Vợ Ơi Mình Tái Hôn Đi

Chương 36




6436.

Mình và Thành Trì có nghiệt duyên gì thế này, tại sao đi tới đâu cũng gặp phải anh ta?

Khuynh Thành vừa bước vào sân bóng đã nhìn thấy Thành Trì ngồi ở hàng ghế giải lao bên cạnh, cho dù bên cạnh anh vẫn còn rất nhiều người nhưng Khuynh Thành lập tức nhìn thấy ngay được anh.

Thành Trì hôm nay có chút khác với ngày thường, anh mặc một bộ đồ tennis màu đen để lộ ra cánh tay với đường nét tuyệt đẹp, kèm thêm trang phục quần đùi giày thể thao, nét lạnh lùng cao ngạo thường ngày đã bớt đi ít nhiều.

Người này vốn dĩ xuất hiện ở đâu cũng có thể tỏa sáng, Khuynh Thành lặng lẽ rời tầm mắt ra chỗ khác, cố ép mình không được nghĩ ngợi vẩn vơ.

Trưởng phòng Vương nhìn thấy Khuynh Thành liền gọi cô lại, Khuynh Thành bước lại gần mới nhìn thấy bên cạnh Thành Trì còn có một người đàn ông khác, đã có tuổi, tóc đã lấm tấm hoa râm.

Khuynh Thành liền tìm kiếm người này trong đầu mình, nếu đây đã là nhân vật tầm cỡ mà trưởng phòng Vương cẩn thận tiếp đãi thì chắc chắn sẽ thường xuất hiện trong các tin tức báo đài.

Cũng may Khuynh Thành vốn dĩ làm trong đài, quan tâm nhiều tới tin tức hơn người bình thường, cô lập tức nhận ra ngay vị lãnh đạo mới nhậm chức bên ngành kinh tế.

Bỏ qua ánh mắt nhìn lên người mình của người nọ, Khuynh Thành lên tiếng chào trưởng phòng Vương trước sau đó mới khiêm nhường, thận trọng trò chuyện với nhân vật lớn kia dưới sự giới thiệu của trưởng phòng Vương.

"Chào bác Lý, cháu là Khuynh Thành..."

Trên mặt Lý Bộ là nụ cười hiền từ, ông gật đầu nói: "Ừ, cháu là Khuynh Thành mà Tiểu Vương nói với tôi đấy hả, sau này chuẩn bị làm tin tức về lĩnh vực kinh tế?"

"Đúng vậy, cũng may có trưởng phòng Vương cháu mới có được cơ hội mới này." Khuynh Thành khéo léo lấy lòng trưởng phòng Vương, khiến trưởng phòng Vương vô cùng vui vẻ.

Trong lúc họ trò chuyện, Thành Trì vẫn lặng im ngồi trên ghế, sắc mặt cao thâm, ánh mắt thi thoảng lại đảo qua đảo lại trên người Khuynh Thành.

Điều này khiến Khuynh Thành cảm thấy vô cùng căng thẳng, còn thấp thỏm hơn cả việc gặp nhân vật lớn này.

"Khuynh Thành rất cố gắng, gần đây còn tới đại học A để nâng cao kiến thức." Trưởng phòng Vương khen ngợi Khuynh Thành.

Khuynh Thành mỉm cười bẽn lẽn, thực ra trong lòng thì đang càm ràm rằng cô không muốn đi, nhưng lại không cho phép cô từ chối...

Ông Lý nghe vậy liền hào hứng nhìn qua Thành Trì: "A, Tiểu Trì chẳng phải cũng đang dạy ở đại học A sao, có quen với Khuynh Thành không?'

Khuynh Thành bất giác có dự cảm chẳng lành, quả nhiên, anh cuối cùng cũng lên tiếng trong sự thấp thỏm của Khuynh Thành: "Đương nhiên rồi.'

Trưởng phòng Vương liền nói xen vào: "Giáo sư Thành và Khuynh Thành là người quen cũ, trước đây đã từng quen biết, là bạn bè nhiều năm."

Ông Lý hiếu kì nói: "Ồ? Vậy sao?"

Thành Trì mỉm cười: "Đúng vậy, hơn nữa, biên tập viên Khuynh Thành bây giờ còn là học trò của cháu."

Chỉ vài câu chuyện phiếm vậy thôi nhưng Khuynh Thành phải ứng phó vô cùng khó khăn, cô cứ có cảm giác Thành Trì không có ý đồ tốt đẹp gì, nhưng cô không thể than thở đi đâu được, chỉ có thể cười trừ, thầm báng bổ Thành Trì.

Ông Lý hôm nay đánh tennis tìm nhiều người tới thế này, rõ ràng là muốn đánh đôi, sau khi thay trang phục tennis liền bắt đầu khởi động cho nóng người, trưởng phòng Vương cũng nhiệt tình sắp xếp.

"Khuynh Thành à, em và anh một đội để Thành Trì và chú Lý một đội."

Khuynh Thành ở đây là người không có tiếng nói nhất, chỉ đành ngoan ngoãn nghe theo sắp đặt.

"Nào nào, lâu rồi tôi không vận động." Ông Lý vung vợt bóng khởi động.

Khuynh Thành bước tới mép sân, cởi áo ngoài sau đó lấy

Cô mặc một bộ đồ đánh tennis với áo ba lỗ và đầm ngắn màu trắng theo đúng quy cách, tóc buộc lên cao, đeo mũ đánh bóng màu trắng, nhìn rất chuyên nghiệp.

Khi cô kiểm tra bóng của mình, Thành Trì đã bước vào sân bóng liền cứ đứng từ xa nhìn cô.

Khuynh Thánh rất mảnh mai, eo thon chân dài, nước da trắng ngần như gốm sứ mịn màng thấp thoáng ánh sáng nhẹ nhàng.

Sau khi cởi áo khoác, vóc dáng của cô lập tức hiện ra rõ rệt, phần ngực vô cùng lí tưởng, toát lên vài phần gợi cảm.

Cô quay người lại sân bóng, ánh mắt thấp thoáng cảm nhận được bất ngờ biến mất, cô liền quay qua nhìn Thành Trì theo phản xạ.

Thành Trì cũng đang khởi động, cơ bắp trên tay anh vô cùng đẹp mắt, đối chân siêu dài cũng có những đường nét vô cùng cân xứng, cùng với động tác kéo giãn người càng làm nổi bật những đường nét cơ bắp kia.

Khí trường Hooc-môn mạnh mẽ tỏa ra trên người anh khiến anh nhìn vào cũng sẽ bị nét đàn ông của anh quyến rũ.

Đợi sau khi khởi động xong liền bắt đầu thi đấu, gọi là thi đấu nhưng trong lòng Khuynh Thành biết rất rõ rằng phải nhường bóng cho ông Lý, để ông đánh bóng vui vẻ, chơi vui vẻ là được.

Ai không biết điều đánh thắng sẽ không có tương lai nữa...

Có đều ông Lý vừa nhìn đã biết là người thường xuyên vận động, khi đánh cũng rất mạnh mẽ, Thành Trì đứng cách một tấm lưới dường như không cần chạy nhiều, ông Lý đã giành được bóng liên tục.

Khuynh Thành tổng kết là do mình và trưởng phòng Vương không ăn ý, hơn nữa lại cũng không dám đánh thật, vì thế ông Lý thắng rất dễ dàng.

Chắc ông Lý cho rằng thắng chưa đã, sau khi thắng vài hiệp liền nói thẳng: "Tiểu Trì, cậu qua bên kia, đổi Tiểu Vương qua bên này."

Thành Trì liếc nhìn Khuynh Thành một cái, gật đầu nói: "Vâng!"

Tế là Khuynh Thành biến thành

Khuynh Thành khẽ nói: "Chúng ta thua thế nào đây?"

Khi học đại học cô từng thi đấu trong đội của tường, vì thế nếu như thi đấu nghiêm tục vẫn có thể khiến ông Lý gặp nhiều khó khăn, nhưng tình hình hiện tại rõ ràng không thể làm vậy.

Thành Trì tiến lại gần, Khuynh Thành lập tức cảm nhận được khí thế trên người anh, cô bất giác nín thở tập trung tinh thần.

"Em cứ đánh nghiêm túc, để tôi thua là được rồi." Thành Trì không chú ý thấy rằng khi mình nhìn Khuynh Thành sẽ bất giác để lộ ra ánh mắt cưng chiều.

"Được thôi... những việc thế này xem ra anh có kinh nghiệm hơn tôi."

Hơn nữa quan hệ của Thành Trì và ông Lý chắc cũng khá thân thiết, và cũng hiểu tính cách của ông Lý hơn.

Sau khi trận đấu bắt đầu lại, Khuynh Thành cũng không ngờ rằng mình lại có thể phối hợp ăn ý với Thành Trì như vậy, rất nhiều đường bóng khó đều được họ đỡ được.

Còn Thành Trì cũng âm thầm mớm bóng cho ông Lý khiến ông Lý ở bên kia sân bóng càng đánh càng vui, càng đánh càng hào hứng.

Khuynh Thành bây giờ mới yên tâm ngẫm nghĩ, xem ra nhiệm vụ hôm nay của mình đã hoàn thành rồi, nếu như ông Lý không vui, người chịu tội sẽ là trưởng phòng Vương, trưởng phòng Vương phải chịu tội sẽ biến thành Khuynh Thành cô phải chịu tội.

Cũng may ông Lý hôm nay rất vui, điều đó chứng tỏ cô đã thuận lợi vượt qua một kiếp nạn.

Ông Lý đánh thắng hai hiệp, khi ra mép sân liền đặt vợt xuống: "Tiểu Trì à, cậu và Khuynh Thành phối hợp rất ăn ý đấy, có điều sau này Khuynh Thành còn phải tập luyện nhiều."

Khuynh Thành cũng bước tới ngoan ngoãn trả lời: "Vâng, sau này cháu nhất định sẽ tập luyện thêm, lần sau sẽ lại cùng bác đánh bóng."

Sau khi đánh bóng xong, thời gian không còn sớm nữa, trưởng phòng Vương nói chuyện cùng ông Lý, Khuynh Thành ngồi bên cạnh cảm thấy mình chả có việc gì để làm.

Lúc này cô mới phát hiện không nhìn thấy Thành Trì, quay đầu lại nhìn thì thấy Thành Trì đang mang hai chai nước lại gần, anh đưa một chai cho Khuynh Thành: "Cùng tôi tới chỗ này một chút."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.