Vợ Ơi Mình Tái Hôn Đi

Chương 29




6429.Khuynh Thành bình tĩnh bước tới, trên mặt vẫn giữ nụ cười vừa phải, nhìn vô cùng ung dung tự tin.

Mặc dù ngũ quan của cô không thực sự xuất chúng nhưng chỉ cần trang điểm lên là có thể thu hút mọi ánh nhìn, vì thế rất thích hợp hoạt động trước ống kính.

Sự xuất hiện đột ngột của Khuynh Thành lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, lãnh đạo đương nhiên nhận ra cô, liền hỏi: "Khuynh Thành à, ý của cô là sao?"

"Thư ký Chu, ngài có thể để tôi thử xem sao! Tôi có hiểu biết đôi chút phương diện này." Biểu cảm trên mặt Khuynh Thành vô cùng tự tin, khiến người khác lập tức tâm phục khẩu phục.

Thực tập sinh bị gọi xuống, sắc mặt cô ta vô cùng phức tạp, vừa mất mặt vừa bối rối.

Trang điểm đơn giản, chương trình chuyển tiếp này chỉ cần xuất hiện khi trận đấu bắt đầu, sau đó chỉ cần nói là được, vì thế yêu cầu không quá khắt khe.

Khuynh Thành ngồi bên bục ghi hình, khí chất trên người lập tức biến đổi.

Mọi sự tùy hứng và không lưu tâm thể hiện trên người cô đều hoàn toàn biến mất, khí thế của cô lúc này trở nên rất mạnh mẽ.

"Đài truyền hình Kinh Thành, xin kính chào các khán giả xem truyền hình, chào mừng các bạn theo dõi trận thi đấu ở Luân Đôn ngày hôm nay..." Lời nói vô cùng trôi chảy không hề có bất cứ vấp váp nào, Khuynh Thành biểu hiện vô cùng thoải mái.

Đồng nghiệp dẫn chương trình chung với Khuynh Thành cũng nói: "Chúng ta đều biết nhiều năm qua thành tích của Trương Trạch ở ATP không được tốt cho lắm, có điều lần này cũng coi như đột phá..."

Khuynh Thành khẽ mỉm cười lập tức trả lời: "Trương Trạch là anh cả của môn thể thao tennis trong nước, những năm qua thực ra đã phải chịu đựng áp lực rất lớn, toàn bộ các fans hâm mộ đều mong chờ anh sẽ có thành tích xuất sắc, nhưng thông thường càng hi vọng có được thứ gì đó càng dễ dàng thất bại..."

Khuynh Thành có thể phối hợp hoàn hảo với người dẫn chương trình chung, bất luận đối phương nói gì cũng đều có thể nói ra suy nghĩ của mình và đưa ra những nhận xét mạng tính chuyên nghiệp.

"Tốt, tốt lắm, trận đấu sắp bắt đầu rồi, Khuynh Thành phụ trách." Lãnh đạo theo dõi biểu hiện của Khuynh Thành, cảm thấy vô cùng hài lòng, nhanh chóng đưa ra quyết định.

Ánh đèn của phòng ghi hình liền chiếu lên người Khuynh Thành, gương mặt trắng ngần không tì vết của cô như thể đang lấp lánh ánh sáng.

Hai giờ đồng hồ sau, chuyển tiếp trận đấu kết thúc, biểu hiện của Khuynh Thành được đồng nghiệp dẫn chương trình chung vô cùng khen ngợi.

"Cô hoàn toàn có thể tới kênh thể thao làm, rất lợi hại."

Khuynh Thành mỉm cười e thẹn: "Chỉ là trước đây tôi có tìm hiểu đôi chút, không thể sánh bằng những người chuyên nghiệp như các anh được."

Vì Khuynh Thành phát huy rất hoàn hảo nên chương trình chuyển tiếp lần này rất thành công, lãnh đạo còn đặc biệt biểu dương cô.

Lúc này, sắc mặt của Sài Vi Vi và hai thực tập sinh đã vô cùng khó coi.

Vốn dĩ cơ hội này là dành cho Sài Vi Vi nhưng cô lại giới thiệu cho thực tập sinh, nhưng đáng tiếc thực tập sinh căn bản không giúp cô nở mày nở mặt thậm chỉ có khiến cô mất mặt.

Mặc dù nói đây không phải là nội dung trong chuyên ngành của cô nhưng Khuynh Thành có thể đảm nhiệm một cách hoàn hảo không có bất cứ khuyết điểm nào, ai hơn ai kém lập tức thấy rõ.

"Chị Thành thật lợi hại."

"Đúng vậy, chị Thành, hôm nay chị biểu hiện rất tốt, đúng không hổ là người có thể giành giải thưởng người dẫn chương trình xuất sắc nhất năm."

"Chị Thành, sau này chúng em sẽ đều sùng bái chị."

Thật lòng khen ngợi cũng được, nhân cơ hội nịnh nọt cũng xong, Khuynh Thành đều bình tĩnh không kiêu ngạo nhận lấy hết.

Sau đó khi rời khỏi phòng ghi hình, lúc bước qua bên cạnh Sài Vi Vi và hai thực sinh, Khuynh Thành vẫn lễ phép hàn huyên với Sài Vi Vi mấy câu.

Sài Vi Vi mặc dù trong lòng tức giận nhưng bề mặt vẫn chỉ có thể cười nói: "Hôm nay làm rất tốt."

"Đâu có đâu, cũng là do em may mắn mà thôi." Khuynh Thành khẽ mỉm cười, nốt ruồi lệ ở khóe mắt lại trở nên vô cùng kiều diễm.

Cô nhìn hai thực tập sinh dịu dàng vỗ vai họ, giọng nói nhắn nhủ: "Làm người, có lúc cũng phải học thêm những thứ mới."

Khuynh Thành cười rất nhẹ nhàng sau đó cũng không nhìn thêm hai sinh viên đó nữa, cứ thế bước đi.

Việc hôm nay cũng đủ để dạy bảo họ rồi, cô không cần phải nói nhiều nữa.

Khuynh Thành cho dù hôm nay có thể làm biên tập viên ở đài truyền hình, đặt ở bất cứ nơi nào cũng có đôi chút địa vị, cô chưa bao giờ quá kiêu ngạo, từ đầu chí cuối đều duy trì thái độ khiêm tối, hơn nữa cũng không ngừng học hỏi kiến thức mới.

Đây chính là nguyên nhân khiến cô có thể đi tới ngày hôm nay, nhưng một số người trẻ tuổi lại không hiểu được, rất dễ dàng kiêu ngạo.

hưng ngẫm lại, hai thực tập sinh lần này cũng phải nuốt đầy bụng tức, có điều liên quan gì tới Khuynh Thành chứ, cô không hề quan tâm tới bọn họ.

Việc cô quan tâm... là chiều nay lại phải tới đại học A.

Có thể tiếp xúc với chuyên ngành mà trước đây mình không hề am hiểu, Khuynh Thành cảm thấy rất vui vẻ nhưng chỉ cần nghĩ tới rất có khả năng lại gặp phải Thành Trì... cô lại bất giác cảm thấy hoảng hốt.

Dù kháng cự thế nào đi nữa Khuynh Thành vẫn phải tới trước học, cô đi trên đường của trường đại học A cũng phải rất thận trọng, chỉ sợ gặp phải Thành Trì.

Còn việc học ké, cô cũng cho rằng sau này mình nhất định phải vô cùng thận trọng hành sự, nếu không nói không chừng lại bất cẩn đi vào lớp của Thành Trì.

Hai ngày sau Khuynh Thành thực sự không nhìn thấy Thành Trì, điều này khiến cô thở phào đồng thời vô hình chung cũng nảy sinh một số tâm tư khác, nhưng cô không biết đó là cảm giác kiểu gì.

Có điều tiết chuyên ngành của thứ năm cô không thể né tránh được, tiết học kinh tế vi mô của giáo sư Thành, Khuynh Thành nhất định phải tham gia.

Nằm ngoài dự liệu của cô, từ khi cô bước vào giảng được cho tới khi hết giờ, Thành Trì không hề nhìn cô.

Giáo sư Thành đứng trên bục giảng, giọng nói rõ ràng, thần thái lãnh đạm khiến người ta chỉ dám chăm chú lắng nghe anh giảng bài, hoàn toàn không dám có bất cứ tâm tư nào khác.

Các sinh viên đều cho rằng, hôm nay giáo sư Thành rất đáng sợ... Hơn nữa sắp đáng sợ cả tuần rồi...

Thông tin gần đây tâm tình của giáo sư Thành rất tồi tệ đã lan truyền trong sinh viên, trong lúc giáo sư Thành giống như ngọn núi băng di động, toàn thân toát ra khí thế dữ tợn này, không ai dám đắc tội với anh, vì thế tiết học hôm nay cũng vô cùng kém sôi nổi.

"Sao vậy, hôm nay không tới hỏi câu hỏi nữa sao?" Giáo sư Thành sau khi giảng bài xong liền đẩy gọng kính vàng lên, nheo mắt nhìn khắp lượt sinh viên bên dưới.

"Nếu như các bạn đều hiểu cả rồi thì tuần sau chúng ta kiểm tra cuối kì luôn nhé." Thành Trì cao giọng ở cuối câu, vẻ mặt tô cùng tà ác.

Cả giảng đường lập tức xôn xao, mọi người không cần biết câu hỏi mình hỏi có khiến giáo sư Thành khinh miệt hay không, tất cả đều vội vàng hỏi ra những thắc mắc của mình.

"Vấn đề này không phải đã giảng ở tiết trước rồi sao? Giở lại bài tiết trước ra xem đi."

"Phương pháp đo lường liên quan tới lựa chọn liên thời gian? Từ đi tra google!"

"Lý thuyết trò chơi? Ồ, được đấy, tự học tới cả bài đó rồi..."

Khuynh Thành thấy Thành Trì vẫn được các sinh viên vân quanh như thường lệ, khi giảng giải vấn đề thường nheo mắt lại theo thói quen, giọng điệu nhẹ nhàng, thần sắc thư thái và gợi cảm.

Thực ra... cô cũng có câu hỏi muốn hỏi.

Nhưng nếu như bảo cô đi hỏi Thành Trì... thôi bỏ đi.

Khuynh Thành lặng lẽ thu dọn sách vở, chuẩn bị lại rời đi.

Nhưng đúng lúc vừa bước ra khỏi giảng đường liền có người kéo cánh tay cô lại, cả người cô xoay hẳn một vòng.

Cô nhìn thấy Thành Trì đứng sau lưng cô, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô: "Bạn Khuynh Thành, về các kiến thức của tiết học này, bạn hiểu hết cả rồi chứ."

Người này không phải đang trả lời câu hỏi của sinh viên sao, sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.