Chương 308 - Ngoại truyện: Không cần bên em nữa đâu
Vietwriter
Thanh Nhi hôn mê sâu chìm vào bóng tối đen kịt, cô không biết chuyện gì xảy ra sau đó.
Bẵng đi một lúc, nói đúng hơn là một thời gian rất dài, cô đã mơ một giấc mơ.
- Hà Phong, cuối cùng em cũng gặp được anh rồi.
Cô thấy Hà Phong mỉm cười tiến lại gần, nước mắt tuôn rơi lã chã định chạy đến ôm lấy anh thì anh đã đi qua người.
Cô sửng sờ quay lại, Hà Phong nắm tay một cậu bé nhìn mình khẽ nói.
- Anh và con đi đây.
- Hà Phong, đừng đi, đừng dắt con đi mà....Hà Phong.
Cô hoảng loạn chạy tới nhưng càng chạy lại càng xa anh đã cùng đứa bé biến mất.
Cô giật mình mở mắt mới biết đây chỉ là mơ,khung cảnh trước mắt là trần nhà trắng tinh. Nước mắt vẫn còn đọng trên mi, cô đưa tay sờ bụng không cảm nhận được nhịp tim của thai nhi nữa.
Vòm bụng phẳng lì, đau nhói ở phía dưới, tay nắm chặt tà áo khóc nấc từng cơn.
- Hà Phong sao anh lại mang con em đi chứ...huhu.
- Oe....oe....
Một tiếng khóc của đứa trẻ sơ sinh văng vẳng bên tai, cô thất thần cứ ngỡ là ảo giác cho đến khi một giọng nói vang lên.
- Anh ấy không đưa con chị đi đâu cả.
Thanh Nhi nghiêng đầu nhìn, vỡ òa hạnh phúc khi thấy Tuệ Liên đứng trước cửa trên tay còn bòng một đứa bé.
Nước mắt một lần nữa tuôn rơi nhưng đây là giọt nước mắt hạnh phúc. Vừa mới sinh xong mà khóc dễ ảnh hưởng xấu đến sức khỏe Tuệ Liên vội vã bòng đứa bé đến chỗ cô.
- Con của chị đây, đừng khóc không tốt đâu.
Tuệ Liên đặt đứa bé bên cạnh mẹ, Thanh Nhi nhìn khuôn miệng đỏ hồng chúm chím gạt đi nước mắt, tay vỗ vỗ bụng con.
- Cảm ơn con đã không bỏ rơi mẹ.
- Là ai đã đưa chị đến bệnh viện.
Sau khi gặp mặt con mình Thanh Nhi mới hỏi đến việc tại sao mình lại ở đây trong khi xung quanh nhà không có một ai.
Tuệ Liên không nói gì mà đi ra cửa nhìn xung quanh ngoắc ngoắc tay. Sau đó một phút thì một chàng trai da trắng như tuyết,dáng người vô cùng thon thả cùng với đôi mắt to tròn xinh hơn cả con gái.
Thanh Nhi ngỡ ngàng, hình như cô đã gặp ở đâu cố nhớ khi chàng trai đó bước vào mới nhớ ra.
- Anh là bạn của Hà Phong.
- Cô vẫn còn nhớ sao?
Anh là Đình An người đã lên kế hoạch giúp Hà Phong giả chết để tìm lấy tình yêu của cô. Cả hai ngồi xuống tâm sự với nhau anh mới nói trước ngày Hà Phong chết đã lên tiếng nhờ vả anh chăm sóc mẹ con Thanh Nhi.
Thế nên ngày nào anh cũng đi sau âm thầm bảo vệ cô trong suốt những ngày mang thai. Và lúc đó anh cũng đứng ở ngoài nghe thấy tiếng động lớn mới trèo cổng leo vào cũng may đưa cô đến bệnh viện kịp thời.
Sau vài ngày sức khỏe mẹ con Thanh Nhi dần ổn định, Tuệ Liên cũng tới lui chăm sóc nhưng người chăm sóc mẹ con cô nhiều nhất là Đình An.
- Tôi dọn đồ xong hết rồi, về nhà thôi.
Hôm nay là ngày cô xuất viện vợ chồng Tuệ Liên lại đi công tác ở hải đảo nên mọi chuyện đều do Đình An sắp xếp.
- Làm phiền anh rồi.
Anh dừng việc nhìn cô cười trừ.
- Không có gì, chăm sóc vợ bạn là điều người bạn đặc biệt như tôi phải làm mà.
Đình An nhẹ nhàng bòng đứa bé, rồi kéo theo vali bỏ lên xe. Thanh Nhi lấy mủ lên đội lên, quấn khăn lên cổ, dùng bông nhét vào tai khập khiễng theo sau.
Về đến nhà Đình An lao vào tắm rửa cho nhóc con còn cô không động vào bất cứ thứ gì, cái nào Đình An cũng dành làm hết.
Nhìn anh tắm cho Hạo Hạo còn nhẹ nhàng chỉnh chu hơn mấy nhân viên y tá trong bệnh viện. Cô khá thắc mắc tại sao một người đàn ông lại biết cách chăm sóc cho trẻ sơ sinh nên hỏi.
- Anh là con trai sao lại biết mấy việc này chứ.
Đình An đã tắm rửa cho Hạo Hạo xong đặt lên giường vừa mặc áo cho nhóc vừa nói, đôi mắt long lanh đầy tâm trạng.
- Thú thật tôi là một tiểu thụ, làm mẹ là ước mơ của tôi.
Nói đến đây hình như có cái gì đó làm anh nghẹn lại, mặt chuyển đỏ ấp úng.
- Đáng lẽ, đáng lẽ tôi không nên nói mấy chuyện này.
Tay anh đang run rẩy, anh sợ bị kì thị, anh sợ cô sẽ không cho anh lại gần mình và Hạo Hạo nữa.
Tâm tư của anh Thanh Nhi vô cùng đồng cảm, cô cũng từng là người kì thị LGBT nhưng khi gặp Hà Phong tư tưởng của cô đã thay đổi.
Nhìn anh lo sợ cô phì người, bước đến nắm tay anh xoa nhẹ.
- Muốn làm mẹ của Hạo Hạo không?
- Hả.
Anh ngỡ ngàng quay mặt nhìn cô, mặt càng lúc càng đỏ, cô chớp mắt hỏi lại.
- Muốn làm mẹ của Hạo Hạo không?
Anh lặng thinh không biết phản ứng ra sao, ban đầu sững sốt rồi cúi đầu ngại ngùng.
- Nếu cô đồng ý thì tôi chấp nhận, cả đời này tôi sẽ chăm sóc cho hai người.
Kể từ đó con của Thanh Nhi chính thức có hai người mẹ, Thanh Nhi không rành về việc chăm sóc trẻ con nên mọi việc đành giao lại cho Đình An.
Hạo Hạo được nữa tuổi cũng là ngày giỗ của Hà Phong. Mới bốn giờ sáng cô đã thức dậy chuẩn hoa, trái cây để sáng đi thăm mộ anh.
Hạo Hạo còn ngủ trong phòng với Đình An cô cũng không dám phát ra tiếng động gì nhiều.Ở trong bếp vừa làm cô vừa nói với Hà Phong.
Thanh Nhi cho rằng anh đang ở bên cạnh, cô cảm nhận nó qua trái tim mình. Nhìn Hạo Hạo lớn lên mỗi ngày là niềm an ủi duy nhất mà cô có kể từ khi ba cậu nhóc bỏ cô mà đi.
Nụ cười dần khép cô thở dài tạm gác công việc gọt trái cây ngẩn mặt nhìn bên phải rồi nhẹ nhàng đưa mắt về phía di anh cười dịu dàng.
- Có Hạo Hạo bên cạnh em rồi, em đã không còn buồn, vì thế anh hãy đi tìm hạnh phúc cho mình, không cần bên cạnh em nữa đâu.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter