Vợ Ơi! Đừng Trốn Nữa!

Chương 304: Chap-304




Chương 304 - Không cố được rồi

Vietwriter

Quá trình trị liệu đã kết thúc, Tú Vy đã đưa tất cả về lại thành phố.

Sau khi họp mặt mọi người đã đưa ra quyết định sẽ tổ chức lễ kết hôn tập thể ở đền thờ.

Ngày cưới đã định cũng may tất cả đều hợp ngày. Lễ cưới sẽ tiến hành vào tuần sau.

Mọi người tất bật chuẩn bị đồ đạc cũng đã chuẩn bị xong. Lễ cưới chỉ tổ chức nhỏ, mời họ hàng gần gũi thôi nên không cần gì nhiều.

Từ khi trở về Hà Phong vẫn ổn nhưng có điều thường hay không ngủ được.

Đêm nằm bên cạnh nghe tiếng thở dài, cái lật mình của y, Thanh Nhi cảm thấy rất lo.

Hôm nay cũng thế, cô nằm bên cạnh không dám chợp mắt. Ngoài trời mưa râm râm, không khí lạnh hơn hẳn.

Nhìn qua cửa sổ, những giọt nước rơi xuống tán lá đọng thành hạt nước lớn hơn rơi xuống.

Lộp...độp....lộp....độp, tiếng mưa rơi thật êm tai cô muốn chìm vào giấc ngủ nhưng không thể chợp mặt.

Cô sợ khi nhắm mắt lại điều gì xấu sẽ sảy ra với y.

Cô nghiêng mình ôm người Hà Phong dúi đầu vào hóp tay y nói nhỏ.

“Anh khó chịu ở đâu à”

Hà Phong hạ thấp đầu hôn lên tóc cô hít một hơi dài, khẽ nói.

“Anh không sao? Em nên ngủ đi, đã một giờ sáng rồi mai còn phải đi mua sắm với Tuệ Liên, An Lạc nữa”

“Làm sao em có thể ngủ, khi anh còn thức”

“Giờ anh ngủ nè....khò...khò”

Vừa nói xong y đánh hai tiếng khò khò, cô phì cười thừa biết y chỉ giả vờ ngủ thôi.

Ôm người y cảm giác khác liền, không thể kìm hãm cơn buồn ngủ mà dần thiếp đi.

Không thấy động tĩnh từ cô, y dần mở mặt, đưa tay chải nhẹ mái tóc dài thơm mùi oải hương.

Y hôn thêm một cái nữa, cô ôm chặt y hơn đôi lúc còn nghe tiếng lẩm bẩm.

“Hà Phong, em yêu anh”

Nghe câu nói yêu lòng y co thắt nhói đau, nhìn cô bằng ánh mắt xót xa.

“Anh không biết mình có thể trụ đến khi lễ cưới hoàn thành không đây?”

...

Sáng hôm sau, cô thức dậy đã không thấy y đâu. Cô hoảng loạn ngồi dậy chạy ra ngoài chợt thấy y ở dưới bếp.

“Anh ở đây à, làm em cứ tưởng”

Thấy được y cô nhẹ nhõm vô cùng, vội chạy lại ôm y từ phía sau. Đầu tựa vào bờ lưng hao gầy.

Y xoa xoa tay cô ở trước bụng mình, tay còn lại khấy đều thức ăn trong chảo. Mùi thơm lan tỏa nhẹ nhàng bay vào mũi.

Cô đã bị thức ăn lôi kéo từ từ buông tay ra ló đầu nhìn xem, đôi mắt ở to trầm trồ.

“Ôi! Trứng chiên thôi mà nhìn đẹp quá trời luôn”

“Em ngồi vào bàn trước đi, để anh đem ra, em ăn không nghiện anh không phải Hà Phong”

“Anh nói đấy nhá”

Cô hí hửng ngồi vào bàn ăn, chân không chạm đất vì ghế khá cao, đung đưa qua lại.

Y vừa bưng thức ăn đến cô đã vỗ tay chào đón.

“Bụp...bụp...món ăn đẹp nhất thế gian đã đến rồi”

“Em đúng là trẻ con”

Nhìn thấy nụ cười tươi trên môi cô y rất hạnh phúc ngồi đối diện. Tay chống cầm nhìn cô không chớp, nhìn được vài giây lại cười trêu.

“Em như heo vậy? Hai má phúng phính chưa kìa”

Cô phồng má, môi chu chu dỗi hờn: “Còn anh gầy như cây củi vậy? Em là con heo dẫm nát anh”

“Anh sợ rồi, lúc nãy Tuệ Liên nói sẽ đến đón em, ăn nhanh rồi đi kìa. Con bé đó hay giận lắm”

“Em ăn xong rồi nè, nhờ anh dọn rồi”

Trong lúc y nói cô đã ăn hết hồi nào không hay buông đũa chạy nhanh vào phòng.

“Khụ”

Cô vừa mới đi ngực y đau thắt ho sặc sụa dòng máu đỏ dính đầy trên khăn. Y vội vã lau sạch giấu vào trong túi vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.

“Anh thấy bộ này hợp với em không?”

Y thoáng giật mình trước sự xuất hiện của cô, cười gượng ép.

“Em đẹp nên mặc gì cũng phải đẹp rồi”

“Vậy...bye anh...chụt”

Được sự phê duyệt của y, cô tự tin nói rằng mình là cô dâu đẹp nhất.

Cánh cửa đóng lại, Hà Phong nắm chặt lòng ngực, tay bấu mạnh vào thành bàn. Mồ hôi đầm đìa trên gương mặt tái xanh dần chuyển đỏ bầm.

“Phù...hừm...đau quá...khó chịu quá”

“Khụ...khụ....rầm”

....

Vừa ra ngoài Thanh Nhi đã được Tuệ Liên đến đón.

“Chào chị dâu, anh Hà Phong vẫn khỏe chứ?”

“Vẫn khỏe, An Lạc đâu rồi”

“Cô ấy đến đó trước rồi, đợi mỗi chúng ta đấy”

Cô vội vã lên xe, lục tung trong túi kiểm tra xem có thiếu thứ gì không. Cô chợt nhận ra mình quên mang thẻ.

“Tôi quên mang thẻ mất rồi, cô chờ ở đây để tôi vào lấy...sẽ nhanh thôi”

“Hay để em vào cùng, sẵn tiện xem anh ấy thế nào. Ngày mai là làm lễ rồi, em sẽ không còn nhiều thời gian gặp anh ấy đâu”

“Vậy cũng được”

Tuệ Liên, Thanh Nhi cùng xuống xe, đi vào trong. Tuệ Liên đứng trước cửa mà lòng đầy phấn khởi.

“Hà Phong, xem ai đến thăm anh nè”

Cánh cửa mở ra cả hai đứng lặng, con ngươi đờ đẫn đưa xuống. Hà Phong nằm co ro dưới sàn, tay ôm chặt lòng ngực.

Xung quanh y tòa là máu, dính cả trên bàn ăn. Đứng đờ vài giây, Thanh Nhi vung túi sách chạy tới đỡ lấy y. Giọt nước mắt hoảng sợ tuôn rơi lã chã.

“Hà...Hà Phong....lúc sáng còn sao bây giờ”

“Tò...te...tò...te”

“Tránh ra...làm ơn tránh ra”

Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.