Không gian rộng lớn vắng lặng không một âm thanh. Trần Phong ngả lưng xuống sofa, đầu anh được đặt gọn trên đùi Tô Hiểu Du.
Thi thoảng cô vuốt tóc anh một lượt, hành động nhẹ nhàng khiến Trần Phong lâng lâng như lên chín tầng mây. Thật tốt vì Tô Hiểu Du không phải người giận dai, giận lâu. Anh còn tưởng ban nãy đã dọa cô đến phát khiếp rồi, sợ cô bỏ đi, sợ cô không tiếp tục muốn cử hành hôn lễ này nữa.
Tô Hiểu Du vừa đi khỏi biệt thự đột nhiên cũng là lúc đầu anh đau dữ dội. Cơn nhức nhối kéo căng sợi thần kinh anh đến khó chịu. Đôi mắt tựa như đã mờ đi, vốn muốn đuổi theo cô nhưng không thể, với hoàn cảnh như vậy sợ chính bản thân anh còn gặp nguy hiểm. Phải đợi nửa tiếng đồng hồ sau đỡ hơn một chút Trần Phong liền lao xe ra khỏi biệt thự hướng thẳng đến nhà cô.
Trên đường đi còn không ngừng dáo dác hai bên đường nhưng không thấy cô. Không ngờ cô về đến nhà nhanh như vậy, tựa như có thể bay?
Tô Hiểu Du dịu dàng nhìn nam nhân bên dưới. Đôi mi đen nhánh của anh khép lại, vầng trán đẹp đẽ cùng chiếc mũi thon dài, hơi thở đều đều của anh khiến cô có cảm giác như đang chăm chút cho đứa con của mình vậy.
"Em cười gì thế?" Nghe thấy tiếng cười nho nhỏ của cô, Trần Phong mắt vẫn nhắm nhưng lại lên tiếng.
Cô đang cười thỏa mãn liền đưa một tay lên che miệng tít mắt.
"Anh như đứa trẻ."
Trần Phong mở mắt nhìn cô âu yếm.
"Vậy hãy chăm sóc anh cả đời đi."
Cô lập tức bĩu mỗi. Mi tâm giãn ra hứng khởi.
"Em chăm cho anh, vậy ai chăm cho em đây?"
Trần Phong nghe vậy vui mừng. Trái tim đập loạn xạ nhìn cô. Một tay đưa lên nắm lấy tay cô thật nhẹ nhàng, đặt lên môi anh sau đó hôn chụt cái nhẹ.
"Chỉ cần bên anh. Em không cần làm gì cả."
Đại não Tô Hiểu Du như nổ bùm một cái. Khuôn mặt đỏ mừng nhìn Trần Phong, có phải dạo này anh hay làm những hành động sến sến như vậy không? Cô có vẻ không quen, cảm giác kì lạ thật.
"Xấu hổ hửm?" Trần Phong bật cười tít mắt trước bộ dạng dễ thương của cô.
"A~ đáng ghét!" Không chịu được mời chọc ghẹo của Trần Phong, Tô Hiểu Du bất giác rung đùi mục đích cho Trần Phong hối lỗi vì dám chọc cô.
"Ưm..."
Chưa rung được đến mười cái đột nhiên mặt mày Trần Phong biến sắc xanh xao, mi tâm nhíu chặt, tay cũng nắm chặt lấy cô hơn.
"Anh không sao chứ?" Tô Hiểu Du biết điều dừng lại ngay, đưa hai tay giữ lấy khuôn mặt Trần Phong.
"Kh...không sao, em mạnh tay quá, chân em cứng như đá vậy!" Trần Phong cười ngặt nghẽo, khuôn mặt tuy vui vẻ nhưng mồ hôi lại lăn dài trên trán anh.
Tô Hiểu Du có chút ngờ vực không rõ ràng, nhìn biểu hiện của Trần Phong lại thấy ổn định hơn cô cũng không lo lắng thêm, có lẽ do cô vô ý quá nên Trần Phong mới không chịu được. Anh phải làm việc vất vả như vậy, cái đầu của anh dùng để suy nghĩ nên mới mệt mỏi, cô lại đêm ra làm trò đùa có phần quá quắt.
Nhìn Tô Hiểu Du không nói năng gì khiến Trần Phong càng thêm khó xử, chỉ sợ cô nghĩ linh tinh về những biểu hiện mấy ngày hôm nay. Hồi lâu sau Trần Phong mới bắt chuyện.
"Điện thoại của em...anh không gọi được."
Đương nhiên là không gọi được rồi! Bây giờ còn không biết nó nằm xó xỉnh nào nữa kìa, không phải nhờ công ơn của Lục Tiêu Bá đáng ghét đó sao? Nhờ anh ta mà điện thoại thân yêu của cô tan tác thành trăm mảnh.
"Điện thoại em bị hư. Em thay điện thoại mới rồi." Cô lúng túng quay đi chỗ khác.
Trần Phong nhìn cô, ánh mắt lóe lên tia chua chát. Kẻ ngốc cũng nhìn ra cô đang nói dối, mỗi khi cô nói dối đều không dám đối diện trực tiếp ánh mắt với anh, quen cô không được bao lâu nhưng tính cách của cô Trần Phong cũng hiểu được phần nào.
Anh im lặng nhắm khẽ mắt. Cơ thể rã rời từng bộ phận khiến Trần Phong chỉ muốn chợp mắt, nhưng khi ở một mình không tài nào ngủ được, vậy mà ở trong lòng cô anh lại thấy dễ chịu lạ lùng. Chỉ muốn mãi mãi bên cô, chỉ muốn cô vuốt tóc dịu dàng như này. Nó như liều thuốc bổ khiến Trần Phong tỉnh táo lại sau mỗi ngày vất vả.
Nhận thấy hơi thở của Trần Phong dịu đi. Có vẻ là anh đã ngủ.
Tô Hiểu Du thở phào nhẹ nhõm, mắt đảo sang chiếc điện thoại mà Lục Tiêu Bá đã đưa đang nằm yên vị ở ghế. Bất giác màn hình kêu "tinh" một cái rồi sáng lập lòe, có tin nhắn?
Cô với chiếc điện thoại một cách khó khăn. Nhìn vào tin nhắn khiến tim cô như chết đi vài giây.
- Chuẩn bị cho hôn lễ thật tốt, nhưng đừng xinh đẹp quá. Anh không muốn bất cứ ai ngắm nhìn vợ anh.
Tô Hiểu Du cắn răng bất lực. Vẫn còn gọi cô là vợ trong khi cô sắp kết hôn với người khác? Trên đời này chắc có lẽ chỉ xuất hiện một người là Lục Tiêu Bá.
Chưa kịp tắt thông báo tin nhắn. Một tin nhắn lại được gửi đến mang theo tiếng kêu chói tai.
Cô giật mình nhìn xuống dưới. May quá, Trần Phong có lẽ vẫn ngủ!
- Yêu vợ.
Đọc xong dòng tin nhắn này Tô Hiểu Du liền tím tai đỏ mặt. Lẽ ra cô phải tức giận mới đúng? Sao miệng lại cứ cong lên như này!
"Ai nhắn tin vậy?"
Giọng nói lạnh lẽo cất lên Khiến Tô Hiểu Du tá hỏa. Liền chột dạ nói.
"Tin nhắc rác ấy mà. Không có gì đâu anh."
Sau đó đôi tay cô lạch cạch trên màn hình xóa đi tất cả tin nhắn. Lúc này không khác nào cô đang vụng trộm một cách xấu xa vậy.
"Em giúp anh lấy chút nước." Trần Phong ngồi dậy, giọng nói khàn khàn.
"Ưm..." Cô đi về phía bếp vội vàng mà quên không mang theo chiếc điện thoại. Nó nằm trên ghế với sát khí ngay cạnh đến lạnh lẽo. Gần mười hai giờ đêm làm gì có tin nhắn rác nào gửi giờ này chứ?
Điện thoại đổ chuông lên từng hồi, trên màn hình nhấp nháy số của Lục Tiêu Bá. Người ngoài nhìn vào chắc chắn không nhận ra, hoặc chỉ có Tô Hiểu Du mới biết đây là số của Lục Tiêu Bá. Nhưng đáng tiếc, Trần Phong từ lâu đã học thuộc dòng số của kẻ địch này!
Trần Phong cầm chiếc điện thoại lên, gương mặt lạnh tanh mùi máu. Bàn tay cứng ngắc từ từ vuốt trượt màn hình sang nút đỏ, xóa đi danh mục cuộc gọi sau đó đặt điện thoại về vị trí cũ.
"Có ai gọi em sao?" Cô bước ra với ly nước trên tay.
"Không có!" Trần Phong cười rạng rỡ, khuôn mặt thắm đậm tình yêu đưa tay đón nhận ly nước từ tay cô.