Vợ Ơi, Về Nhà Nào!

Chương 195: Đưa vợ đi hẹn hò




“Thôi ngay!” Tô Hiểu Du nheo mày nhìn anh. Lục Tiêu Bá lập tức dừng lại.

Có vẻ như anh vừa nhận ra mình đã làm gì. Lục Tiêu Bá lập tức hắng giọng lấy lại phong độ. Thế mà bố anh và Lục Hàn Liên lại nhìn anh như con hề vậy, lần này đúng là mất mặt thật rồi.

“E hèm, đùa vậy đủ rồi.” Anh cất giọng lạnh như băng nhìn cô.

Cô ngớ ngẩn ra giựt giựt khóe miệng, ai là người đùa ở đây? Trời trở lạnh nên trí nhớ anh bị đảo lộn à?

“Hai con người này thật là…” Lục Hàn Liên nhìn chăm chăm, đôi mắt toàn tị nạnh chỉ muốn tống họ ra khỏi nhà, dù sao cậu vẫn chưa có bạn gái chính thức, cứ tình tứ trước mặt cậu đúng là vô duyên.

“Chúng ta đi.” Lục Tiêu Bá buông chân vắt chéo xuống hơi vươn vai cười sảng khoái.

Tô Hiểu Du như không quan tâm, cô tiếp tục xem ti vi mà không lộ lấy một biểu cảm. Đi đâu chứ? Lần này sẽ là nhà bếp hay thư phòng? Cô không hư hỏng đến vậy đâu.

“Em cố tình giả vờ không nghe phải không?” Anh đưa hai tay ra lúm lấy mặt cô, đôi hổ phách hừng lực lửa.

“Em đang nghe đây.” Cô bĩu môi một cái. Đáng yêu chẳng được bao lâu đã đáng ghét rồi. Anh lật mặt nhanh như bánh tráng

“Có muốn ra ngoài không?”

“Ể ra ngoài? Hai người đi đâu vậy? Em đi với.” Lục Hàn Liên quay ngoắt ba trăm sáu mươi độ sang hóng hớt, định ra ngoài chơi mà không rủ cậu, Lục Tiêu Bá đúng là nhỏ nhen.

“Ra ngoài sao?” Tô Hiểu Du tươi tỉnh hẳn, đã lâu rồi cô và anh không có ra ngoài đi chơi. “Có muốn!” Cô đứng dậy ngay lập tức, theo sau đó là Lục Hàn Liên cũng đứng dậy theo.

“Em đứng dậy làm gì?” Anh tia vài sát khí vào người Lục Hàn Liên.

“Em đi cùng, đi mà, nhé?” Biết ngay Lục Tiêu Bá sẽ không dễ gì đồng ý mà, muốn đi chơi cùng cũng không cho.

“Em với bố đi riêng đi.” Dứt lời anh quay đi, không quên ôm theo cả Tô Hiểu Du.

Lục Hàn Liên mắt tròn mắt dẹt nhìn đôi nhân tình dần đã phóng xe ra khỏi biệt thự, vì vợ mà bỏ bê thằng em. Tình nghĩa anh em có chắc bền lâu!

Trên xe mùi hoa oải hương khẽ phảng phất, cô chớp nhẹ đôi mắt rồi đưa mái tóc ra phía sau, miệng cười xinh đẹp mi tâm giãn ra thoải mái.

Cứ nghĩ anh sẽ đưa cô đến một nơi sang trọng, không ngờ anh lại dừng lại trong hầm để xe khu thương mại, một mạch dẫn cô đến rạp chiếu phim.

“Anh cũng thích xem phim?”

“Không thích.” Anh một mực mặc nhận. Xem phim chỉ dành cho những đứa con nít thôi, nhưng hôm nay đưa cô đến đây chỉ coi như hoàn thành một phần nhiệm vụ của “hẹn hò”.

“Vậy sao đến đây?” Cô cảm thấy khá khó hiểu.

Lục Tiêu Bá nhìn ngó xung quanh với gương mặt ảm đạm nam tính, cuối cùng trả lời một cách thản nhiên. “Anh thấy những cặp đôi yêu nhau sẽ đi xem phim.”

Tô Hiểu Du không nhịn được cười liên đưa tay lên dí trán anh một cái. “Anh chưa từng đi xem phim đúng không?”

Lục Tiêu Bá đưa mắt nhìn cô với hơi băng lạnh lẽo, còn phải hỏi sao? Trước giờ cô là người đầu tiên anh yêu, cũng là người đầu tiên anh đưa tới những nơi như này rồi.

“Mẹ kiếp con điên này, mày từ đâu chui ra thế hả?”

“Hu hu anh ơi, cô ta giành mất bỏng ngô của em rồi, đáng sợ quá.”

Cuối hàng lang của rạp chiếu phim đột nhiên đông người xúm lại, bên trong đám đông dường như có chuyện gì đó. Tô Hiểu Du đưa mắt len lỏi qua đám đông, cố nhìn xem chuyện gì đang xảy ra. Có thể nói độ hóng hớt của cô đã đạt level max!

“Bỏ đi, con mụ điên này, chúng ta đi. Anh mua cái khác cho em.”

Tô Hiểu Du nghe thấy giọng bất lực của thanh niên kia, một lúc anh ta ra khỏi đám đông dắt theo một bé gái khoảng chừng năm tuổi, gương mặt tràn đầy nước mắt.

Đám đông lần lượt tan ra, mọi người đã bỏ đi hết. Từ xa cô nhìn thấy một bóng lưng nhỏ, đầu đội mũ che gần đi nửa khuôn mặt, bên cạnh là con búp bê lem luốc bẩn thỉu, người đó đang ăn bắp ngô trong túi vội vã đến rơi cả ra đất. Nhưng sau đó vẫn nhặt lên ăn như không có chuyện gì xảy ra.

Một người điên?

“Em nhìn gì thế?” Lục Tiêu Bá nhân lúc cô không để ý đã tay xác túi nước ngọt mát lạnh cùng một bịch bỏng ngô cỡ lớn đi tới.

“Không có gì. Chúng ta vào trong.” Cô giật mình quay lại sau đó khoác tay anh cười đùa vui vẻ cùng đi vào trong rạp chiếu phim.

Hôm nay là ngày nghỉ nên không thể trách rạp chiếu phim đông như kiến cỏ, nhìn xung quanh anh lập tức nhăn mặt. Nếu không vì sợ cô không thoải mái anh đã đuổi hết lũ người phiền phức phá đám này rồi.

Kiếm ghế mất hơn chục phút, người anh như bốc hỏa, rốt cuộc trong đây có bao nhiêu người mà ồn ào đến vậy, khí oxy bị cacbonic nuốt hết sạch rồi, nóng chết đi! Ấy vậy mà Tô Hiểu Du vẫn háo hứng nhìn xung quanh như không có chuyện gì xảy ra, lần đầu tiên được đi xem phim cùng anh, cô chỉ thấy vui vẻ chứ không hề khó chịu.

Phim chiếu được quá nửa, đến phân cảnh chia ly cả rạp chiếu phim ai cũng sụt sịt. Lục Tiêu Bá nhíu mày thở dài, lũ người này mắt cấu tạo từ cái gì mà dễ khóc vậy? Xem một bộ phim cũng khóc? Khiến người khác khó chịu chết đi được. Nào ngờ nghĩ còn chưa xong chính anh đã nghe thấy tiếng hu hu bên cạnh, quay sang đã bắt gặp Tô Hiểu Du đang khóc ròng lau đi nước mắt.

Cái quái gì vậy? Vợ anh cũng giống họ sao?

Anh nhìn cô, sau đó nhìn lên màn hình, cuối cùng lại nhìn cô lần nữa. Nó cảm động ở chỗ nào thế?

“Haizz!” Anh thở dài ngán ngẩm, vươn tay sang ngang đưa đầu cô vào vai anh vuốt ve.

Tô Hiểu Du được mượn bờ vai càng như tìm được điểm tựa cảm xúc, cô càng khóc òa lên ôm lấy anh sụt sịt. Để lại khuôn mặt không biết nói gì của anh trên đỉnh đầu, anh khẽ cười.

Vợ anh khác với mấy người họ, bởi họ không đáng yêu như vợ anh!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.