Vợ Ơi Mình Tái Hôn Đi

Chương 37




6437.

"Đi đâu cơ?" Khuynh Thành cầm chai nước khoáng, không hiểu nhìn Thành Trì

"Không dám đi sao, sợ tôi bán em?" Thành Trì đùa giỡn xoa cằm.

Anh biết chắc tính cách của Khuynh Thành, thi thoảng kích bác vài câu sẽ nhận được phản ứng nằm trong dự kiến.

Đặc biệt là bản thân cô lại không muốn ở lại đây,việc tiếp đãi lãnh đạo thế này mặc dù có lợi cho bản thân nhưng đồng thời cũng tồn tại mạo hiểm.

Khuynh Thành thì mong muốn có thể an toàn, không muốn mạo hiểm, vì thế tạm thời đi theo Thành Trì rơi đi... chắc cũng là một chú ý hay.

Dù sao thì người đề nghị đi khỏi đây là Thành Trì, không liên quan gì tới cô cả.

"Được, đi thôi." Khuynh Thành mỉm cười, ngay lập tức gương mặt cô trở nên rạng rỡ .

Thành Trì nheo mắt.

Sau khi chào ông Lý một tiếng, Thành Trì liền nói với Khuynh Thành: "Đi thôi."

Khuynh Thành gật đầu, quay người bước đi trước.

Có điều cô còn chưa đi được mấy bước thì lại bị Thành Trì kéo tay quay ngược trở lại.

"Anh làm gì vậy?" Thành Trì sau khi đánh bóng xong, nhiệt độ cơ thể rất cao, thế là lòng bàn tay túm lấy cổ tay Khuynh Thành nóng bừng, khó tránh việc làm nóng da Khuynh Thành.

Thành Trì mỉm cười đầy ẩn ý, cầm lấy áo khoác của Khuynh Thành trên hàng ghế giải lao lên, giũ ra khoác lên người cô.

"Đừng để bị lạnh!" Thành Trì buông Khuynh Thành ra, đứng trước mặt chăm chú giúp cô chỉnh sửa y phục, kéo chặt cổ áo của Khuynh Thành lại.

Giọng anh vẫn trầm ấm như thương lệ khiến Khuynh Thành lại một lần nữa cảm nhận được một loại tâm tư kì lạ nào đó.

"Cám ơn... tôi tự làm được." Khuynh Thành lùi lại sau, tự mặc áo khoác lên người sau đó mới đóng cúc tay áo.

Thành Trì thu lại ánh mắt hài lòng, anh đương nhiên không muốn nói rằng anh không muốn để người khác nhìn thấy sức sống cũng như vẻ gợi cảm được bộc lộ rõ rệt khi Khuynh Thành mặc trang phục tennis...

Rõ ràng xung quanh Thành Trì có xuất hiện vô vàn mĩ nhân, ai nấy cũng có vẻ đẹp riêng, rực rỡ, quyến rũ, ngây thơ, thuần khiết, đáng yêu... nhưng không có ai giống như Khuynh Thành cả.

Ngũ quan của gương mặt đó như thế không có điểm gì xuất chúng nhưng khi kết hợp lại với nhau lại có khí chất nhẹ nhàng, lãnh đạm tới đặc biệt, nốt ruồi lệ nơi khóe mắt của cô càng khiến cô trở nên quyến rũ.

Còn về cách ăn vận của Khuynh Thành hôm nay, da trắng như tuyết, đường cong gợi cảm khiến Thành Trì bất giác có suy nghĩ rất muốn giấu cô đi, không cho người khác nhìn thấy.

Nói chung, không thể để cho người khác, đàn ông nhìn thấy vẻ đẹp của cô.

Sau khi mặc áo khoác lên người, Khuynh Thành lại trở về là người rất bình thường, tỏa ra khí chất không mạnh mẽ, không phô trương, khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu.

Bây giờ đổi thành Thành Trì đi phía trước, Khuynh Thành lặng lẽ đi theo sau anh rời khỏi sân bóng tennis, cũng không biết Thành Trì định dẫn cô đi đâu và làm gì.

Họ không đi quá xa, trong một khu nhà nhỏ cách sân bóng không xa, vừa bước vào đã nhìn thấy ở đó treo một tấm biển lớn, bên trên viết: "Vườn Thú Cưng".

Cô không hiểu hỏi: "Sao vậy?"

"Lục Kỷ Niên đi công tác, anh ta gửi thú cưng của mình ở đây, bảo tôi giúp anh ta mang về nuôi hai ngày." Thành Trì giải thích.

"A, giáo sư Lục sao?" Khuynh Thành ngay lập tức nhớ ra người đàn ông có dáng vẻ yêu nghiệt nọ.

"Ừ." Thành Trì gật đầu.

"Anh ta nuôi động vật gì vậy?" Khuynh Thành thực sự cũng rất muốn nuôi thú cưng nhưng cảm giác công việc của mình cũng rất bận rộn, lại thường xuyên phải tăng ca, một mình còn không chăm sóc bản thân cẩn thận được, vì thế cô đành từ bỏ dự định nuôi thú cưng.

Chớp mắt họ đã tới trước cửa Vườn Thú Cưng, đây là một trung tâm gửi nuôi thú cưng quy mô nhỏ, động vật bên trong không nhiều, đều được nhốt trong các lồng cách biệt, rất có trật tự.

Khi họ vừa bước ra tới cửa liền nhìn thấy trên một chiếc giá màu trắng có một con vẹt.

Con chim toàn thân lông xanh biếc, mỏ màu xám, chỗ gần hàm dưới có một lớp da màu vàng hình bán nguyệt, mang dáng vẻ đẹp đẽ và phong thái của vẹt.

Nó ngẩng cao đầu, đôi mắt tinh tường sau khi nhìn thấy Thành Trì liền lập tức vỗ cánh: "Ba ba! Ba ba!"

Khuynh Thành giật nảy mình: "Nó đang gọi ai là ba?"

Thành Trì chỉ đành mỉm cười: "Chắc là gọi tôi."

"Vì thế nó chính là thú cưng của giáo sư Lục?" Khuynh Thành còn tưởng rằng Lục Kỷ Niên sẽ nuôi chó mèo gì đó, không ngờ anh ta lại nuôi một con vẹt rực rỡ biết nói tiếng người thế này...

"Đúng, nó được Lục Kỷ Niên gửi nhờ ở đây."

"Sở thích của giáo sư Lục đúng là độc đáo." Khuynh Thành quan sát con vẹt này, nó đứng trên giá sắt đi tới đi lui, ánh sáng mặt trời chiếu lên lớp lông vũ màu xanh lam lấp lánh ánh sáng.

Đúng là một con chim rất đẹp.

Thành Trì huýt sáo sau đó mới nói với con vẹt: "Ba mày đi công tác rồi, gửi mày tới ở với tao mấy ngày."

Khuynh Thành cảm thấy con vẹt này hình như đang nhìn bằng ánh mắt khinh miệt, sau đó liền nghe thấy nó nói rằng: "Bảo ba tới đón tôi, nếu không tôi sẽ không đi."

Khuynh Thành trợn tròn mắt: "Không phải nó đang nói đấy chứ?"

Thành Trì bật cười, giơ tay xoa đầu Khuynh Thành: "Không phải nó thì còn ai?"

Khuynh Thành quá đỗi kinh ngạc trước sự thông minh của con vẹt này, cũng không quan tâm tới động tác của Thành Trì, cô hiếu kì nói với con vẹt: "Mày nói một câu nữa xem nào!"

Cô cũng không phải chưa nhìn thấy vẹt biết nói bao giờ, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một con vẹt nói lưu loát không cần gợi ý tới vậy, thực sự rất thông minh.

Vẹt lắc đầu, đôi mắt tròn vo nhìn chằm chặp Khuynh Thành một hồi lâu sau đó mới dùng tiếng chim hơi khàn nói: "Cho tiền, không cho tiền không nói."

Khuynh Thành: "..."

Quả nhiên là vẹt giáo sư Lục nuôi, đúng là rất khác người...

Thành Trì bảo Khuynh Thành đợi một lát ở đây, anh bước vào nói với ông chủ một tiếng sau đó mới xách lồng chim ra, nhốt vẹt vào trong.

Trong quá trình cho vẹt vào lồng, nó vẫn không ngừng lên tiếng phản kháng bằng chất giọng khàn khàn: "Con không muốn bị nhốt vào lồng! Ba ba! Ba ba!"

Thành Trì hỏi: "Tại sao nó lại gọi anh là ba ba..."

Thành Trì nhốt vẹt vào lồng xong liền gõ lồng ra hiệu cho con vẹt kia im lặng, sau đó mới nhìn Khuynh Thành: "Lục Kỷ Niên dạy đấy, gã đó nuôi có con vẹt thôi cũng không đàng hoàng."

"Đúng là rất có phong cách của giáo sư Lục." Khuynh Thành đồng tình.

"Nó tên là gì?" Khuynh Thành rất tò mò về con vẹt này.

"Con Trai!"

Khuynh Thành: "... Anh mới là con ấy." Thành Trì đang chơi xỏ cô đây mà.

Thành Trì chú ý tới biểu cảm của Khuynh Thành, lại giơ tay xoa nhẹ đầu cô một cái nữa: "Ngốc à, tôi nói tên của con vẹt này là Con Trai, Lục Kỷ Niên đặt."

Cảm thấy sự ấm áp tới từ lòng bàn tay Thành Trì, gò má Khuynh Thành lập tức ửng hồng lan tỏa khắp mặt. Cô bối rối nói: "Thì ra là vậy..."

Đặt thẳng tên là Con Trai, Khuynh Thành bất giác rất đồng cảm với con vẹt này, chắc là thú cưng của giáo sư Lục, nó chắc cũng sống rất khổ sở.

Vẹt ta vẫn rất bất mãn vì việc mình bị nhốt trong lồng, thi thoảng lại bay loạn xạ.

Thành Trì bị nó làm cho bực bội, giọng nói nghiêm khắc nói: "Không được bay lung tung."

Con vẹt liền vỗ cánh, lên tiếng nói: "Anh thích cô ấy! Anh thích cô ấy!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.