Chương 57 - Tôi sẽ phá lệ bảo vệ cô
Vietwriter
Hắn chưa kịp nhớ ra hắn đã ngất đi vì cơn đau đầu tái phát. Hoắc Cẩm đã mời bác sĩ đến tận văn phòng để kiểm tra cho hắn sau khi tiêm cho hắn một mũi thuốc an thần hắn đã ngủ thiếp đi. Kí ức sắp hiện ra lại đi sâu vào trong chiếc tủ chứa đựng những kí ức bị bỏ quên trong tiềm thức của hắn. Hoắc Cẩm đưa bác sĩ ra ngoài để cho hắn nghỉ ngơi. Cơn mê đã qua đi hắn dần dần tỉnh lại không còn nhớ những gì đã hiện ra trong đầu mình. Hắn ngồi dậy dựa lưng vào ghế hít thở đều xoa nhẹ thái dương cơn đau đầu cũng bớt đi, hắn đặt tay lên trên trán nới lỏng chiếc cà vạt nhắm mắt một lát trong đầu hắn trống rỗng, chỉ mấy giây hắn mở mắt lên, Hoắc Cẩm bước vào thấy hắn thần người ra , không muốn làm phiền chào tạm biệt rồi bước ra ngoài đóng cửa lại. Một lát sau lại có tiếng gõ cửa hắn mệt mỏi nói nhỏ.
- Hoắc Cẩm, anh lại quên cái gì à.
- Là tôi không phải cậu ta.
Tiểu Anh mở cửa đi vào nhìn hắn lo lắng vội vã chạy lại.
- Lão đại, anh không sao chứ?
- Tôi không sao, có chuyện gì không?
- Tôi biết được tên đã cứu anh là một nữ sát thủ của tổ chức Hắc Nhi.
- Là họ sao?
Hắn mệt mỏi nghe Tiểu Anh nói ngước mặt lên ngạc nhiên hỏi lại. Hắn không ngờ người đó lại là người mà hắn đã loại trừ. Hắn càng không hiểu tại sao tổ chức Hắc Nhi lại ra mặt chỉ để cứu hắn.
- Cậu có biết tại sao họ lại ra mặt không?
- Thì chẳng phải sát thủ chuyên đi săn lùng các băng đảng kẻ thù sao, chỉ là trùng hợp mục tiêu của họ là tên đại ca mặt sẹo của Mảnh Thú.
Tiểu Anh dựa vào những gì mà mình biết được suy đoán lí do. Trường Niên thấy Tiểu Anh nói cũng có lí nên không hỏi thêm nữa. Tiểu Anh cũng đã xong việc nên đứng dậy đi về. Hắn cũng đứng dậy trở về bàn làm việc hai tay đan vào nhau chống cằm lên suy nghĩ về chuyện của Tú Vy hắn cũng không còn ấn tượng gì với chuyện đó nữa. Lại có tiếng gõ cửa vang lên hắn thở dài.
" Không biết lần này là người nào nữa đây, vào đi"
Người bước vào phòng lần này Lăng Vũ trong có vẻ hơi tức giận đùng đúng đứng trước mặt trừng mặt nhìn hắn, hắn cười nhếch vênh mặt hỏi.
- Thái độ của trợ lí đối với boss của mình như thế à.
- Muốn cấp dưới tôn trọng trước tiên đừng làm mấy trò tiểu nhân.
- Haha...được rồi tôi sai nhưng, tôi không xin lỗi đâu...
- Ứ thèm cậu xin lỗi....
Lăng Vũ giận dỗi kéo chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống để tay lên bàn.
- Trong khi tôi nghĩ dưỡng, tôi phát hiện ra gia tộc Triệu Thành có gì đó mờ ám, họ đã triệu tập rất nhiều nhân lực có phải họ định làm gì không?
- Cậu điều tra mà hỏi ngược lại tôi là sao, để tôi xâm nhập vào mạng lưới camera an ninh của họ xem thế nào ?
Hắn trả lời tay bấm bấm vào bàn phím mắt nhìn chằm chằm vào màn hình. Gương mặt hơi vui bỗng sụ lại sững sốt bấm nhanh, quay mặt nhìn Lăng Vũ với vẻ mặt lo lắng.
- Lăng Vũ cậu xem đi, họ đang trang bị vũ khí còn có bom nữa, chẳng lẽ họ định tiêu diệt hết mọi người trong buổi đấu giá sao?.
- Cái gì, đưa tôi xem...
Lăng Vũ hoảng hốt đứng dậy, đứng sau lưng của Trường Niên xem thử.
- Tôi không ngờ họ lại có âm mưu thâm độc, hèn chi họ lại tổ chức ở trên lầu cao nhất của tòa nhà, chúng ta phải cảnh báo cho mọi người mới được...
Lăng Vũ vội vàng bỏ đi bị Trường Niên nắm tay lại đẩy anh ngồi xuống ghế nghiêm nghị nói.
- Cậu có bị điên không, không thể để chuyện này lộ ra bên ngoài sẽ bức dây động rừng, thay vì đó chúng ta sẽ điều động người trà trộn vào để âm thầm bảo vệ tất cả mọi người, nhưng trước tiên chúng ta phải hạn chế số người đến đó. Việc điều động người sẽ do tôi chịu trách nhiệm còn cậu hãy tìm cố gắng làm cho càng ít người tham dự nhất là phụ nữ.
- Được rồi tôi đi đây...
Lăng Vũ đứng dậy bỏ đi, hắn ngồi lại tiếp tục xem xét tình hình.
" Trong đó cũng sẽ có Lý Tú Vy, xem ra tôi phải phá lệ làm một việc tốt là bảo vệ cho cô rồi" Hắn suy nghĩ cười rồi tiếp tục phân tích những thông tin mới thu thập.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter