Vợ Ơi! Đừng Trốn Nữa!

Chương 61: Chap-61




Chương 61 - Thật bá đạo

Vietwriter

Tiếng tát vang ra khắp phòng rõ to, bờ má đỏ ửng in hằn năm dấu tay tấy đỏ.

- Cô...cô là ai mà dám đánh tôi...

Đó không phải Tiểu Khang bị đánh mà là người phụ nữ định đánh nó. Cô ta ôm bờ má sưng đỏ của mình sững sờ tức giận quay lại với sự căm phẫn quát lớn trước sự sững sốt của tất cả những người có mặt tại đó. Người ra tay đánh cô ta không ai khác chính là Tú Vy. Cô trừng đôi mắt giận dữ u tối thật thâm sâu mắt trừng mắt nhìn nhau, cô khoanh tay trước ngực nghênh mặt nhìn cô ta với ánh mắt khinh bỉ nghiến răng cười nhếch.

- Con của tôi không cần cô dạy nhưng cô thì cần tôi dạy đấy.

- Cô...

Cô ta giơ tay đánh cô nhưng cô né sang một bên làm cho cô ta mất đà nằm bẹp xuống đất, ngước đôi mắt cuồng ngông nhìn cô. Tú Vy ngồi xuống trước mặt bóp mạnh hai má đỏ ửng của cô ta trừng mắt nghiến răng.

- Tôi không cần biết ai đúng ai sai, đã đụng vào hai bảo bối của tôi thì như thế này vẫn còn nhẹ, nghe rõ chưa.

Cô quát lớn không những cô ta cảm thấy hoảng sợ mà tất cả mọi người đều sợ hãi trước sự giận dữ của cô im lặng không dám hó hé nữa lời cuối gục đầu xuống không dám nhìn cô. Tú Vy hất mạnh đầu của cô ta rồi đứng dậy nhìn ba đứa trẻ dịu dàng hỏi.

- Ba đứa có sao không, cũng may mẹ đến sớm nếu không thì có người chán sống đụng đến con rồi.

Tú Vy liếc mắt nhìn người phụ nữ mặt cắt không con chút máu ngồi dưới sàn cả người run rẩy.

- Mama cứ như siêu nhân đến thật đúng lúc luôn đấy.

Tiểu Khang và Tiểu An ôm chầm lấy cổ cô nũng nịu vui sướng. Cô cũng ôm bọn chúng lại nhìn Tuệ Lâm có vẻ hơi buồn chắc cô bé cũng muốn ôm, cô nhìn Tuệ Lâm cười rồi kéo nó lại dang rộng đôi tay ôm chặt cả ba. Mới đầu Tuệ Lâm thấy ngạc nhiên nhưng sau đó nó cũng ôm lấy cô với vẻ mặt hạnh phúc. Khi được nó ôm, cô cũng có cảm giác rất thân thuộc như khi hai đứa trẻ ôm mình. Một lát sau bọn chúng thả cô ra cô quay sang nhìn ba đứa trẻ bị đánh hỏi Tiểu Khang.

- Thật ra có chuyện gì vậy, có khi nào chúng con đánh bạn đâu. Tại sao hôm nay chúng con lại đánh nhau với bạn học.

- Mama có biết bọn chúng ức hiếp con dâu của mẹ không, con không thể đứng nhìn cùng Tiểu An dạy cho bọn chúng một bài học bằng chiêu thức mà mama đã dạy. Một dậm chân, hai lên gối, ba đánh vào mặt, mama thấy con trai của mama oai hùng không?

Có hí hoáy kể lại sự việc tay chân cử động luyên thuyên. Chống tay lên hông nghênh ngang hóng hách. Cô nhìn những hành động và giọng điệu vừa trẻ con vừa như ông cụ non phì cười cú đầu nó một cái nhẹ.

- Thôi đi, con quên mẹ còn dạy con quân tử động khẩu không động thủ hay sao?

- Mẹ không nghe anh hùng khó qua ải mỹ nhân hay sao, một người xinh đẹp như Tuệ Lâm đây làm sao mà con làm ngơ khi cậu ấy bị ức hiếp được.

Tiểu Khang chỉ hai tay về phía Tuệ Lâm, Tuệ Lâm nhìn nó hai má đỏ ửng ngượng ngùng buồn bã cuối đầu trước mặt của Tú Vy.

-Con không phải là con dâu gì đâu cô đừng nghe cậu ấy nói bậy. Cô đừng trách Minh Khang(tên ở trường) tất cả đều là lỗi của con, con xin lỗi.

Ánh mắt buồn bã của nó khiến lòng cô chùn lại nhìn nó bằng ánh mắt đầy yêu thương xoa đầu nó nhẹ nhàng dỗ dành.

- Con không có lỗi, nếu cô có ở đó cô cũng sẽ làm như hai đứa, con là con dâu tương lai của cô mà, cô sẽ không để cho con bị ức hiếp.

Tú Vy nháy mắt miệng cười tươi nhẹ nhàng nói với Tuệ Lâm. Những lời nói dịu dàng nhỏ nhẹ của cô làm trái tim nó rung lên như khi được mẹ nó âu yếm. Nó ngước mặt lên nhìn với hai con mắt rưng rưng lóng lánh nói.

- Cảm ơn cô nhưng con không phải con đâu.

- Tương lai sẽ phải...hi...

Cô xoa đầu nó nháy mắt cười rạng rỡ, giải quyết xong chuyện của Tiểu Khang và Tuệ Lâm cô đứng lên nhìn người dám thị nghiêm giọng.

- Về phần này tôi sẽ đền bù viện phí gấp mười lần cho những đứa trẻ mà bị con tôi đánh, nhưng sẵn tiện đây tôi cũng nói một điều rằng nếu sau này tôi còn nghe tại trường này xảy ra chuyện bạo lực ức hiếp nhau thì chuẩn bị đóng cửa sớm. Mong cô giám thị triển khai hay đề xuất gì đấy tôi không biết nếu như gặp tình trạng này thì hậu quả các người tự gánh lấy.

Cô nói xong hai người phụ huynh đồng ý dắt con về nhà. Còn người phụ nữ kia cũng hoảng loạn dắt đứa trẻ đi. Cô giám thị cũng hứa với cô chuyện này không để xảy ra một lần nữa. Cô nhìn tụi nhỏ cười tít mắt rồi dẫn chúng đi về. Trên đường đi Tiểu Khang lúc nào cũng kề kề bên người Tuệ Lâm làm nó thấy khó chịu. Tú Vy thấy vậy nắm lấy tai nó kéo sang một bên cô ngăn cách hai đứa đó. Trường Niên đứng sau bức tường nhìn bọn họ cười nhếch.

" Lý Tú Vy đúng là một cô gái bá đạo, không biết ai đúng ai sai chỉ cần đụng đến gia đình của mình thì người đó sẽ nắm chắc xui xẻo. Nếu như tôi chưa có vợ, thì em chắc chắn sẽ là vợ của tôi".

Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.