nay ăn hết bao nhiêu tiền không?" Sở Từ đảo mắt vừa cười nói: "Những món này đều là ngon nhất. Nếu tính giảm đi cũng phải 15 đồng. Bình rượu này dù sao cũng là người khác tặng, tính giảm giá cũng 10 đồng, cộng lại là 25. Chú vừa mới hỏi tôi từ đâu có tiền. Bây giờ tôi có thể nói cho chú biết, chính là kiếm được như vậy. Chú móc tiền túi ra là có thể hiểu được."