Vợ Ơi! Đừng Trốn Nữa!

Chương 32: Chap-32




Chương 32 - Trừng trị

Vietwriter

Nghe thấy tiếng kẻ đối đầu truyền kiếp của mình. Cô giật mình nhìn hắn giữ chặt chiếc chăn che người lại. Cô không cảm thấy tức giận hay giận dữ mà chỉ thấy xấu hổ hai má đỏ ửng lên hỏi hắn một câu duy nhất.

" Anh có dùng đồ bảo vệ không"

Câu hỏi ngây ngô của cô khiến hắn sững sờ đứng đờ người một lát rồi dúi điếu thuốc vào cái gạt tàn, ngồi xuống ghế gác hai chân lên bàn, những ngón tay đan vào nhau đặt lên bụng, dựa lưng vào ghế mỉm cười trả lời.

" Hừm...Tôi chưa thấy cô gái nào sau khi bị người đàn ông lừa để XX không thấy giận dữ, khóc than, lại hỏi câu vớ vẩn như vậy"

" Khóc lóc, giận dữ thì mọi chuyện sẽ không xảy ra nữa sao? Anh có biết mỗi giọt nước mắt của người phụ nữ góp phần tuyển em nếp nhăn vào mặt không? Tôi là một người chỉ lo về hiện tại và tương lai!

Cô dùng câu nghi vấn để tự trả lời với bản thân không nên để tâm những việc đã xảy ra mà làm tổn hại tới sắc đẹp. Có lẽ vì cô sống quá phóng túng nên người ta cứ nghĩ cô là một người con gái lẳng lơ nên chẳng có ai yêu.

" Nếu cô nói vậy thì tôi cũng chẳng thấy có lỗi ! Bản thân tôi thích trần hơn, để thăng hoa cảm xúc *** **** điểm."

Hắn cởi bỏ chiếc áo mỏng manh trên người ra, lộ rõ cơ bắp sáu múi, săn chắc. Bên hông có một hình xăm con đại bàng nhỏ.

" Anh định làm gì, chuyện lúc qua do tôi không tỉnh táo nên bỏ qua, nếu anh định làm thêm nữa tôi sẽ cho anh biết tay"

Cô nhìn thấy hắn cởi trần nhịp tim bấn loạn, nuốt nước miếng gờn gợn trên cổ. Xoay mặt đi chỗ khác tuy thích nhưng cảm thấy có gì đó rất kì lạ, cô cũng không hiểu vì sao.

" Chân lí của tôi dùng một lần rồi bỏ, không chuyện dùng lần thứ hai nếu có lần thứ hai người đó chỉ là vợ của tôi thôi"

Hắn nhìn mặt hoang tưởng của cô cười nhẹ nhưng không lọ rõ ra bên ngoài. Thay chiếc áo sơ mi đã chuẩn bị mặt vào chỉnh sửa lại áo và thắt chiếc cà vạt thật chỉnh chu.

" Chân lí của tôi là dùng một lần rồi bỏ, không có lần thứ hai, nếu có chỉ là vợ của tôi thôi...haha...mắc cười quá...biết đâu lần sau tôi sẽ dụ anh lên giường thì sao"

Cô dùng giọng điệu cười cợt nhái lại lời của hắn cười nghiêng ngả. Nghênh mắt nhìn hắn tay vẫn không quên che cơ thể của mình lại. Hắn chẳng tỏ ra khó chịu, bình thản gài cúc trên tay áo mặc chiếc áo vest đen lên người. Đứng dậy đi tới chiếc giường chỗ cô đang nằm lườm mắt về phía cô. Đè cô ngã xuống giường nhếch mép cười nham hiểm, một tay nâng nhẹ cầm cô lên nói.

" Nếu có lần thứ hai thì cô sẽ là vợ lẽ của tôi chứ sao, tôi nói cho cô biết tôi chỉ biết cởi áo chứ không thích mặt áo cho phụ nữ, bước này làm phiền cô rồi"

Hắn trả lời câu hỏi lúc nãy của cô. Cô nhìn chằm chằm vào hắn nhíu mày khẽ cười nhạt.

" Hứm...chỉ là vợ lẽ...tôi rất ghét loại phụ nữ phá hoại gia đình người khác, nhưng anh có biết tôi cực ghét loại người nào nữa không."

" Loại người nào"

" Loại người đàn ông đem nhan sắc và quyền lực của mình lợi dụng phụ nữ để thỏa mãn nhu cầu sinh lý của mình"

" Rộp...tiếng lòng vỡ tan"

Cô lớn giọng trả lời nhân tiện hắn không đề phòng đá vào hạ bộ của hắn.

" Chết tiệt! Mình quá bất cẩn với nha đầu này"

Mặt mày hắn bỗng xanh ngắt không còn giọt máu, cơ thể co rúm lại vì thốn, đau lên tận não, phải cố tỏ mình ổn nhưng sâu trong tim nước mắt cứ tuôn trào. Cô chỉ cần một lực nhẹ đã khiến hắn ngã nằm xuống giường. Cô túm lấy chiếc chăn quấn xung quanh người ngồi dậy bước ra khỏi giường quay lại nhìn bộ mặt thê thảm của đang quằn quại trên giường.

" Đây là câu trả lời của tôi, tôi không cần phải làm vợ lẽ với loại người đểu giả như anh, đây là bài học mà tôi dành tặng cho những người đàn ông bội bạc"

Cô tặng cho hắn một ánh mắt khinh bỉ rồi lấy quần áo đã xếp để trên bàn, bước vào nhà tắm bật nước rọt rẹt tắm gội sạch sẽ. Hắn nằm trên giường một lát cảm thấy bớt đau, hắn đã đi ra ngoài. Bước lên xe với một tâm trạng hoảng loạn. Người tài xế thấy vô cùng hoảng sợ ấp a ấp úng hỏi.

" Chủ tịch ngài có sao không? Chúng ta đi đâu?"

" Đưa tôi đến bệnh viện thành phố"

Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.