Chương 89 - Ăn mừng vì sự tự do
Vietwriter
Sau khi ăn được một vố tiền từ tay Thiên Vũ và hai đứa trẻ Tú Vy hí hửng ngồi xuống giường tính xem được bao nhiêu.
- Một thẻ tín dụng, hai con heo đất...ôi công nhận tiền dễ kiếm thật sự...haizz với số tiền này mình nên làm gì đây.
Kiểm tra thành quả xong Tú Vy nằm dài xuống giường một cách thoải mái gối đầu lên tay suy nghĩ những gì định làm. Sau một hồi suy nghĩ cô quyết định chơi game, mới mở điện thoại lên thì thông báo tin tức hot nhất được hiển thị. Và tất nhiên tin tức của phu nhân chủ tịch tập đoàn Niên Vũ đứng trang nhất. Tú Vy bất ngờ ngồi dậy khi thấy thông tin đó, nhếch môi hả hê.
- Lý Trường Niên, ai biểu anh ăn ở nghiệp quá chi, bị chính vợ mình cắm sừng...haha...sao tôi thấy hả dạ quá đi...đi ăn mừng thôi.
Tú Vy cười hả hả ngồi dậy đi xuống lầu, gặp An Lạc cười rạng rỡ ôm lấy cô. An Lạc không hiểu gì nhưng nhìn thấy Tú Vy vui vẻ cô cũng ôm lấy.
- Chị họ thay đồ đi, chúng ta sẽ đi Bar.
- Này..chị..
Tú Vy thả An Lạc ra nháy mắt dắt cô chạy lên phòng, không cho cô phản ứng. Bước vào phòng Tú Vy đưa cho An lạc một chiếc váy dạ hội màu vàng trễ vai và chọn cho mình một chiếc quần tây đen với chiếc áo crt đen hở bụng. Cả hai mặc vào trang điểm nhẹ bước xuống ra ngoài, Tú Vy là người lái xe.
Trước quán bar, ngoài trời sáng rực rỡ trước ánh nắng gay gắt. Bầu trời trong vắt không có một gợn mây trong xanh. Trường Niên và Lăng Vũ bước xuống xe, đóng cửa lại "bụp" Trường Niên cởi chiếc kính đen ra, bỏ tay trong túi nhìn vào trong một lát, cắn nữa môi nghênh ngang bước vào. Quang cảnh bên trong trái ngược hoàn toàn với bên ngoài. Không khí sôi động tối om, những ánh đèn les chớp nháy liên tục, những cô gái xinh đẹp ăn mặc sexy ỏng ẹo bên các chàng trai vui đùa nhảy múa theo tiếng nhạc sập sình, không khí thay đổi đột ngột dễ khiến người bình thường hoa mắt. Nhưng hắn đã quen với việc thay đổi môi trường đột ngột, thản nhiên đi vào vị trí mình thường hay ngồi đó là một góc khuất tối, tránh tiếng nhạc ồn ào, ở chỗ đó là một khoảng không gian yên tĩnh với vài bản giao hưởng nhẹ nhàng, gợi cảm giác thư thả. Hắn ngồi chễm chệ trên ghế, gác chân lên nhau trong thật oai phong, trên tay cầm một điếu thuốc hút dở, rít một hơi nhẹ nhàng.
- Khụ..khụ...Trường Niên cậu chơi tôi à.
Lăng Vũ ho vài cái vì bị Trường Niên phun khói vào mặt cười thích thú, anh giận dữ giật lấy điếu thuốc từ trên tay hắn dúi xuống bàn, bĩu môi. Hắn liếc ánh mắt đầy sát khí nhìn Lăng Vũ chợp mắt phủi khói còn đọng lại trong không khí. Hắn nhìn mọi nơi thở phào dựa lưng đặt hai tay trải dài trên thành ghế nghênh ngang.
- Cậu gọi loại rượu nào cực mạnh cho tôi, tôi muốn quên đi nổi buồn hôm nay làm lại từ đầu trở lại với "cậu ấm " Lý Trường Niên đào hoa, sát gái , tự do trêu hoa ghẹo nguyệt.
- Được thôi, tôi sẽ cho cậu lết xác về nhà luôn.
Lăng Vũ bỏ đi đến quầy rượu dặn dò nhân viên. Trường Niên ngồi tại đó liếc mắt đưa tình với biết bao nhiêu cô gái, nóng bỏng quyến rũ tại đó. Bọn họ ai nấy cũng đều say đắm trước vẻ đẹp đào hoa lãng tử của hắn, định bước lại thì hắn liếc mắt một cái khiến họ sợ hãi không dám bước lại hình như hắn chỉ cho nhìn chứ không cho lại gần hay chạm vào. Trong lúc đó Lăng Vũ đang mệt mỏi với các cô gái vây quanh mình, ai nấy cũng đều nắm lấy tay anh giật qua giật lại không chịu buông. Trường Niên chờ Lăng Vũ lâu quá nên cũng bắt đầu cảm thấy bực bội đứng dậy tìm anh, khi hắn bước tới chỉ cần trừng mắt là bọn họ sợ hãi bỏ đi.
- Cuối cùng cũng được tự do rồi, đúng là đẹp trai quá cũng khổ.
Sau khi bọn họ bỏ đi Lăng Vũ bắt đầu đề cao bản thân mình, vuốt mái tóc ra sau, nháy mắt. Trường Niên nắm chặt tay anh lạnh lùng lôi đi, lần này họ không ngồi ở đấy nữa chuyển sang ngồi ở khu vực trung tâm. Cả hai cầm ly rượu lên cụng vào cạn sạch ly rượu trong một giây, cứ thế họ liên tục uống.
Không khí đang vui vẻ thì bỗng nhiên trước quán bar xảy ra một vụ ồn ào giữa nhân viên nữ và khách hàng.
- Em gái uống với anh đi.
- Tôi không uống, xin ông giữ tự trọng.
Người nhân viên tát tên đó một phát khiến hắn giận dữ nắm chặt lấy tay người nhân viên, chửi mắng cô gái khóc lóc cầu xin, nhưng không ai dám can ngăn, chỉ biết đứng nhìn, Trường Niên chả quan tâm cứ tiếp tục uống, Lăng Vũ thì ngược lại anh rất quan tâm đến những cô gái yếu đuối bị người ta ức hiếp. Thấy chướng mắt, gương mặt Lăng Vũ tối sầm lại bàn tay nắm thành cú đấm đứng dậy định bước tới thì trước cổng quán bar có một giọng nói lạnh băng vang lên.
" Này, thả cô ấy ra...tao thấy chướng mắt rồi đấy."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!