Chương 282 - Ôm một lát thôi
Vietwriter
“Lúc nãy cô gọi tôi có chuyện gì sao?”
Y bước ra không còn thấy tờ giấy trên tay Thanh Nhi nữa. Nghe y gọi cô thẩn thờ quay lại với hàng nước mắt rưng rưng.
“Anh ấy vì mình mà giả nữ sao?”
Cô nhìn y chằm chằm không chớp y bắt đầu thấy lo, lay người cô hỏi tiếp.
“Thanh Nhi, cô không khỏe chỗ nào sao? Hay để tôi đưa cô đến...”
“Buông tay ra khỏi người tôi ngay”
Bỗng dưng cô hét lớn đẩy y ra chạy thẳng vào nhà vệ sinh. Hà Phong đứng như trời trồng nhìn theo.
Chạy đến nhà vệ sinh lòng ngực Thanh Nhi như nghẹt thở.
“Tại sao không cho em gặp gương mặt thật của anh chứ? Trong mắt anh em chả là gì cả đúng không..hức...”
Cô liên tục đập tay vào thành bồn ôm mặt khóc nức nở.
“Chẳng lẽ anh không cho em gặp Hà Phong một lần cuối sao..hic..em sắp phải xa anh thêm một lần nữa sao. Em không muốn, em thực sự không muốn”.
Hà Phong ở ngoài nghe thấy tất cả nhưng y không có can đảm để bước vào ôm chặt cô vào lòng và nói với cô rằng.
“Anh cũng không muốn”
Giọt nước mắt cứ thế rơi vào hòa vào từng nhịp đập nhói đau của con tim. Tình cảnh đúng là khiến người ta muốn gục ngã.
Tình yêu cả hai cùng đau nhưng không thể chữa lành cho nhau. Ông tơ bà nguyệt keo kiệt cho hai người quá, có một sợi dây tơ hồng cũng bị mục.
Nó đứt rồi cả hai sẽ ra sao, âm dương chắc không thể tương phùng.
...
“Thêm một đường nét nữa ra là bông hoa hồng rồi”
Hôm nay là chủ nhật Trường Niên phải ở nhà chăm sóc cho bọn nhóc tinh nghịch. Thời gian rảnh rỗi không còn nhiều.
Ba cha con dành hẳn thời gian trang trí chỗ ở cho hai thành viên mới. Đây cũng là lúc hắn trổ tài họa sĩ cho mấy nhóc lóe mắt chơi.
Ninh An cầm lấy bức tranh hoa hồng to tướng không ngừng trầm trồ.
“Ba vẽ đẹp thật đấy, lí nào con không thừa hưởng chút gì là sao?”
Hắn được khen càng thêm nở mũi: “Nói cho con biết ba không làm tổng tài, lão đại thì ba đã là một họa sĩ tài ba rồi đấy...haha”
Gia Minh ngồi bên cạnh, nghe hắn nói mà thấy ngại giùm bĩu môi: “Vẽ được vài cây hoa đã trở thành họa sĩ. Nói như ba đứa con nit như con cũng trở thành họa sĩ”.
“Vậy con vẽ được gì mà nói”
“Vẽ hình tròn không dùng compa, vẽ mắt buồn mà không cần bút màu”
“Suy cho cùng con chỉ biết nói thôi”
Hắn khích tướng khiến nó ngứa cả tay chân giật lấy cây bút màu đỏ trên tay hắn. Đầu bút chạm nhẹ quay một vòng tròn vo.
“Thấy chưa, đơn giản”
Từ nhỏ tới giờ hắn chưa từng thấy hay vẽ hình tròn như vậy há hốc mồm.
“Tròn thật”
Tú Vy từ trên lầu bước xuống, thấy ba cha con tụm lại quanh ghế. Cô bước xuống lục lọi khắp nơi.
“Đâu rồi, mới lúc nãy bỏ đây mà”
Thấy Tú Vy lục lọi khắp nơi hắn biết chắc quên cái gì rồi nhưng không muốn giúp. Phong Hàn có dặn nên cho cô đi bộ thường xuyên tăng cường sức khỏe.
Vẫn tiếp tục vẽ, không thể tự mình đi kiếm hết biệt thự, cô chống hông lườm mắt nhìn.
“Lão Niên, em có thấy cái son của em ở đâu không?”
Hắn vẫn chú tâm vẽ nhưng không quên trả lời lại:“Anh không biết, mà nó hình dạng như thế nào?”
Cô trừu tượng lại hình dạng, ngập ngừng tả từng chi tiết.
“Nó dài, nhỏ, ruột màu đỏ, giống như cây bút vẽ vậy đấy, ai mà tưởng nó là cây bút chì màu lấy vẽ phá. Em thề xé xác ra”
“Làm gì có? Ai lại tưởng cây...”
Hắn giật mình nhìn lại cây bút mình đang cầm giống với chiếc son cô vừa tả. Hắn thoáng nghĩ đến cảnh tượng cô biết được chuyện này chắc kinh khủng lắm đây.
Mồ hôi ướt đẫm rơi lã chã, Gia Minh nhìn thấy cây bút hắn đang cầm và nét mặt sợ hãi ấy là biết.
Chỉ cần nó la lên đời hắn coi như xong, giật lấy cây bút trên tay hắn.
“Ba chọc phải quỷ dữ rồi đấy, để con gánh tội may ra mẹ còn tha”
Hắn đã cảm động, suýt khóc vì hành động bản lĩnh gánh hết trách nhiệm của ba. Hắn lau nước mắt chỉ điểm ngay.
“Bà xã, là Gia Minh lấy đấy, nó còn vẽ luôn cả hình tròn”
Nói đến đây hắn mếu máo: “Thằng bé còn ép anh vẽ hoa hồng cho nó xem nữa chứ”
Gia Minh: “...”
Mặt Tú Vy đen xì bắt đầu tiếng thú gầm vang dội một lúc rồi dịu xuống.
“Coi mua đền cái khác cho em đấy, bảo bối chúng ta về nghỉ ngơi thôi”
Bỗng dưng hôm nay cô hiền đến lạ, làm hư cây son mà chỉ gầm có một tiếng. Hắn đơ người trước luồn khí lạnh phát ra từ phía Gia Minh.
Nó nghiến răng ken két nhìn hắn bằng đôi mắt giận dữ vô cùng.
“Bà à, tình nghĩa cha con có chắc bền lâu”
“...”
“Nếu anh đã muốn diễn, em sẽ diễn cho anh xem”
Thanh Nhi gạc nước mắt rửa đi những đau buồn, vương vấn trên má. Cô nở nụ cười thật tươi bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Hà Phong đã kịp ngồi vào chỗ cũ nhìn thấy cô vờ như không biết chạy đến hỏi: “Lúc nãy có chuyện gì thế?”
Cái nắm tay của y thật ấm áp, cô cười mỉm lắc đầu: “Không có gì, tôi vừa mới chia tay người yêu thôi”
Có lẽ người yêu đó là Hà Phong, y thấy hổ thẹn vì chỉ biết nấp sau sự thật. Y ngẩn người ánh mắt mơ màng lén lút nhìn Thanh Nhi.
Cô không kìm lại được bất chợt ôm chầm lấy y.
“Cô thật sự rất giống chị tôi, cho tôi ôm một lát được không?”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter